Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Hồi ức

Tôi liền giật lấy cuốn catalogue, nhìn kỹ một chút, mới phát hiện hóa ra bên trong lớp bao bì đẹp đẽ kia lại chỉ có mỗi hai trang giấy. Trang thứ nhất là lời chào mừng, trang thứ hai có dán một tấm ảnh chụp, tấm ảnh rất lớn, chụp hình một khối ấn tỷ với phần đế hình lập phương, được chạm trổ điêu khắc rất phức tạp, có màu xanh rất thẫm, không bóng lên được chút phản quang nào. Trông có vẻ quen mắt.

Bên dưới lác đác vài con số viết tay, là các kích cỡ của vật trong tấm hình, bên dưới cùng còn có một hàng chữ nhỏ: ngọc tỷ Quỷ Nữu Long Ngư, xuất xứ từ Bách Nham Bình, huyện Cổ Văn, tỉnh Hồ Nam.

Điêu khắc chạm trổ trên ngọc tỷ cực kỳ phức tạp, chỉ tính riêng phần điêu khắc tượng đã có đến mấy cái, tôi thấy có mấy hình tượng ác quỷ là nổi nhất, các bộ phận còn lại thấy có vảy, không rõ là cá hay là rồng. Nhìn qua ảnh nên chỉ thấy một đống loằng ngoằng chả phân rõ đâu vào đâu nổi.

Tôi lạnh cả người, xem kích thước thì vật này có vẻ nhỏ, không giống các loại ấn triện người bình thường hay dùng, xem phong cách tạo hình phần “nữu”* thì có lẽ thuộc về thời Chiến Quốc, chỉ có thời kỳ đó mới hay có ấn triện sở hữu cá nhân. Trước đây tôi cũng từng gặp loại hàng này ba lần trên thị trường, nhưng đều là thú nữu, loại quỷ nữu tôi chưa từng thấy bao giờ.

* Ấn nữu, hay núm ấn/ núm triện là một loại ấn chương có đính điêu khắc trang trí có lỗ ở phía trên phần ấn. Có lỗ là để xuyên dải lụa, đeo bên người

Tư ấn thời Chiến Quốc tuy rất hiếm, nhưng cũng chưa đến mức cực phẩm, chỉ trong khoảng một trăm ngàn là đủ mua loại ấn nhỏ cỡ từ một đến hai centimet rồi. Nhưng khối triện vuông này kích cỡ khoảng bốn centimet, rất có thể là quan ấn, đặc biệt tôi rất chú ý đến cái tên của nó: Long Ngư ngọc tỷ.

Tên này nhất định là do người bán đặt ra, trong đó có nhắc đến chữ “Long”, vô cùng mấu chốt. Bởi vì bất cứ loại ấn triện nào mà có rồng ở đó, vậy nhất định chỉ có hai loại: một là ấn triện của vương công quý tộc, hai là ấn triện của bậc đế vương chính tắc. Những thứ như thế trong lịch sử chỉ đếm trên đầu ngón tay, cho dù có là ngọc tỷ của nước nhỏ, với thói đời bây giờ, thì cũng là bảo vật vô giá.

Ở nước tôi, tất cả các món đồ cổ khai quật được đều thuộc hàng di vật văn hóa, không được phép mua bán, nhưng lại có thể sưu tầm, hơn nữa, nếu nhà sưu tầm gây tổn hại đến vật phẩm sưu tầm còn có thể phải chịu tội hình sự. Nói cách khác, ở Trung Quốc, những món đồ cổ tính từ thời Thanh trở về trước đều chẳng khác gì bom hẹn giờ, người khác không biết thì thôi, nhưng nếu để người khác biết được thì toi đời.

