Chương 22: Bạo động
我一看闷油瓶的脸色,就知道他绝对不是开玩笑,在鲁王宫碰到血尸的时候,他都没露出这种表情来,事情肯定很严重。
Tôi vừa nhìn sắc mặt Muộn Du Bình đã biết hắn tuyệt đối không nói chơi. Khi đụng phải huyết thi trong Lỗ vương cung hắn cũng chưa lộ ra vẻ mặt ấy, chuyện lần này chắc chắc cực kì nghiêm trọng.
但是此时我又不好去问他到底出了什么事,只得答应一声,拔腿就准备招呼别人跑路。
Nhưng lúc này tôi không tiện hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ ừm một tiếng rồi co cẳng chạy trốn cùng những người khác.
我认为我对于闷油瓶的指示贯彻的已经是非常彻底了,没想一回头,发现叶成和胖子他们已经跑进走廊里了,暗脉一声没良心,忙跟了上去。
Tôi cứ nghĩ mình đã quán triệt chỉ thị của Muộn Du Bình rất rất triệt để rồi, nào ngờ vừa quay đầu lại đã thấy đám Diệp Thành và Bàn Tử chạy tót vào hành lang từ đời nào. Tôi thầm rủa một tiếng đồ vô lương tâm, rồi cũng tức tốc đuổi theo.
冲过了走廊,撞开玉门来到大殿,那种'稀疏'的声音不减反增,此时已经明显可以感觉声音来自房顶的所有方向,就好象无数只脚在头顶磨擦横梁,听着直起鸡皮疙瘩。
Chạy dọc hành lang, đâm đầu qua cửa ngọc thạch vào đến đại điện rồi nhưng cái âm thanh "lao xao" kia không những không ngớt đi mà trái lại còn rõ ràng hơn. Lúc này đã có thể cảm giác rõ ràng âm thanh vọng đến từ bốn phương tám hướng trên nóc điện, giống như tiếng vô số bước chân cọ xát vào xà ngang nơi đỉnh đầu, nghe mà nổi hết da gà.
但是抬头向上看去,却是无尽的棉花一样的黑暗,什么都看不到,更不知道是什么发出的声音。我们站在这样的黑暗和不安底下,简直是如坐针毡,恨不得马上离开这里,所以跑起来就几乎是拼了命。
Nhưng ngẩng đầu nhìn về phía trước, tôi chỉ thấy bóng đen trải dài vô tận như một cái chăn kín mít, chẳng nhìn thấy gì, càng không biết âm thanh kia là do thứ gì phát ra. Chúng tôi bị bóng tối cùng với nỗi bất an bao phủ cứ như ngồi trên bàn chông, hận không thể thoát khỏi chỗ này ngay lập tức, cho nên mới bắt đầu đã chạy bạt mạng.
相信所有的人都有体会,在黑暗遇到自己恐惧的东西,你一个人逃跑。你跑不了多远就会停下来,但是如果大家一起跑,到后来就肯定一发而不可收拾,你的想象力和落单的恐惧不会让你停下来。
Chắc mọi người đều hiểu cảm giác gặp phải thứ mình sợ hãi trong bóng tối, nếu chỉ chạy trốn một mình thì chạy được một đoạn không xa sẽ dừng lại. Nhưng nếu cả một đám người cùng chạy thì càng chạy sẽ càng hăng, trí tưởng tượng cùng với nỗi sợ bị bỏ rơi sẽ không cho phép anh dừng lại.
不过人跑步的速度终归有差别,叶成已经吓破了胆子,跑的比兔子还快,胖子跑的也不慢,两个人速度最快,一下子就飞了出去,我们几乎跟不上,加上黑暗中看背影几乎不能分辨出谁和谁,很快几个人就给拉开了距离,我在后面勉强追着,只能凭借手电的光点来分辨方向。
Tuy nhiên tốc độ chạy của mỗi người chung quy vẫn không giống nhau. Diệp Thành đã bị dọa cho sợ mất mật, chạy còn nhanh hơn cả thỏ. Bàn Tử cũng nhanh không kém, hai người đó chuồn lẹ nhất, thoáng cái đã lao ra ngoài, chúng tôi đuổi theo muốn hụt hơi. Vả lại trong bóng đêm chỉ nhìn bóng lưng rất khó nhận ra ai với ai, vậy nên khoảng cách rất nhanh đã bị kéo giãn. Tôi ở phía sau gắng gượng đuổi theo, chỉ biết dựa vào điểm sáng nhỏ nhoi của đèn pin mà xác định phương hướng.
