Chương 43
Yêu một người là cảm giác như thế nào? Nó rất khó để diễn tả, càng khó hình dung hơn.
Đàm Trình cũng bị thu hút bởi những cô gái có khuôn mặt xinh đẹp và dáng người nóng bỏng, nhưng nó chỉ như là một bản năng của đàn ông mà thôi, không liên quan đến chữ 'yêu'.
Nói là 'rung động sinh lý' thì có vẻ đúng hơn.
Ngay cả đàn ông cũng sẽ không cảm thấy khó chịu khi được phụ nữ bày tỏ, Đàm Trình sẽ không từ chối lời bày tỏ của những cô gái. Cậu cũng đã từng hẹn hò với một vài cô gái hợp mắt, chỉ là cậu chưa từng phải do dự lựa chọn giữa bạn gái và công việc khảo cổ.
Đàm Trình thích lịch sử, càng thích tìm tòi nghiên cứu vạch trần những điều bí ẩn trong lịch sử, nên những lúc đi khảo cổ, cậu luôn rất hứng thú. Giống như nguyện vọng cả đời của cậu là muốn biết lăng mộ Tần Thủy Hoàng có giống như Tư Mã Thiên miêu tả "Đào ba con suối, ở dưới đổ đồng nung và đưa quách vào" hay không, có chim yến vàng bay lượn, có sông thủy ngân, có tất cả các loài thú quý hiếm hay không, có những người thợ giỏi lắp đặt những cung tên bắn lén bảo vệ địa cung hay không.
Có thể nói Đàm Trình gần như là ám ảnh với công việc khảo cổ, với vạch trần lịch sử bí ẩn, mà sự si mê của cậu với khảo cổ là thứ làm những người bạn gái không thể chịu nổi. Giống như tất cả nhiệt tình, quan tâm của cậu đều đặt hết cả vào đấy, làm cho cậu chẳng hứng thú gì với những việc khác. Nhớ lại nguyên nhân mỗi lần chia tay, cậu chỉ mỉm cười, trong lòng cũng chẳng mảy may nuối tiếc.
Đàm Trình cảm thấy nếu không hiểu nhau thì nên chia tay sớm sẽ tốt hơn. Cậu luôn nghĩ mình là người lạnh nhạt với chuyện tình cảm, khi biết mình không nên dấn sâu vào tình cảm dành cho Túc Cảnh Mặc, cậu cũng tự nhủ thế này với mình, nhưng rồi lại phát hiện ra một sự thật rằng cậu chưa từng thờ ơ với tình cảm, chỉ là cậu chưa gặp được người khiến cậu phải dốc cả ruột gan ra để yêu. Mà tình cảm này, cậu không thể kiểm soát được, nó lớn đến nỗi có thể lấn át hết mọi lý trí.
Cậu từng có hình mẫu lý tưởng mà cậu mong muốn, diện mạo tính cách không thành vấn đề, chỉ cần đối phương có thể hiểu và tôn trọng công việc cậu đang làm. Những cô bạn gái trước đây của cậu đã không thể tôn trọng được ngành nghề của cậu, nhưng hiện giờ Túc Cảnh Mặc nói với cậu, đừng uổng phí tài năng của mình. Mặc dù y nhận ra sự quan trọng của công việc đối với cậu, nhưng cậu chẳng vui vẻ gì, vì cậu hiểu được ý trong lời của y.
Cậu không thể nhớ nổi mình có tình cảm với Túc Cảnh Mặc từ khi nào, nhưng cậu chắc chắn rằng lần đầu tiên nhìn thấy y, dù cậu kinh ngạc khi thấy vị đế vương vừa trẻ vừa anh tuấn, nhưng cũng không có cảm giác động lòng. Cậu nghĩ có thể từ cái hôn vô tình, có thể là lúc thấy y cười, có thể là khi thấy y ngạc nhiên với những đồ vật hiện đại... cũng có thể là vì hình bóng cô đơn ngồi lại trong căn phòng mỗi khi cậu rời đại mộ...
Lúc đầu, cậu chỉ tò mò thân phận Túc Cảnh Mặc, sau đó bị những cử chỉ hành vi của y thu hút, sau đó lại đau lòng khi nghĩ y đã chết, từng bước tìm hiểu Túc Cảnh Mặc, cậu càng biết lại càng muốn biết thêm thật nhiều.
Mà những gì cậu muốn biết, đã không còn giới hạn chỉ là triều đại phía sau Túc Cảnh Mặc, mà còn là bản thân y nữa.
Cái nào quan trọng hơn?
Đàm Trình từng cho rằng cậu có thể từ bỏ tình cảm không có kết quả này vì khảo cổ và mạng sống, nhưng khi không tìm thấy y, nghĩ rằng y đã tan biến, cậu...cậu gần như phát điên.
Giờ phút này cậu chỉ biết rằng mình đã sớm rơi vào vòng xoáy ái tình, dù cho Túc Cảnh Mặc lạnh nhạt đứng bên ngoài nhìn cậu giãy giụa, cậu cũng chưa từng muốn buông tay. Cậu đã yêu vị đế vương hơn ngàn năm trước này trước khi cậu kịp nhận thức ra điều đó...