Vật này chắc chắn là do trộm mộ mà ra rồi, nếu đã vậy, đừng nói là đấu giá, thứ này ngay từ đầu đã chính là tang vật, bây giờ còn được đem ra bán đấu giá nửa công khai ở đây, như vậy tất cả mọi người ở đây đều là tội phạm. Vật này có giá trị càng lớn, cả đám ở đây tội lại càng nặng, tôi có thể lấy một ví dụ hơi cường điệu một chút: nếu như bây giờ thời gian lùi lại khoảng hai mươi năm trước, trong trường hợp này tôi mà cầm một khẩu AK47 nã hết toàn bộ hai tầng lầu, có khi tôi còn được tôn là anh hùng vì dân trừ hại ấy chứ.

Những việc tôi từng làm trước đây kể ra cũng quá giới hạn, nhưng lần này lại là ở Bắc Kinh, ngay dưới chân thiên tử, người bình thường làm chút chuyện xấu gì cũng phải giấu giấu giếm giếm, huống hồ là cả một chuyện tày đình như thế mà lại làm rùm beng đến vậy, ông chủ của khách sạn này thường ăn gan hùm mật gấu có phải không? Nghĩ một chút, tôi mới đột nhiên nhớ đến bối cảnh của Hoắc lão thái, nghĩ thầm cái đệt mợ nó, liệu có phải, bà ta đã báo cảnh sát từ lâu rồi không, đợi tí nữa bom nổ, tôi có muốn chạy cũng không chạy nổi. Vậy là bà ta danh chính ngôn thuận không cần phải nói gì với tôi rồi.

Nhưng nghĩ lại, cũng không đúng lắm, lúc đó bà ta không cho tôi ngồi vị trí này, hình như bởi vì người ngồi vào vị trí này sẽ có đãi ngộ đặc biệt gì đó.

Nói chung, xem ra, vật này chính là vật phẩm đấu giá duy nhất của ngày hôm nay, như vậy tất cả những người ở đây đã sớm có chuẩn bị rồi mới đến, nhất định phải mua bằng được mới chịu. Nghĩ đến đó, tôi lại liếc nhìn thằng cha sơ-mi hồng phấn cách đó không xa, hắn ta đang ngồi trên một chiếc sô-pha kiểu Âu, không còn nghịch di động nữa mà đang nằm tựa trên sô-pha điệu bộ kiêu căng phách lối, hai tay khoanh trước ngực, buồn chán nhìn lên trần nhà.

Tôi khép cuốn catalogue lại rồi đưa cho Muộn Du Bình, hắn ta vô cùng nghiêm túc thành thực diễn tròn vai đàn em của đại ca giang hồ, chắc là trước đó đã được Bàn Tử dạy bổ túc cho một khóa rồi, chẳng qua là có thêm tôi với Bàn Tử trợ diễn nên trông cả lũ chẳng ra đâu vào đâu cả. Hắn ta không thèm liếc nhìn cuốn catalogue lấy một lần, chỉ đặt sang bên cạnh.

Bàn Tử sắc mặt tái mét, nói nhỏ bên tai tôi: “Nhận ra chưa, xem ra tụi mình đến đúng chỗ rồi.”

Khối ngọc tỷ này tuy đáng gờm, nhưng không phải loại tôi yêu thích, cho nên tôi không hào hứng như Bàn Tử, bèn khẽ thì thào nói lại: “Ông anh đừng có làm tôi mất tập trung nữa đi, tôi cứ có cảm giác sắp tiêu con mẹ nó rồi, anh trợ lực cho tôi tí đi, lát nữa ngộ nhỡ không xong thì tụi mình nghĩ cách rút.”

Bàn Tử sửng sốt nói: “Nhà cậu vẫn còn tâm tư mà suy nghĩ cái này à? Cậu không nhận ra vật này là cái gì à?” Nói đoạn chộp lấy cuốn catalogue, mở banh nó ra cho tôi xem, “Cậu nhìn cho kỹ đi, vật này, tụi mình từng nhìn thấy ở đâu rồi?”