也不知道跑了多久,力气几乎都用光了,脚步不由自主的慢了下来。我看着前面的几个手电光点,也逐渐变慢,似乎是目的地快到了,也松下劲来。心里庆幸,幸亏我的体力比以前已经好了不少,不然肯定就给他们落下了。
Cũng không biết chạy được bao lâu, sức lực gần như đã cạn, chân bất giác chậm lại. Tôi nhìn mấy điểm sáng đèn pin phía trước thấy cũng từ từ chậm lại, xem chừng đã sắp đến đích nên tôi cũng thả lỏng ít nhiều. Trong lòng chợt cảm thấy may mắn vì thể lực của tôi bây giờ đã khá hơn nhiều so với trước kia, bằng không chắc chắn đã lạc khỏi đoàn rồi.
跑过去一看,前面几个人都停了下来,撑着膝盖大口的喘气,然而却不见出去的石门,前面还是一片黑暗。
Chạy tới nơi xem xét thì thấy mấy người phía trước đều đã dừng chân, tay chống gối, miệng há ra thở hổn hển, nhưng không thấy tăm hơi cửa đá đâu cả, trước mắt vẫn là một mảng đen thui.
我问怎么回事情,怎么不跑了?
Tôi hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy, sao không chạy tiếp?
叶成上气不接下气,脸上青筋开始爆出。道:"不对......不对劲——我刚才留意过,大殿一共是五百步距。我的步长是一米,以这样百米狂奔的速度,估计两分钟不到就到了,可是现在,我肯定我已经跑出了远远超过了那个时间,至少应该看到玉门了,但是前面还是什么都没有,有问题!"
Diệp Thành thở không ra hơi, mặt nổi đầy gân xanh, bắt đầu rủa xả: "Không ổn..... Không ổn tí nào. Vừa nãy tôi có để ý đại điện rộng khoảng năm trăm bước, mà một bước chạy của tôi dài một mét, dùng tốc độ chạy đua 100m như vừa rồi chỉ mất hai phút là ra. Nhưng tôi khẳng định đã chạy hơn hai phút rất rất nhiều rồi, ít nhất cũng phải đến cái cửa ngọc kia chứ. Nhưng trước mắt lại hoàn toàn trống trải, chắc chắn là có vấn đề!"
胖子道:"会不会你数错了?哪有人每一步绝对是一米的?"
Bàn Tử nói: "Hay là cậu đếm nhầm? Có người nào mỗi bước đều dài chính xác một mét đâu."
叶成自豪的笑起来:"绝对不会错,我的一步就是一米,不超过一厘米的误差,你要不信,咱们可以打赌。我们回来我已经跑了快一千米了,肯定有问题。"
Diệp Thành đắc ý cười thành tiếng: "Tuyệt đối không thể sai. Mỗi bước của tôi dài đúng một mét, sai số trên dưới một phân, nếu cậu không tin chúng ta có thể đánh cược. Trên đường trở ra tôi nghĩ mình đã chạy đến nghìn mét rồi, chắc chắn có vấn đề."
后面的人也跟了上来,看到我们不跑了,速度慢了下来,跑到我们身边停了下来。几个人都背着沉重的装备和厚衣服,这一通跑下来,全部都累的气喘如牛,几乎都要摔倒了。华和尚大口喘气道:"怎么停下来了,快跑啊,一口气跑出去再休息。"
Mấy người phía sau cũng dồn lên, thấy chúng tôi không chạy nữa thì đều giảm tốc độ, đến gần chúng tôi thì ngừng lại. Mấy người đó lưng đều đeo trang bị nặng và quần áo dày, chạy tới nơi đều mệt lử, thở hổn hển, gần như sắp khuỵu. Hoa hòa thượng há miệng thở dốc, vừa thở vừa nói: "Sao lại dừng ở đây, chạy nhanh lên, chạy một mạch ra ngoài rồi nghỉ sau."
