Chương 42
Cuối cùng Khương Bình vẫn không đuổi kịp hai tên trộm mộ đang trốn thoát, bởi vì lúc đến ngã tư giao giữa Thiểm Tây với Tứ Xuyên, hai tên trộm mộ đã cố tình dẫn Khương Bình chạy vào một bãi tha ma.
Khi Khúc Chí Văn lái xe theo bồ câu giấy tìm thấy Khương Bình thì thấy hắn đang lạc giữa một mảng sương mù dày đặc và bị quỷ dẫn đường.
Loại quỷ hay xuất hiện ở những nơi vắng vẻ này cũng không nguy hiểm, đa số chỉ muốn trêu ghẹo người sống cho vui, cũng không có ý định muốn giết họ. Nhưng Khương Bình lại xui xẻo, lần này lại gặp phải một con ác quỷ.
Ác quỷ khi còn sống cũng không phải người tốt, luôn bị cảnh sát bắt về đồn, còn ngồi tù mấy lần. Nó chết vì lúc cướp giật của người đi đường, bỏ chạy thì bị đâm chết, rồi trốn tránh quỷ sai ở lại trên nhân gian, nên nó luôn muốn có người chôn cùng. Khương Bình vừa vặn lại là cảnh sát, cái mà nó ghét nhất, nên nó sẽ không dễ dàng buông tha.
Khúc Chí Văn cũng coi như tới kịp thời, nhìn thấy con ác quỷ hai mắt đỏ ngầu đang chực chờ cắn lấy cổ họng Khương Bình, cậu nhanh chóng chạy lại kéo Khương Bình ra. Không phí thêm một giây nào, Khúc Chí Văn rút một chiếc kính bát quái, niệm trong miệng hai câu, con ác quỷ biến mất trong nháy mắt.
Năng lực của Khúc Chí Văn không giống những tên trộm mộ kia. Nhà họ Khúc là những pháp sư đuổi quỷ qua nhiều thế hệ, mà kiểu đuổi quỷ này, dù họ không thể nhìn thấy ma quỷ cũng có thể tìm ra cách và các công cụ hỗ trợ để diệt quỷ. Khúc Chí Văn là đứa bé đặc biệt nhà họ Khúc hơn hai trăm năm mới có được. Ngoại trừ việc có thể thấy được ma quỷ và am hiểu thuật đuổi quỷ, bản thân máu của cậu cũng là một vũ khí sắc bén khiến lũ yêu ma tan thành tro bụi. Nói cách khác, cậu vốn có đủ điều kiện để tu luyện đắc đạo thành tiên, nhưng cơ thể cậu trời sinh lại khiếm khuyết một thứ, không thể đắc đạo.
Khương Bình không thấy được ma quỷ nên chỉ nghĩ mình bị trúng tà đơn giản. Sau khi cảm ơn Khúc Chí Văn, thấy cũng không thể đuổi theo hai tên trộm được nữa, Khương Bình suy nghĩ và gọi điện thoại cho cấp dưới của mình.
"Để tôi gọi cấp dưới xem có truy ra được thân phận hai tên này, xem chúng đang chạy về đâu được không."
Nói tới đây, Khương Bình quay sang Khúc Chí Văn hỏi.
"Đúng rồi, trong nghề của các cậu cũng biết chút đỉnh chuyện mấy gia tộc giữ mộ phải không?"
Trợn mắt nhìn Khương Bình dám vừa 'xếp loại' cậu ngang hàng với mấy ông bà đồng và đạo sĩ dạo, Khúc Chí Văn trả lời.
"Biết một ít, sao vậy?"
"Tôi từng gặp qua một trong hai tên trộm mộ vừa trốn thoát, anh ta mang họ Tề. Tôi có nghe ba tôi kể rằng dòng họ tên này giữ một khu mộ đế vương ở Sơn Tây, tôi chỉ muốn biết tại sao dòng dõi giữ mộ lại mò đến đây trộm mộ... mà hình như cái chúng muốn cũng không phải bảo vật châu báu."
