Chương 4: Thế Gian Có Một 'Đóa' Giải Ngữ Hoa
Bất kể là về số lượng hay thanh thế, bên chúng tôi đều chiếm ưu thế tuyệt đối, phe đối diện lập tức tan rã.
Tiểu Hoa nhìn đám người đang cắm đầu bỏ chạy tứ tán, bèn cất di động vào trong túi áo ngực, liếc mắt ra hiệu với người phía sau, lập tức có mấy người liền chạy đuổi theo.
Tôi thấy xung quanh có rất nhiều người đi đường nhìn về phía bọn tôi, cảm thấy thế này thì thu hút sự chú ý quá, mới nói với Tiểu Hoa: “Thôi bỏ đi.”
Phan Tử quay lại, nói: “Hoa Nhi Gia làm đúng đấy, cái lũ này, cứ phải để chúng phải trả giá cho thật nặng, như thế, những kẻ khác mới hết tơ tưởng đến việc tìm người ám toán chúng ta. Kẻ nào làm ăn với ta còn phải nghĩ đến hậu quả của người đi trước mà cân nhắc thật kỹ.” Nói rồi, anh nhìn về phía Tiểu Hoa, “Hoa Nhi Gia, lần này tôi lại nợ ngài một ân huệ.”
“Còn chịu được không?” Tiểu Hoa hỏi.
Phan Tử gật đầu, Tiểu Hoa chỉ đằng sau: “Lên xe.” Nói đoạn, cậu ta nhìn tôi cười, “Tam Gia, mời đi trước.”
Tôi đã thầm chửi um lên trong bụng rồi. Mẹ kiếp, chú mày cố tình sắp đặt như thế, là để đến xem ông đây làm trò cười cho thiên hạ phải không? Tôi chấn chỉnh lại bản thân, rồi cùng bọn họ lên xe.
Tiểu Hoa lái xe, tôi ngồi ở ghế trước, Tú Tú và Phan Tử ngồi ghế sau. Tú Tú bắt đầu xử lý vết thương cho Phan Tử, nhất thời, trong xe nồng nặc mùi máu tanh. Phan Tử nói: “Xin lỗi, lại làm bẩn xe của mọi người rồi.”
“Cũng không phải lần đầu tiên, anh đi theo Tam Gia, cảnh tượng này còn hiếm lạ gì nữa?” Tú Tú lơ đễnh nói.
Tôi hỏi: “Thế này là sao? Sao mấy người đến giúp tôi?”
Tiểu Hoa không trả lời. Mà liếc tôi một cái: “Tay nghề tốt đấy, cô nàng kia quả đáng với giá tiền.”
Tôi biết cậu ta đang nhắc đến cô gái đã giúp tôi đeo tấm mặt nạ này lên, tôi liền vô thức sờ lên mặt, nói: “Không phải cậu đã nói, gương mặt này là thứ duy nhất cậu có thể giúp tớ à. Sao bây giờ lại đến Trường Sa?”
“Tớ không đến vì cậu.” Tiểu Hoa nói, “Tớ đến vì Tam Gia. Bây giờ không phải tớ đang giúp cậu, mà là cậu đang giúp tớ.”
Tôi ngạc nhiên. Phan Tử ngồi dưới nói: “Là tôi gọi Hoa Nhi Gia đấy.”
Tôi quay đầu nhìn Phan Tử, Phan Tử liền nói, hôm qua anh đã liên lạc với tất cả những người từng qua lại làm ăn với chú Ba, những người khá thân thiết, hoặc là bạn cũ, gửi cho bọn họ một tin nhắn, nói là ở chỗ chú Ba đang có một món “hàng biển lớn”, cũng tức là để chỉ món đồ vô cùng trân quý, không thể định giá được, mời mọi người đến đây xem hàng.
Đây là một loại thanh thế. Bây giờ chúng tôi chỉ có hai người, cho dù có mướn được một chiếc xe sang, thì vẫn trông quá mức giản dị. Trước kia cho dù chú Ba chỉ có một mình, nhưng vì khí thế vẫn còn, đi trên đường thôi mà cũng có cảm giác hoành tráng rồi. Nhưng kể từ khi chú Ba gặp chuyện, rồi đủ mọi rối ren xảy ra, cái khí thế ấy đã tan biến hết sạch. Những thủ hạ ở những cơ sở nhỏ bên dưới bắt đầu chém giết tới lui, sát khí bốc lên, khiến chúng có ảo giác rằng khí thế của chúng đã vượt qua cả chú Ba rồi. Cho nên, hiện nay, chúng tôi cần trấn áp bọn chúng xuống về mặt thanh thế, khiến bọn chúng khi vừa nhìn thấy chú Ba liền nhận ra, thứ sát khí của bọn chúng chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi. Con người mà, chỉ cần chèn ép được ngay từ khâu đầu tiên, thì về sau cho dù có muốn gượng dậy cũng không gượng nổi.
“Bên tớ ở Bắc Kinh đang rối lắm, nếu không có tin nhắn đó, chắc tớ bị nhốt luôn ở Bắc Kinh rồi.” Tiểu Hoa nói, “Thấy tin nhắn đấy, là tớ biết cậu đã có sự lựa chọn rồi. Tớ cũng có cớ để đến đây.”