“Từng nhìn thấy rồi?” Tuy tôi cũng thấy hơi quen quen, nhưng tại thái độ kỳ quái của lão thái thái, trong khoảnh khắc tôi không đào sâu suy nghĩ được cái gì. Bàn Tử nói thế, tôi mới xem kỹ lại lần nữa.

Tôi nhớ lại những món hàng trước kia từng gặp và những bức hình văn vật từng xem, vật này rõ ràng không nằm trong số đó. Nhưng càng nhớ kỹ lại, tôi càng cảm thấy kinh hoàng, như thể đang dần chạm đến những ký ức mà sâu thẳm trong tôi không muốn đối mặt.

Lần lại theo dòng ký ức, tôi không khỏi toát hết cả mồ hôi lạnh, trong nháy mắt tôi đã nhớ ra rồi, ngày ấy dưới đáy núi Trường Bạch, sâu thẳm trong Vân Đỉnh Thiên Cung, người cầm lấy vật đó, cũng chính là người đang đứng phía sau tôi, giữa sương mù dày đặc, người đó đã bước vào trong cánh cửa thanh đồng khổng lồ.

“Không thể nào.” Tôi thầm nghĩ. Thế là sao?

Vì sao thứ này lại xuất hiện ở đây?

Tôi không biết tác dụng của vật này, nhưng lúc đó, Muộn Du Bình đã cầm lấy nó, cho nên ấn tượng của tôi rất sâu. Nói thật, lúc đó sương mù dày đặc, vả lại thời điểm diễn ra sự kiện đó cách đây cũng khá lâu, tôi không thể xác định được ngọc tỷ trong tấm ảnh và ngọc tỷ hắn từng cầm có giống nhau y đúc hay không. Nhưng mà, cho dù có điểm khác biệt đi chăng nữa, thì giữa hai khối “ấn tỷ” này chắc chắn có mối liên hệ gì sâu xa.

Tuy tôi không thể xác định là giống nhau hoàn toàn, nhưng xét về màu sắc và phần điêu khắc phía trên thì quả thực là rất giống. Tôi tin là cho dù không phải cùng một vật thì cũng là cùng một loại.

Có dạo tôi từng hoài nghi, vật kia có phải chính là Quỷ Tỷ đã được nhắc đến trong sách lụa của Lỗ Thương Vương hay không, Muộn Du Bình cầm vật đó đứng trước cửa Thanh Đồng không phải để tạo dáng cho đẹp trai, vật này chắc chắn có tác dụng đặc thù nào đó. Thật không ngờ tôi lại gặp được một vật tương tự ở chỗ này.

Mẹ kiếp, tôi nghĩ bụng, đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc, nghĩ đoạn tôi liếc mắt nhìn Bàn Tử, anh ta cúi đầu, tôi mới rỉ tai anh ta nói: “Mau đi hỏi xem, người bán vật này là ai?”

Bàn Tử gật đầu, Hoắc lão thái bên cạnh bình thản nhấp một ngụm trà, rồi lạnh lùng nói: “Đừng hỏi nữa, nếu chủ bán ở đây đã không muốn để người ta biết danh tính, thì không một ai hỏi ra được đâu.”

“Ai, lão thái thái bà coi thường người khác đấy phải không.” Bàn Tử nói, “Bàn gia đây tuy không lăn lộn trong khách sạn Tân Nguyệt này, nhưng nói thế nào thì cũng coi như là nhân vật có máu mặt ở thành Bắc Kinh này, tôi nói cho bà hay, không phải Bàn gia tôi chém gió, mà thực sự là, chỉ dựa vào mối quan hệ của tôi đây thôi, muốn hỏi tin tức về một người thì làm gì có chuyện không hỏi ra được.”

Lão thái thái cũng không thèm quay đầu lại: “Ông chủ ở đây đã hiển quý ở thành Bắc Kinh từ thời triều đình Mãn Thanh còn hoàng thượng kia, mấy trăm năm rồi, truyền đến mấy đời, xưa nay chưa từng ra mặt. Nếu anh thực sự nghe ngóng ra được, chỉ sợ ngày mai thiếu gia nhà anh phải ra sông Vĩnh Định mò xác anh mất. Mấy năm nay, giá vớt xác cao ngất ngưởng, tôi thấy nhà anh nên tiết kiệm chút tiền này để lo ứng phó với chuyện khác thì hơn.”