Cuộc trộm mộ được vạch kế hoạch tỉ mỉ thế này, trực giác mách bảo, mấy tên trộm mộ này không đơn giản chỉ là nhắm vào châu báu vàng bạc.
Khúc Chí Văn nhìn Khương Bình, khẽ nhướng mày nói.
"Những người trong nghề như chúng tôi chắc chắn luôn lấy tên giả. Giữ mộ họ Tề thì tôi không biết, nhưng mà đúng là ở Sơn Tây có một gia tộc canh giữ một khu núi, chỉ là họ gì thì tôi không rõ."
...
Vốn dĩ Đàm Trình định ngày mai cuối tuần rồi đi đến thôn Ninh Hóa, nhưng nghĩ đến Túc Cảnh Mặc hẹn bảo cậu ngày mai qua, cậu liền đổi ý. Cậu lắc lắc đầu, dù sao đi đêm cũng quen rồi, trễ một chút cũng không sao.
Nghĩ như vậy, Đàm Trình xách ba lô, cầm chìa khóa đạp xe đến thôn Ninh Hóa trong đêm khuya.
Vùng nông thôn đêm khuya yên tĩnh thật sự, không có người của thôn càng im lặng. Nhưng mà Đàm Trình đã quen với sự yên tĩnh này nên thản nhiên leo lên núi. Nhìn vùng đất bằng phẳng trước ngôi mộ, mặc dù nó đã hỗn độn, nhưng lại không để lại bất cứ dấu vết gì về việc đã có ba người bỏ mạng ở đây, ngay cả một vết máu cũng không có.
Không muốn nhớ lại, Đàm Trình vội vàng vào đường hầm. Lưới vàng của bọn trộm mộ đêm qua chắc cũng đã tiêu diệt rất nhiều oán hồn rồi, lúc này cậu không còn nghe tiếng rít gào của bọn chúng nhiều như trước nữa.
Khi đến cổng địa cung, không có một con oán quỷ chạy tới quấy rầy.
Đứng trước cổng địa cung đóng kín, Đàm Trình có chút bất an, mọi hôm cậu còn chưa bước đến thì cánh cổng này đã mở ra, lần này đã xảy ra chuyện gì sao?
Đàm Trình thử gọi tên Túc Cảnh Mặc nhưng cũng không nghe được tiếng trả lời, cậu nhíu mày, dốc hết sức đẩy cánh cửa đá. Cũng may chốt khóa đồng đã vỡ rồi nên cậu chỉ cần gắng chút sức, cửa cũng đẩy ra được một khoảng.
Cầm đèn pin trên tay, Đàm Trình vào mộ thất cũng không thấy Túc Cảnh Mặc.
"Túc Cảnh Mặc?"
Đàm Trình gọi lại, nhưng mộ thất an tĩnh trống trải chỉ nghe thấy tiếng cậu vang vọng và không nghe thấy tiếng đáp lại của y.
Đàm Trình đột nhiên hoảng sợ, cậu ném ba lô xuống đất rồi chạy khắp mộ thất để tìm kiếm nhưng không thấy y đâu.
"Cảnh Mặc! Anh ở đâu rồi?!"
Cậu thậm chí tìm trong đường hầm nhiều lần vẫn không thấy, cậu cảm thấy mình như sắp phát điên. Túc Cảnh Mặc đã đi đâu? Y là quỷ hồn còn có thể đi đâu được nữa?
Trong đầu cậu quay cuồng một đáp án, nhưng nó lại làm cậu rối loạn tâm trí. Mãi đến khi quay lại mộ thất và nghe thấy tiếng động từ phía quan tài của Túc Cảnh Mặc, cậu mới vội vàng chạy đến.
Giống như lần đầu tiên nhìn thấy Túc Cảnh Mặc, linh hồn y nằm ngay ngắn trong quan tài, chỉ là lần này khi y mở mắt ra, bổ nhào về phía Đàm Trình, cậu không né tránh nữa...
Đôi mắt y đỏ sậm kinh người, tựa như chỉ một giây sau đôi mắt đào hoa ấy sẽ nhỏ xuống huyết lệ. Đây chính là hình dạng của Túc Cảnh Mặc sau khi chết...