Tôi nhìn đoàn xe đi sau xe cậu ta. Hỏi cậu ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao không thể chọn thẳng mấy người đằng sau này cho chuyến “gắp Lạt Ma”. Không phải cậu ta vẫn còn uy danh ngời ngời đó à?
Tiểu Hoa liếc nhìn qua gương chiếu hậu, nói: “Thực ra chuyện lão thái nhà họ Hoắc tớ vẫn còn giấu cậu, không dám nói ra. Hoắc gia đã bắt đầu loạn rồi, mấy đứa con trai của bà ấy rất khó xử lý, nhiều họ hàng đã ra nước ngoài của Hoắc gia bây giờ đều lũ lượt về nước cả, chuẩn bị bắt đầu tranh giành tài sản. Bây giờ bọn họ đang chờ tớ cho một câu trả lời thỏa đáng đây, về việc Hoắc lão thái đã đi đâu rồi.”
Hoắc lão thái và Tiểu Hoa cũng đi gắp Lạt Ma. Bây giờ nhóm người Hoắc lão thái còn chưa trở về, mà cậu ta đã quay về rồi. Tôi lập tức hiểu ra tình cảnh khó khăn của Tiểu Hoa. Hoắc lão thái có mấy người con trai, giữa bọn họ nhất định là có tranh chấp trong việc chia gia sản, bọn họ vừa một lòng đối phó với bên ngoài, vừa so bì kèn cựa nhau xem ai quan tâm đến Hoắc lão thái hơn, bọn họ nghiêm túc chất vấn Tiểu Hoa về chuyện Hoắc lão thái đến thế là để chứng tỏ sự hiếu thuận của mình. Quan hệ giữa Giải gia và Hoắc gia vốn đã rất mong manh, bây giờ lại thêm cú này nữa, thế nào cũng xảy ra xung đột đến độ giương cung bạt kiếm với nhau cho mà xem.
“Nếu tớ rời khỏi Bắc Kinh một cái là hai nhà sẽ lao vào đánh nhau ngay, cho bên thứ ba có cơ hội đục nước béo cò. Bên Bắc Kinh quá rối, cộng thêm Lưu Ly Tôn bị các cậu cà khịa nữa, ông ta cũng đang chăm chăm đòi bọn tớ giải thích đây. Người của khách sạn Tân Nguyệt lại càng phiền phức hơn.” Tiểu Hoa nói, “Còn chưa chùi sạch đít được cho các cậu, nội bộ Hoắc gia đã rối tung lên, nợ trước nợ sau thế nào cũng phải trả hết.”
“Vậy bây giờ cậu tới đây…” Tôi lo lắng nói, “Chẳng phải sẽ xảy ra chuyện hay sao?”
“Không sao,” Tiểu Hoa nói, “Người của Hoắc gia cũng tới rồi. Chuyện lớn thế này, không ai bỏ qua đâu. Tam Gia rất giữ chữ tín.”
Hoắc Tú Tú ngồi dưới nói: “Hì hì, bằng không làm sao em tới đây được chứ.”
Tiểu Hoa nói tiếp: “Tớ cũng không thể mượn người cho cậu được. Tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào tớ, tớ mà động vào gắp Lạt Ma một cái, là gặp rắc rối ngay. Trong chuyện này, tớ còn bị động hơn cậu.”
Tôi quay đầu nhìn Phan Tử, thấy lưng anh đã được bôi đầy Bạch dược Vân Nam, hình như máu đã ngừng chảy rồi.
Sắc mặt anh trắng bệch, hiển nhiên là do mất máu quá nhiều. Thấy tôi, Phan Tử nói: “Không sao đâu.” Tôi thở dài một cái, cũng tức nghĩa là lúc này Phan Tử vẫn còn chống đỡ được.
Xe Tiểu Hoa lượn một vòng qua một giao lộ, tôi thấy xe dừng lại ngoài cửa một quán trà ven đường cái.
Quán trà này không bắt mắt, nhưng bên ngoài lại rất náo nhiệt, có rất nhiều người tụ tập ở đó.
Tiểu Hoa liếc Phan Tử một cái: “Người không ít đâu, xem ra là đã có chuẩn bị.”
Phan Tử xoa xoa mặt, nói: “Tam Gia, chuẩn bị xong rồi, chúng ta phải cho chúng nó sợ tè ra quần.” Tôi nhìn mấy người đó, hít sâu một hơi, gật đầu. Tiểu Hoa dừng xe, nhìn trước nhìn sau, chờ những người trong xe khác đã xuống hết, mới nói với tôi: “Đi!”
Bốn người chúng tôi cùng xuống xe. Tiểu Hoa hai tay đút túi, cùng Phan Tử đi phía trước tôi, còn Tú Tú bám sát bên cánh tay tôi. Những người bên ngoài quán trà lập tức nhốn nháo cả lên, vô số tiếng xôn xao ồ lên.
“Tam Gia tới!” “Đúng là Tam Gia rồi!” Rất nhiều người cùng kêu lên như thế.
Chúng tôi sắc mặt không thay đổi, đi vào trong quán trà, tất cả mọi người đều tự động giãn lối ra thành hai hàng. Tôi nhìn thấy sự sợ hãi kinh hoàng trên nét mặt bọn họ, bỗng nhiên có cảm giác thích thú, sống lưng bất giác thẳng tắp lên, khóe miệng cũng bất giác nhếch lên thành một nụ cười nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com