叶成一口气一句话的把情况一说。华和尚脸色也变了,抹了抹头上的汗道:"怎么回事情,我们进来的时候没走岔路啊,怎么一往回走就找不到路了?"
Diệp Thành nói một lượt về tình hình hiện tại, Hoa hòa thượng cũng biến sắc, lau mồ hôi trên đầu: "Chuyện quái quỷ gì đây, lúc đi vào chúng ta đâu có rẽ ngang rẽ dọc, sao lại không thấy đường ra chứ?"
我想了向道,心道肯定有是中招了,这里必然用了什么我们不知道的手段,对他们道:"果然小哥说的没错,汪藏海根本就没想让我们出去。"
Tôi nhớ lại đường vào đây, thầm nghĩ chắc chắn mình đã trúng kế rồi, tất nhiên đó là một loại thủ đoạn chúng tôi không hiểu rõ. Tôi liền nói: "Quả nhiên Tiểu Ca nói không sai tí, Uông Tàng Hải quả nhiên không muốn thả chúng ta ra ngoài."
"那怎么办?"胖子问。"我们换个方向,往左跑!"
"Vậy biết làm sao bây giờ?" Bàn Tử hỏi. "Hay chúng ta đổi hướng, chạy về phía bên trái đi."
我四处转了转头:"不行,既然原路都回不去了,肯定是朝任何地方跑,都会跑到四处不着边的地方,永远到不了头,不要白费这个力气。"
Tôi ngoảnh đầu ngó bốn vòng quanh: "Đừng, nếu đường cũ đã không về được thì chắc chắn có chạy về bất cứ hướng nào cũng vĩnh viễn không chạm đến bờ. Khỏi cần uổng phí sức lực."
叶成骇然道:"我靠,那我们不是要在这困死了?"
Diệp Thành hoảng sợ nói: "Khốn nạn, chẳng lẽ chúng ta sẽ bị vây ở đây đến chết hay sao?"
我在海底墓中领教过这些机关的厉害,但是也摸到他的一些门路,对叶成说那倒不至于,我们有这么多人在,肯定能出去的,只要集思广益,就不会有问题。到底汪藏海只能在他的能力范围内动手脚,机关再精密,也肯定是有破绽的。怕只怕汪藏海困住我们不是本意,那头顶上的怪声,才是我们要担心的东西。
Ngày trước ở trong ngôi mộ dưới đáy biển tôi đã lĩnh giáo sự lợi hại của mấy thứ cơ quan này, nhưng cũng mò ra được chút mánh, không đến nỗi bị nhốt đến chết như lời Diệp Thành nói. Chúng tôi có đông người, chắc chắn sẽ tìm được cách thoát thân, chỉ cần tập trung trí tuệ tập thể lại thì không thành vấn đề. Suy cho cùng Uông Tàng Hải cũng chỉ có thể tác động trong phạm vi năng lực của bản thân ông ta, mà cơ quan dù tinh vi đến đâu chắc chắn cũng sẽ có sơ hở. Chỉ e Uông Tàng Hải vốn không có ý vây hãm chúng tôi ở đây, âm thanh quái dị trên đỉnh đầu mới là thứ chúng tôi phải lo lắng.
又抬头看了看上边,'稀疏'之声已经密集到让人发痒的地步,心中骇然。叶成用手电扫来扫去,上面灰蒙蒙一片,隐约只能看到彩绘的房梁,快要把人逼疯了。
Vừa ngẩng đầu nhìn lên, tiếng 'lao xao' lại dồn dập vang lên khiến người ta nổi da gà, sợ đến mất mật. Diệp Thành lấy đèn pin quét tới quét lui, phía trên vẫn một mảnh mịt mùng, chỉ mơ hồ nhìn thấy hoa văn rực rỡ trên xà nhà, thật là muốn bức con người ta phát điên.
华和尚道:"呆在这里不动也不是办法,要不我们兵分四队,朝两个方向跑,这样总归有一队能先出去,不至于全军覆没。"
Hoa hòa thượng nói: "Đứng nguyên một chỗ cũng không phải cách hay, chúng ta nên chia làm bốn nhóm chạy theo hai hướng, như vậy chung quy vẫn có một nhóm thoát ra ngoài, không đến mức ôm nhau chết chùm."
胖子大叫道:"你看看清楚,人还没到齐,我们就这么几个人,怎么兵分四队?"