Bàn Tử nổi giận đùng đùng, đã muốn xông ra ngoài ngay để chứng minh cho lão thái bà thấy, tôi liền cản anh ta lại, tôi biết lão thái thái không nói dối, có lẽ cũng không hề khoa trương. Với cả cái tên Bàn Tử này cục súc hung hãn, thế này coi như là đã hoạnh họe với người ta rồi, anh ta ra ngoài lỡ mà không hỏi được thật, chắc chắn sẽ không thèm quay lại đâu, nói không chừng còn bắt nhân viên nhà người ta ra nghiêm hình bức cung ấy chứ, thế thì còn đâu là mặt mũi nữa, không khéo lại thêm rắc rối. Phiên đấu giá sắp bắt đầu rồi, tôi không muốn đêm dài lắm mộng, bèn bảo anh ta: “Cho bà ta chút thể diện.”

Thực ra là cho tôi chút thể diện cơ, anh ta bèn lầm bầm một tiếng, rồi không nói gì nữa. Tôi nhìn khắp hội trường dần dần yên tĩnh lại, trong đầu lại nảy ra một suy nghĩ, tự nhủ, biện pháp đơn giản nhất để có thể gặp được người bán có lẽ chính là mua lại vật này, nhưng mà, tôi có thể mua nổi vật này được sao?

Ở đây chỉ có duy nhất một vật đấu giá, cho nên mục đích của tất cả mọi người ở đây đều đã rõ ràng, hơn nữa, ở đây toàn là tai to mặt lớn, bảo đấu giá thì tôi đấu không nổi, nếu chốt giá rồi mà tôi quỵt tiền, tiền bồi thường ít nhất cũng đủ làm tôi táng gia bại sản. Chưa kể nơi này còn là chợ đen, lỡ ăn quỵt có khi còn phải trả bằng chặt ngón tay, móc con mắt gì gì đó, quá xúi quẩy rồi.

Mà kể cả dù có mua được thật, ở cái nơi chợ đen như thế này, người bán có thể bảo mật hoàn toàn, dù có mua được đồ của ông ta, ông ta cũng không nhất thiết phải lộ mặt, cùng lắm là phái một người đại diện đến ký hợp đồng với tôi. Hơn nữa, tôi đoán có lẽ quy trình và quy định đấu giá ở đây không giống bình thường.

Kế sách hiện tại cũng chỉ có đi đến đâu hay đến đó mà thôi, đầu tiên phải xác định được người bán đã, sau đó sẽ tính toán kỹ lưỡng hơn. Nỗi bất an trong lòng tôi đã biến thành hoảng loạn, tôi cứ có dự cảm rằng ở đây sắp xảy ra chuyện gì đó.

Bên dưới chiêng trống ầm ĩ, không lâu sau đã sắp xếp xong xuôi, tôi nhìn giữa sân khấu bày một tủ kính, trong tủ kính chính là khối ngọc tỷ trong cuốn catalogue, không nhìn rõ lắm, chỉ nghe nữ chủ trì mặc xường xám nói: “Thưa các vị, hiện tại chúng tôi xin bắt đầu bày hàng, các vị xem xét xong xuôi, nếu không ra giá kịp thì không còn cơ hội thứ hai nữa.”

Nói đoạn, một nhân viên khác bước ra từ bên cạnh. Người này chỉ mặc độc chiếc áo ba lỗ, hai bắp tay vạm vỡ như đùi trâu, trong tay cầm một cây gậy tre rất dài. Đầu kia gậy tre có một cái móc, trên nắp tủ kính kia lại có một cái vòng, có lẽ là dùng gậy tre móc vào tủ kính đó, vừa dứt lời, nhân viên kia bèn móc chiếc tủ kính nhấc lên như câu cá, tay cầm cây gậy trúc treo chiếc tủ kính giơ lên cao giữa không trung, như người ta cầm gậy phơi quần áo.

