Chương 27
Không chỉ Trương Tuấn tìm không thấy Đàm Trình, ngay cả Lý Quốc Hiền cũng không liên lạc được với cậu, vì chuyện của Lâm Hoành Tinh nên Lý Quốc Hiền thường xuyên đến Bắc Kinh, nhưng giờ thì không cần nữa.
Bởi vì Lâm Hoành Tinh đã chết vào tối hôm qua do hoại tử nặng.
Việc này đã bị trì hoãn mấy tháng, do là nhân chứng của vụ án mạng, phía cảnh sát rất coi trọng nên đã thường xuyên phái người đến bệnh viện Bắc Kinh thăm dò.
Lâm Hoành Tinh càng ngày càng trở nên điên cuồng, vết hoen tử thi kì lạ kia đã giết chết cậu ta, cũng khó nói là chuyện tốt hay xấu. Trước khi trút hơi thở cuối, cậu ta dùng hết sức nói một câu.
"Đừng đến gần ngôi mộ kia, có quỷ dữ..."
Lời nói này xem như gián tiếp xác nhận lời khai của Đàm Trình trước đó và cậu được xóa bỏ hiềm nghi, nhưng lại làm cho vụ án bị rơi vào bế tắc.
Cục cảnh sát chỉ đến lấy lời khai của Lâm Hoành Tinh, lúc nghe nói Lâm Hoành Tinh đã lấy lại ý thức, Khương Bình vội vã chạy từ Tây An đến Bắc Kinh, nhưng khi nhìn ghi chép, hắn cau mày.
Nhiều chuyện xảy ra như vậy, nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn tin Đàm Trình. Nếu vậy thì ba vụ án này sẽ kết thúc như thế nào đây? Nói cho mọi người là do ma quỷ gây ra sao? Chắc chắn sau khi báo cáo xong Khương Bình cũng bỏ việc về quê chăn bò luôn.
Đương nhiên cái này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là vụ án có rất nhiều điểm đáng ngờ, ví dụ như thứ mà Đàm Trình đang che giấu không muốn nói ra, như cái người bí ẩn mà lão đạo sĩ nói đã cho ông ta những lá bùa kia...
Cho dù là thiên tai thì cũng chắc chắn có bàn tay con người gây ra, Khương Bình có dự cảm rằng nếu không tìm được nguyên nhân thật sự thì sẽ xảy ra chuyện càng đáng sợ hơn.
"Lão đại, bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Có nên tiếp tục điều tra không?"
Khương Bình nhịn không được trực tiếp cho Hồ Khải Trạch một cú.
"Cái gì lão đại! Người ta nghe được còn tưởng chúng ta là xã hội đen!"
"Á, em biết rồi, phó cục Khương, chúng ta có còn tiếp tục điều tra vụ án này không? Từ lúc xảy ra vụ án thì trong cục chẳng còn ngày cuối tuần nào cả. Chuyện của Lâm Tần Vũ cũng làm mấy anh chị em trong cục sợ, nếu cứ tiếp tục điều tra thì sợ đến lượt tụi mình chết đấy anh!"
"Sợ sao? Cậu nhìn mấy người khảo cổ kia đi, họ trực tiếp vào đó mà còn chưa sợ, một đám cảnh sát các cậu mà tố chất tâm lý cũng không có sao?!"
"Anh à! Cái này có thể so sánh được sao? Mấy nhà khảo cổ toàn mấy kẻ điên, cứ thích bán mạng để tìm cái sự thật gì ấy, toàn làm chúng ta phiền toái thêm!"
Hồ Khải Trạch yêu thầm Lâm Tần Vũ không phải ngày một ngày hai, nhưng sợ rằng cô sẽ đánh cậu ta mất sau nghe tỏ tình, nên vẫn chưa dám nói gì. Lâm Tần Vũ xảy ra chuyện, Hồ Khải Trạch cũng ra dáng đàn ông, xin cho Tần Vũ không để cô tiếp xúc với vụ án này nữa, nhưng cô sao lại có thể đồng ý chứ? Điều này làm Hồ Khải Trạch lo lắng, cậu ta không biết phải làm thế nào.
Khương Bình biết Hồ Khải Trạch đang suy nghĩ điều gì nên hắn vỗ vỗ vai cậu ta và nói.
"Đầu tiên, cậu là một cảnh sát."
Bệnh viện này là một trong những nơi tốt nhất cả nước, lối đi rất rộng nhưng lúc nào cũng đông kín người, gần như chỗ nào có thể đứng đều có người.
Tuy nhiên hướng mà Khương Bình và Hồ Khải Trạch đi lại không có ai, vì đây là lối đi đến nhà xác. Pháp y hắn hẹn chắc cũng đang chờ trước cửa. Cũng không phải định giải phẫu gì, pháp y này là bạn của Khương Bình, hắn gọi tới muốn nhờ xem một chút trước khi Lâm Hoành Tinh được đưa đi hỏa táng xem có thể may mắn phát hiện ra gì ra gì không thôi.