Bàn Tử hét to: "Anh nhìn cho kĩ đi, người còn chưa tới đủ. Chúng ta chỉ có vài người thế này làm sao chia thành bốn nhóm được?"
众人一听,忙四处一看,一数手电,果然几个人顿时就蒙了。
Mọi người nghe vậy vội ngó sang xung quanh đếm số đèn pin, đếm xong cả đám muốn đờ ra.
闷油瓶,陈皮阿四,还有背着顺子的朗风,还有潘子都没赶上来,我*,一半的人都没了,我还以为他们都在我们四周。
Muộn Du Bình, Trần Bì A Tứ, Lang Phong cõng theo Thuận Tử và cả Phan Tử nữa cũng chưa tới. Mẹ kiếp! Một nửa quân số đã mất dạng, tôi cứ nghĩ họ đều ở ngay gần chúng tôi chứ!
刚才跑的时候乱成一团,也没有注意他们是什么时候掉队的,现在回头去看,四周看不出有一盏光线,根本无从寻找他们的下落。难道是刚才跑的时候跑岔了路,跑进了这里的黑暗当中,那就麻烦了,在这种情况走散几乎等于是自杀。
Vừa rồi cả đám chạy lung tung cả, không ai để ý bọn họ tụt lại phía sau lúc nào, bây giờ quay lại nhìn bốn phía không bói ra một đốm sáng, căn bản không thể lần theo vết tích bọn họ để lại. Chẳng lẽ trong khi chạy chúng tôi đã gặp một ngã rẽ rồi chạy vào giữa cái vùng tối tăm này? Vậy thì nguy rồi, ở vào tình cảnh này mà phân tán nhau ra thì không khác chi tự sát.
我捏了捏自己的眉头,仔细回忆了一下刚才的细节, 我们并不是跑在最后的,那些人, 比如说潘子,令他一向的习惯就是在最后,这是他当兵养成的习惯 ,这样可以监视所有人的行动, 陈皮阿四年纪大了,也是早我们后面,朗风背着个人,行动不便,也跑不快,而闷油瓶是职业级别的突然失踪人员,他在遇到情况的时候一直会习惯性的殿后,然后突然失踪,是非常正常的事情。
Tôi vuốt vuốt hai hàng lông mày, cẩn thận nhớ lại chi tiết tình cảnh vừa rồi. Chúng tôi không phải là những người chạy cuối cùng, Phan Tử xưa nay luôn đi sau tất cả để giám sát hành động của mọi người, đây là thói quen hình thành trong thời gian đi lính. Trần Bì A Tứ tuổi tác đã cao, sớm bị tụt lại phía sau. Lang Phong lưng phải cõng thêm người, hành động bất tiện, cũng không chạy nhanh được. Mà Muộn Du Bình đúng là chuyên gia mất tích bất thình lình, khi gặp chuyện bất ngờ hắn vẫn quen bọc hậu, sau đó đột ngột mất tích là chuyện hết sức bình thường.
这些人都是在我们后面,显然他们失踪的时候离我们并不远,刚才我们跑的太疯狂了,一点也没有察觉到。
Những người này đều ở phía sau chúng tôi, lúc họ mất tích chắc chắn cũng không cách chúng tôi bao xa, vừa rồi cả đám chạy như phát cuồng cho nên mới không hề phát giác.
华和尚他们一下子没了头,不知道怎么办才好,胖子扯起嗓子就大吼了一声:"老潘!你们在那里?"
Đám người Hoa Hòa Thượng lập tức như rắn mất đầu, không biết phải làm sao. Bàn Tử hắng giọng rống to một tiếng: "Lão Phan! Các người đâu cả rồi?"
他的声音一落,忽然就听到一边传来了朗风的声音,这声音根本无法辨别方向,但是却叫的极其响,只听郎风大叫道:"我操,和尚!快把手电灭了!看头顶!"
Hắn vừa cất giọng, đột nhiên từ đâu truyền đến một âm thanh hết sức rõ ràng. Âm thanh này không thể xác định phương hướng nhưng vang vọng như sấm, chỉ nghe tiếng Lang Phong hét lớn: "Chết tiệt! Hòa thượng, mau tắt đèn pin đi! Nhìn lên đỉnh đầu kìa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com