Đôi môi lạnh băng kề sát lên môi của Đàm Trình, không khí trong miệng bị quỷ hồn đang bóp cổ cậu hút cạn. Dù có hít vào như thế nào phổi cậu cũng không nhận được một chút không khí, cảm giác nghẹt thở lan ra khắp cơ thể.
Đàm Trình có thể đoán được bị đánh mất đi lý trí Túc Cảnh Mặc đang làm gì, cậu muốn đẩy y ra để giảm bớt đau đớn vì ngạt thở, nhưng móng tay y lại quẹt lên cổ cậu một vết xước.
Khẽ thở dài, cậu chậm rãi di chuyển tay đang trên vai của Túc Cảnh Mặc mò xuống vòng eo y và ôm chặt lấy nó.
Nhiệt độ cơ thể như dần bị hút hết, nhưng dù thân thể cảm thấy rét lạnh, Đàm Trình cũng không muốn buông tay. Tay trái thậm chí còn chậm rãi nâng lên vuốt tóc của Túc Cảnh Mặc. Cảm nhận được người trong lồng ngực đang cứng lại, Đàm Trình càng ôm chặt hơn.
Không biết từ lúc nào, khi hai cánh môi không còn dán sát nữa, Đàm Trình nhẹ nhàng trượt môi đến bên tai của Túc Cảnh Mặc, cẩn thận hôn lên đấy, thì thầm gọi.
"Cảnh Mặc..."
Vòng tay ôm lấy người trước mặt, lòng bàn tay cách một lớp quần áo vuốt ve tấm lưng, Đàm Trình nhắm mắt lại, cẩn thận hôn lên đôi gò má người trong lồng ngực, rồi đến chóp mũi, cái trán, thẳng đến đôi môi.
Không có chống cự khiến Đàm Trình không kiêng nể gì nhẹ cậy phiến môi y và luồn vào giữa hai phiến môi cuốn lấy đầu lưỡi.
Rõ ràng lạnh băng, nhưng là Đàm Trình lại cảm thấy thân thể như bốc lên một luồng nhiệt nóng lạ thường, đầu óc quay cuồng, cứ muốn chạm vào càng nhiều, nhiều hơn nữa.
Thẳng đến khi bị Túc Cảnh Mặc đột nhiên đẩy ra, ngã ngồi trên mặt đất, Đàm Trình mới tỉnh táo lại một chút.
Thật ra khi Túc Cảnh Mặc vô tình cứa qua cổ Đàm Trình, mùi máu tươi đã làm y tỉnh táo lại một chút, nhưng cái tên Đàm Trình này lại không hề chống cự, đã thế còn ôm chặt lấy y, cái bộ dạng tùy ý để Túc Cảnh Mặc hút dương khí thế này bỗng nhiên làm y nổi giận.
Nếu ngươi đã tình nguyện, trẫm cần gì phải quan tâm? Nghĩ như vậy, Túc Cảnh Mặc cũng không buông ra nữa, cứ dán sát cánh môi tiếp tục hấp thụ dương khí mà hồn thể đang rất cần. Chỉ là... khi phát hiện nhiệt độ cơ thể cậu cứ dần giảm xuống, y mới vội vàng ngừng lại.
Nhưng khi y ngừng lại, lại không ngờ Đàm Trình lại có suy nghĩ khác, đang định hất Đàm Trình ra, lại nghe cậu khẽ gọi tên y.
Phức tạp nhìn người đàn ông đang nhắm hai mắt tỉ mỉ hôn lên môi y, đến khi đầu lưỡi cuốn lấy nhau, Túc Cảnh Mặc mới chợt hoảng hốt đẩy Đàm Trình ra.
Tuy đầu óc tỉnh táo lại nhưng không có nghĩa Đàm Trình còn có sức lực đứng lên, cậu bị hấp thụ quá nhiều dương khí, chỉ có thể mệt mỏi ngẩng đầu nhìn Túc Cảnh Mặc. Thấy y đã khôi phục sắc mặt như thường, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Dựa vào mép quan tài, Đàm Trình vừa thở dốc vừa nói.