"Nhưng cuối cùng ngươi sẽ buông thôi."
Túc Cảnh Mặc rũ mắt, khẽ cười nói.
"Lúc này ngươi đang chìm đắm trong tình cảm, sẽ luôn nói chung tình, nhưng khi ta rời đi thì chỉ vài năm ngươi chắc chắn sẽ cưới vợ sinh con, đây là tất nhiên, tình cảm có sâu nặng thế nào cũng không chống lại được dòng chảy của thời gian, tuổi tác trôi qua, sẽ có những thứ tự nhiên bay đi như gió."
"Giống như anh và Lâm Thanh sao?"
Đàm Trình đột nhiên nhắc tới Lâm Thanh, làm khóe môi Túc Cảnh Mặc vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng ý cười trong mắt đã biến mất.
"Ngươi nhắc đến nàng làm gì, hơn một ngàn năm, nàng đã chuyển qua bao nhiêu kiếp, không còn là Lâm Thanh đã từng."
Túc Cảnh Mặc cười lạnh nói.
"Hôm nay ngươi có thể thề mỗi ngày không thể buông tay, nhưng lời thề chỉ có giá trị một kiếp người, nhiều nhất cũng là trăm năm. Đến khi chết đi, luân hồi chuyển thế, lời thề cũng sẽ tan biến. Ngươi có dám đảm bảo ngươi sẽ không quên người ngươi yêu và lời thề ở kiếp trước không?"
Câu hỏi của Túc Cảnh Mặc làm Đàm Trình á khẩu không trả lời được, làm sao cậu có thể nhớ rõ đời trước cậu đã hứa hẹn gì với ai.
Thấy Đàm Trình không nói gì nữa, Túc Cảnh Mặc trông có vẻ hơi buồn nói.
"Con người luân hồi mỗi 200 năm, mà 1600 năm, ngươi cũng đã luân hồi qua tám kiếp, cũng sẽ trở thành một người khác... cho nên, còn có cái gì không thể quên; ngươi cũng đừng quá cố chấp."
Túc Cảnh mặc nói rất rõ là dù cậu có ở bên ai, yêu ai trước đây thì những người đó không bao giờ có thể là Túc Cảnh Mặc. Y đã ở lại nhân gian này hơn 1000 năm không luân hồi...
Đàm Trình chợt hoảng hốt, cậu không có một chút khái niệm nào với kiếp trước, huống chi là tưởng tượng ra. Cậu muốn phản bác Túc Cảnh Mặc, nhưng lại không biết phải làm sao. Vì y nói đúng, vạn vật trên đời đều vô thường, mà cậu không biết tương lai như thế nào, không biết khi nào Túc Cảnh Mặc có thể ra khỏi khu mộ này, hay đột nhiên biến mất như hôm nay. Cậu cũng không thể biết trước liệu sau này cậu sẽ tìm được người nào đó để chung sống cả đời hay không.
"Trẫm... ta chỉ muốn ngươi suy nghĩ kỹ, ngươi và ta không có khả năng ở bên cạnh nhau, mà giờ phút này càng không phải là lúc nói những chuyện này..."
"Em biết rồi..."
Đàm Trình cúi đầu, không nói thêm nữa.
Sự im lặng giữa hai người khiến Đại Mộ vốn yên tĩnh càng thêm u ám hơn. Một lúc lâu sau, Túc Cảnh Mặc mới xoay người đi đến bàn đá rồi rút một tờ giấy trắng, cầm lấy bút lông Đàm Trình để lại lần trước, vẽ lại vị trí hoàng lăng Đại Tự từ trí nhớ.
"Hoàng lăng Đại Tự lấy núi làm lăng, khoét núi để xây. Ở đây có một dãy núi, tuy không cao nhưng trải dài hàng trăm dặm. Nó từng được gọi là Hà Đoạn Sơn, vì dãy núi băng ngang qua sông Phần. Sông Phần bị chặn dòng chảy ở dãy núi này. Phía đông sông Phần, phía nam Hà Đoạn Sơn là hoàng thành Trung Đô của Đại Tự."
Túc Cảnh Mặc vừa vẽ ra bản đồ năm đó vừa giải thích.
"Chỉ sợ thành Trung Đô đã bị hủy, mà ở đó núi rất nhiều, cũng không biết ngươi có thể tìm được hay không."
Đàm Trình đằng sau cũng không muốn nhắc đến chuyện tình cảm, cậu lắc đầu bước đến cạnh Túc Cảnh Mặc. Nhìn bản đồ y vừa vẽ, Đàm Trình khẳng định ngay thành Trung Đô hẳn là ở huyện Bình Dao. Mà nơi hấp dẫn du khách nhất Bình Dao là Thành cổ Bình Dao, xây dựng lần đầu bởi Chu Tuyên Vương thời Tây Chu, Đến thời Minh, Thanh thì hoàn thiện hơn và đạt đỉnh cao.
"Trung Đô là nơi Chu Tuyên Vương từng xây thành phải không?"
Lời Đàm Trình nói làm Túc Cảnh Mặc hứng thú, y liếc cậu một cái cười hỏi.