Trước khi Khương Bình đến được đó, một nam thanh niên trẻ tuổi đi ngang qua hắn và lẩm bẩm những từ thu hút chú ý của hắn.
"Vết hoen tử thi."
Khương Bình theo phản xạ xoay người lại đuổi theo cậu thanh niên.
"Này cậu, vừa nãy cậu nói gì vậy?"
Túm chặt lấy cánh tay cậu thanh niên, Khương Bình nôn nóng hỏi.
"Cái gì hoen tử thi?!"
Cậu thanh niên đột nhiên bị nắm lấy có chút không vui liền gạt tay hắn ra, hừ lạnh một tiếng nói.
"Thế nào? Làm cảnh sát thì có thể tùy ý bắt người sao?"
Khương Bình hôm nay không mặc cảnh phục, trông giống như với người dân bình thường, sao cậu ta lại biết hắn là cảnh sát?
"Làm sao cậu biết..."
"Làm sao biết anh là cảnh sát à?"
Cậu thanh niên nhìn Khương Bình một lúc, sau đó nói.
"Chỗ này trừ bác sĩ, hộ lý thì cũng chỉ có người nhà người chết với cảnh sát thôi. Anh không mặc áo blouse nên sẽ không phải là bác sĩ. Anh cũng chẳng đau đớn buồn khổ gì, vậy cũng không phải là người nhà. Như vậy anh không phải cảnh sát thì là gì?"
Đây là lần đầu tiên Khương Bình gặp được người có óc quan sát tinh tế như vậy, nhìn dáng vóc có vẻ là sinh viên.
"Vậy tại sao cậu lại ở đây?"
Cậu thanh niên nhìn thẳng vào Khương Bình, cười nói.
"Bị lạc đường."
Nói dối! Cậu ta chắc chắn không phải lạc đường, Khương Bình thu hồi sự kinh ngạc của mình, trừng mắt nhìn lại nói.
"Lấy chứng minh nhân dân ra cho tôi."
"Vì sao?"
"Gần đây liên tiếp xuất hiện án mạng, tôi đang truy tìm hung thủ, cậu phải phối hợp điều tra với tôi."
"Nếu tôi không phối hợp thì sao?"
"Vậy mời cậu đi với tôi một chuyến."
Cậu thanh niên lạnh lùng nhìn Khương Bình, một hồi lâu mới nói.
"Nạn nhân bị lệ quỷ gặm mất một phần hồn nên mới xuất hiện hoen tử thi, vết hoen kéo dài gây ra hoại tử, cơ thể dần hư thối cho đến khi tử vong hoàn toàn."
...
Giữa trưa một ngày tháng 7, Đàm Trình chậm rãi bò ra khỏi khu mộ, cậu đã hai ngày không ăn gì, chỉ uống chút nước rỉ ra từ trên đỉnh động.
Dù còn đi được nhưng Đàm Trình vẫn cảm thấy chóng mặt, hai chân mềm nhũn ra. Đáng lẽ giờ này phải có đội khảo cổ đến công tác rồi, nhưng cậu lại chẳng thấy bất kỳ ai.
Pin điện thoại đã hết từ lâu, Đàm Trình bò xuống núi với chút sức lực cuối cùng.
Tuy nhiên, chưa cần đến nơi có người dân thì Đàm Trình đã nghe thấy có người đang gọi mình, vì không có mắt kính nên cậu không thấy người chạy tới là ai, nhưng mà có người tới là được rồi, cậu buông ngay người nằm xuống đất.
"Đàm Trình, mẹ nó, em đi đâu vậy?!"
Đường Giai Minh thở hổn hển chạy tới nói.
"Mất tích hai ngày, điện thoại không gọi được, còn tưởng em chết ở nơi nào rồi!"
"Anh Đường"
Đàm Trình mỏi mệt nhắm mắt nói.
"Đưa em đến bệnh viện trước được không. Đã hai ngày em không ăn gì..."
Đường Giai Minh thấy thế cũng không hỏi nữa, anh ta lấy điện thoại gọi báo cho người ở thôn Ninh Hóa bên kia rồi quay lại nói.
"Anh có lái xe tới, mấy ngày này tất cả mọi người đều đi tìm em, tìm khắp trường học cũng không thấy. Bạn cùng khoa nói tới mấy chỗ em hay đi cũng không tìm thấy!"
"Xin lỗi đã làm mọi người lo lắng... "
Đang muốn hỏi thêm điều gì nhưng Đường Giai Minh thấy Đàm Trình mệt lả, anh ta thở dài nói.
"Quên đi...đi bệnh viện trước vậy, không có chuyện gì là tốt rồi... "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com