Tay nghề của nhân viên này rất vững, tay cầm gậy trúc giơ chiếc tủ kính cao ngang lầu hai mà không run rẩy tí nào, rồi cứ lần lượt đưa đến trước từng gian ghế lô một.

Không ai với ra đoạt lấy mà cũng không ai với ra nổi, bởi tủ kính vẫn luôn duy trì một khoảng cách đúng ngoài tầm với của cánh tay, cứ thế chỉ nhìn được vài lần, chưa tới nửa phút đã chuyển qua lô ghế tiếp theo. Tôi cũng rướn lên nhìn, khoảng cách rất gần, nhìn thấy rất rõ ràng, tôi liền lập tức phát hiện ra, vật liệu chế tác ra thứ này chắc chắn là loại đá từ vẫn ngọc giống như loại áo ngọc kia vậy.

Trong khoảnh khắc đó, tôi thực sự muốn vươn ra giằng lấy món đồ đó, sau đó kêu cả đám cùng đào tẩu, phải cố gắng lắm mới nén nhịn được suy nghĩ này.

Rất nhanh, vật kia đã được thu xuống phía dưới, bày lại giữa sân khấu. Sau đó, vẫn là nhân viên kia, dùng gậy trúc phân phát cho mỗi người một cái chuông con. Cô gái trẻ bên cái lão thái bà liền nhận lấy, đặt ở bên cạnh lão thái bà, những người ngồi trong các gian ghế lô khác cũng có, mà duy chỉ mình tôi là không có.

Tôi nghĩ, chắc phải tham gia đấu giá thì mới được phát chuông, cũng không để bụng nữa, cứ tưởng phát xong chuông là sẽ bắt đầu phiên đấu giá, nào ngờ, nhân viên kia cuối cùng lại phát cho tôi một thứ.

Đó là một cái đèn lồng nhỏ, chỉ nhỏ cỡ bằng một quả dưa hấu bé, bên trong có một ngọn nến, vải bọc đèn có màu xanh, rất tối, vừa nhìn là biết không phải loại dùng để chiếu sáng.

Nhưng vật kia vừa xuất hiện, cả hội trường liền vang lên vài tiếng xôn xao nho nhỏ, rồi tiếng xôn xao đó dần dần trở nên ồn ào huyên náo, tôi thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn vào mình.

Tôi sửng sốt, Bàn Tử ngơ ngác nhận lấy chiếc đèn, đặt xuống bên cạnh tôi. Vừa buông xuống, cả hội trường ầm ầm vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Tôi liếc nhìn Bàn Tử, càng ngơ ngác không hiểu mô tê gì, có một nhân viên ở phía sau tiến lên, cầm lấy đèn, giúp tôi treo đèn lên một cây cột bên cạnh. Lão thái thái bên cạnh nói với vẻ sâu xa: “Còn không mau đáp lại những người hâm mộ của mình đi. Ở khách sạn này, đã lâu lắm rồi không một ai dám đốt ngọn đèn trời này, coi như là anh cũng đã khiến các bậc trưởng bối nhà họ Ngô nở mày nở mặt rồi đấy, về sau trên giang hồ không ai không biết tên anh, không ai không rõ uy danh của tiểu thiếu gia nhà họ Ngô rồi.”

Tôi nhìn bà ta, còn chưa hiểu là ý gì, nhưng mà ba chữ “đốt đèn trời” này hình như tôi đã nghe ở đâu rồi.

Bà ta nhìn tôi cười khẩy, tiếp tục nói: “Có điều, uy phong nhất thời, chỉ e cả nhà họ Ngô anh lần này sẽ bị ngọn đèn táng gia bại sản này thiêu rụi hết sạch thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com