"Thành Chu Tuyên Vương xây còn tồn tại sao? Tưởng nhà khảo cổ ngươi phải biết chứ? Theo ta biết thì thành kia đã không còn tồn tại rồi, Tấn Quốc thời xuân thu cũng không kiến thành ở đó, nhưng mà Trung Đô của triều Tần đúng là đã ở Bình Dao."
Lời nói của Túc Cảnh Mặc khiến Đàm Trình có chút xấu hổ. Hiện tại chỉ có thể đại khái phỏng chừng vị trí các thành thị khi ấy, có những thứ không thể chắc chắn, mà mấy thứ này nói trước mặt của Túc Cảnh Mặc thì cảm giác như đang múa rìu qua mắt thợ.
Biết lúc này Đàm Trình đang xấu hổ, Túc Cảnh Mặc cười cười, tiếp tục nói.
"Bất quá, tuy Đại Tự của ta không ở chỗ đó, nhưng cũng cách đó không xa, nếu ngươi biết chỗ kia, chắc cũng dễ tìm thấy hoàng lăng hơn một chút."
Túc Cảnh Mặc vẽ ra huyện Bình Dao thời nhà Tần vừa nói.
"Đại Tự bỏ thành và kiến dựng Trung Đô mới rộng hơn, nó cách Binh Dao 20 dặm về hướng Tây. Phía bắc Trung Đô chính là hoàng lăng của Đại Tự."
Bản đồ vẽ rất rõ ràng, Túc Cảnh Mặc thậm chí vẽ chi tiết cả khu vực Hoàng lăng Đại Tự, ngay cả vị trí kiến thành Bình Dao hai triều Tần, Hán cũng được vẽ lại. Có thể nói đây là một bản đồ khảo cổ cực kỳ chuẩn xác, có thể khiến bất kỳ nhà khảo cổ học nào trong nước phải phát điên!
Đàm Trình cẩn thận cầm lấy bản đồ, nhìn chằm chằm vào vị trí hoàng lăng Túc Cảnh Mặc đánh dấu, không khỏi khẽ thở dài.
"Ai có thể nghĩ đến việc dãy núi này có thể che giấu một bí mật hơn ngàn năm đâu cơ chứ?!"
Đàm Trình cẩn thận gấp gọn bản vẽ hỏi.
"Anh nói cho em biết cả vị trí các lăng mộ, thật sự không sao chứ?"
Túc Cảnh Mặc nhìn Đàm Trình cười nói.
"Hơn ngàn năm rồi, có những thứ không cần quan tâm, hơn nữa nếu không nói cho ngươi, một mình ngươi làm sao có thể tìm được khu mộ?"
Nghĩ đến đây, Túc Cảnh Mặc khẽ nhíu mày nói.
"Chỉ là ta biết vị trí chung khu hoàng lăng, những nơi đánh dấu cũng là những lăng mộ của hoàng đế đời trước, lăng hoàng đế lúc sau ta không biết ở đâu. Tên Túc Cảnh Nghiên đem táng ta ở nơi cách Trường An cả ngàn dặm, nên có thể lăng mộ của hắn cũng không nằm trong khu vực hoàng lăng."
Đàm Trình lắc đầu, nhìn chăm chú Túc Cảnh Mặc nói.
"Không sao! Có bản đồ này là đủ rồi, đến lúc đó chắc là có thể tìm được một chút manh mối thôi. Ít hôm nữa em sẽ rời Tây An đi qua Sơn Tây xem."
Nhưng lời nói của Đàm Trình vẫn chưa thể khiến đôi mày nhíu chặt của Túc Cảnh Mặc thả lỏng ra.
"Sao vậy? Còn vấn đề gì nữa sao?"
Túc Cảnh Mặc nhìn Đàm Trình, khẽ thở dài một hơi nói.
"Chỉ là ta cũng không rõ lăng mộ của tiên hoàng có bẫy rập gì không, lăng của ta không có bẫy chống đạo mộ, nhưng lăng phụ hoàng của ta thì có, những lăng tẩm của các đế vương trước ta càng không biết liệu có oán quỷ dày đặc như lăng của ta không... ngươi phải hết sức cẩn thận."
Đàm Trình nghe Túc Cảnh Mặc nói nhưng không trả lời, chỉ chăm chú ngắm Túc Cảnh Mặc, mãi đến khi y phát hiện ánh mắt của cậu, cậu khẽ cười nói.
"Anh đang lo lắng cho em sao?"
Túc Cảnh mặc lẳng lặng nhìn lại Đàm Trình, bốn mắt nhìn nhau nhưng y là người rời mắt trước ánh mắt tràn ngập ý cười của Đàm Trình. Xoay người đưa lưng về phía cậu, Túc Cảnh Mặc theo thói quen chắp tay phải ra sau lưng, chậm rãi bước tới vài bước.
Đàm Trình không nhìn thấy biểu cảm của Túc Cảnh Mặc, chỉ nghe được y dùng giọng điệu mang đầy ý cười như mọi ngày, chậm rãi nói.
"Nếu ngươi chết, trẫm sẽ đau buồn."
—
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com