Chương 111
Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Bạch Hạo Thiên bơi sang, tôi ngoi lên lấy hơi, lấy xong tôi lại lặn xuống, nhìn thấy Bạch Hạo Thiên trôi nổi trước mặt hai cỗ quan tài, hai tay chắp lại, đang tế bái. Tôi bơi đến, mái tóc ngắn của cô bé lay động trong nước, nhắm mắt, vẻ mặt thành kính.
Tôi không biết cô bé đang làm gì, trong lúc cô tế bái, tôi lại ngoi lên lấy hơi một lần, liền cảm thấy phổi đã chịu không nổi nữa.
Đến lần thứ ba xuống nước, cô bé mới tế bái hoàn tất, cùng tôi bơi về phía hai cỗ quan tài, trên quan tài cũng có số hiệu, mã số của một cỗ quan tài trong đó, tôi cho rằng là của Trương Khải Sơn, số hiệu trên cỗ quan tài còn lại, tôi chưa từng thấy.
Ở dưới nước tôi chẳng hỏi ra được gì, Bạch Hạo Thiên tiếp tục dẫn tôi bơi về phía trước, tôi nhìn thấy vô số chế phẩm lưu ly, toàn bộ chất đống dưới đáy nước, sau khi đèn pin quét qua, vô số lưu ly dưới khúc xạ ánh nước, lóe lên vầng sáng long lanh chói mắt. Tôi lại gần một trong số đó, trông thấy những chế phẩm lưu ly này vô cùng mỏng, mỏng đến giống như một tờ giấy, thứ như vậy nếu ở trên đất liền cực kỳ khó bảo tồn.
Những cổ mộ khổng lộ kia giống như cây cột to lớn, dựng thẳng lên trời giữa những món hàng nhỏ này, phần dưới nước, có thể trông thấy rất nhiều đinh sắt đóng lên ván gỗ mục nát, trên những đinh sắt này, đều treo từng cái từng cái túi đựng đồ nom niên đại vô cùng xa xưa. Tôi rọi một cái trong đó, Bạch Hạo Thiên dùng thủ ngữ khua khoắn một lúc: Trong đó đều là xác chết.
Lại bơi về trước, tôi trông thấy những vại sành chất đống, mỗi cái vại sành đều cao hơn ba bốn người, chất đống đống trong nước thành hình chữ kim (金). Lúc này phổi tôi co rút, chỉ đành nổi lên.
Gần như được Bạch Hạo Thiên dìu đi lên, tôi nằm ngửa mặt, thở hồn hộc, Bạch Hạo Thiên bò lên, hoảng sợ xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, em quên chú Hai từng nói với em, sức khỏe anh không tốt."
Tôi thở đến tối tăm mặt mày, vừa nãy lặn xuống căn bản không tới đáy, chỉ quanh quẩn ở tầng trên, phổi đã không chịu được.
Tôi nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ có 10 phút không đến một giờ, thể lực vẫn còn, nhưng thở không lên, không biết có phải tác dụng tâm lý hay điều chú hai nói quả thực như thế.
"Vừa nãy em lạy gì đó?" tôi ổn định lại đôi chút mới hỏi, cô bé nói: "Em nghe truyền rằng, đó là quan tài của Phật gia và Tân Nguyệt, nhưng chưa từng có ai chứng thực, nhưng thói quen là đi xem kho hàng ở đây đều phải tế bái, bày tỏ kính trọng, dưới đó có rất nhiều người chết, nhờ Phật gia ở đây trông chừng."
Tôi ngồi dậy, lau nước trên mặt, cô bé nói lại một lần tôi mới nghe hiểu. Lỗ chân lông trên người đều dựng cả lên, tôi nghe nói Phật gia được hỏa táng, sao lại có quan tài ở đây, là mộ áo mũ sao? Hay còn có câu chuyện khác.
So với những người khác trong Lão Cửu Môn, lúc nhỏ tôi đều có tiếp xúc, Phật gia đối với tôi mà một nhân vật trong truyền thuyết. Đột nhiên có chút hối tiếc ban nãy không cùng tế bái một chút.
Nhưng xuống nước nữa thì không được rồi, nằm trên đất rất lâu, tôi mới bò dậy.
Bạch Hạo Thiên vô cùng áy náy muốn đưa tôi về nhà, tôi từ chối, tự mình nằm lên xe lái ra ngoài được mấy trăm mét, chịu hết nổi, dừng lại bên đường ngủ thiếp đi. Trong mơ, tôi vẫn còn ở trước hai cỗ quan tài kia, mơ thấy mình dối diện quan tài, lịch sử trôi đi giống như đèn kéo quân nháng qua đủ vẻ trước mắt tôi.
Đột nhiên tôi bừng tỉnh, tôi lấy điện thoại ra, nhìn nhìn mã số của Trương Khải Sơn, sau đó gõ thêm mã số Tân Nguyệt nhìn thấy lúc này vào phía sau.
Giữa hai mã số, không chút liên hệ. Nhưng tôi đã từng học đại học, tuy số học không giỏi, nhưng tôi vẫn biết, hai mã số này nhất định có liên quan đến hệ thống mã hóa của cả kho Mười một. Một mã số thì không thể phá giải hệ thống mã hóa này, nhưng hai mã số, quy luật trong đó, có thể tìm ra được.
Tôi cầm trong tay nhìn nửa ngày, phát hiện không logic chút nào, đột nhiên nghĩ đến Bạch Hạo Thiên từng đoán ra số hiệu của Trương Khải Sơn, tôi bấm điện thoại gọi đi, hỏi cô bé: "Có hứng thú ra ngoài trò chuyện chút không."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com