"Anh... không sao chứ?"
Thấy Túc Cảnh Mặc gật đầu, Đàm Trình cười khẽ nói tiếp.
"Ừm... em... em nghỉ ngơi một lúc... đầu đau quá."
Vừa nói, Đàm Trình nhắm nghiền mắt lại, cố gắng ổn định nhịp thở.
"Xin lỗi... vừa nãy em có chút mất kiểm soát... thiếu ô-xy, đầu óc không được tỉnh táo... nên mới hành động như vậy."
Đàm Trình vẫn nhắm mắt như cũ, Túc Cảnh Mặc không nhìn thấy ánh mắt cậu, nhưng cũng đoán được cậu đang cố gắng giải thích, nhưng chỉ viện lý do, không phải nguyên nhân thật cậu hành động như vậy.
Túc Cảnh Mặc cong khóe mắt, nhìn Đàm Trình đang nhắm nghiền mắt, đột nhiên cười nói.
"Không sao, mấy loại tiểu công tử trẫm cũng thử qua rất nhiều, ngẫu nhiên nếm thử của ngươi cũng không tồi."
Nghe được lời này Đàm Trình đột nhiên mở mắt ra, siết chặt nắm tay nhìn gương mặt tươi cười đã sớm quen, cậu nói.
"Anh cứ phải..."
Đang nói, Đàm Trình chợt khựng lại, giấu lại cảm xúc vào đáy mắt, hừ cười một tiếng.
"Làm Hoàng Thượng phải chịu thiệt thòi rồi!"
Nhưng sau câu nói đó Túc Cảnh Mặc lại quay mặt đi không nói chuyện với cậu nữa. Đột nhiên yên lặng làm không khí trở nên xấu hổ. Nhìn Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình chợt hối hận nói.
"Xin lỗi anh, em không nên nói thế."
Đàm Trình chống thạch quan đứng lên, duỗi tay muốn chạm vào Túc Cảnh Mặc, nhưng khựng lại vì chợt nghe y nói.
"Đàm Trình, ta đã chết 1600 năm rồi."
Lần này Túc Cảnh Mặc không xưng trẫm, mà là học Đàm Trình dùng chữ ta, Túc Cảnh Mặc xoay người nhìn Đàm Trình nói.
"Xác của ta đã tan rã từ lâu trong cái quan tài sau lưng ngươi."
"Người và quỷ không thể nào bên cạnh nhau, dĩ nhiên ngươi cũng không thể đi chết để thành quỷ bên cạnh ta. Ngươi là một người có chí hướng, chuyện nhi nữ tình trường ngươi còn cần phải gác sang một bên, huống chi là tâm tư của ngươi với ta."
Túc Cảnh Mặc cười nói.
"Ngươi là một kẻ thông minh, đừng lãng phí tài năng của mình, tương lai rộng mở còn đang chờ ngươi."
Đàm Trình chăm chú nhìn Túc Cảnh Mặc hỏi.
"Anh đang từ chối em ư?"
Túc Cảnh Mặc cười mà không trả lời.
Trái tim của Đàm Trình như có trăm ngàn mũi dao đâm vào, cậu không thể phản bác những lời của Túc Cảnh Mặc, chỉ có thể cười khổ nói.
"Anh nói đúng, em không bỏ được sự nghiệp em yêu tha thiết, cũng không bỏ được cuộc sống của mình...nhưng mà, Túc Cảnh Mặc à, em không bỏ được cuộc đời em, càng không thể bỏ được anh."
Cậu có thể nhắc hết lần này đến lần khác nhắc nhở bản thân không được lãng phí thời gian vào những việc không có kết quả, nhắc nhở bản thân từ bỏ Túc Cảnh Mặc, nhắc nhở mình phải phấn đấu vì sự nghiệp.
Nhưng mà, giờ khắc này cậu thật sự đã hiểu rõ ràng ràng, cậu đã lún sâu vào tình cảm dành cho Túc Cảnh Mặc, không cách nào thoát ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com