Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 92

Nếu như người ta đã có 'thành ý' mời, Khúc Chí Văn đương nhiên là muốn đi gặp thử một chút.

Chùa Hoa Nghiêm ở sườn núi Thiếu Lăng Nguyên, Tây An, Trường An không nổi tiếng bẳng chùa Từ Ân. Cảnh vật ở đây không nổi bật nên tự nhiên sẽ ít du khách đến thăm quan, nhưng trong mắt của những người hiểu biết phong thủy thì đây lại là nơi tích tụ tinh túy của trời đất.

Nó nằm trên sườn dốc phía Đông Nam của núi Thiếu Lăng Nguyên, được bao quanh bởi núi sông. Loại phong thủy bảo địa này thật sự rất tốt, linh khí vờn quanh, khó nhiễm tà khí mà lại ít người, gặp nhau ở đây có thể tránh cho người khác nghe trộm.

Khi Khúc Chí Văn tới chùa Hoa Nghiêm, cậu ta cũng không cần tốn sức tìm vị trí của Đường Gia Minh, bởi vì nơi rộng lớn này cũng chỉ có một nơi tản ra hơi thở của đạo gia thuật sĩ.

Phía Đông Nam ngôi chùa, các nhà sư không hề chú ý đến có một người ung dung bước vào thẳng gian thiện phòng, nơi mà cấm người ngoài bước vào.

Đẩy cửa bước vào, Khúc Chí Văn nhìn thấy Đường Gia Minh đang ngồi ở chính sảnh chậm rãi thưởng trà, nhưng diện mạo lúc này của hắn làm cậu ta kinh ngạc.

Khúc Chí Văn không phải là chưa từng thấy Đường Gia Minh, chỉ là lần gặp trước hắn cũng không có bộ dáng như thế này. Lần trước Khương Bình mời Đường Gia Minh đến cục thẩm tra, cậu ta thấy hắn không khỏe lắm, giống một người mệt mỏi do nghỉ ngơi không đủ. Nhưng chưa đầy một tháng, Đường Gia Minh đã sụt ký đến mức dùng từ da bọc xương cũng không nói quá. Hơn nữa, sắc mặt hắn ta vàng vọt như nến sáp và ẩn ẩn trắng xanh, rõ ràng chỉ mới 20 mấy mà nhìn như một người trung niên 4, 50 tuổi.

"Cậu ngạc nhiên khi thấy bộ dáng của tôi lúc này sao?"

Đường Gia Minh đương nhiên thấy ánh mắt nghiêm túc của Khúc Chí Văn nhìn mình, nhưng hắn ta chỉ cười cười và không để ý đến chuyện này.

"Dù anh tốn gần 30 năm thọ mệnh để cưỡng chế mở cổng đại mộ, nhưng cũng không thể chỉ mới có mấy tháng mà đã thành ra thế này. Huống chi lần trước tôi gặp anh khoảng 20 ngày trước, khi đó anh vẫn còn bình thường."

Nói đến đây, Khúc Chí Văn khẽ nhướng mày hỏi.

"Dạo gần đây anh lại làm gì sao?"

"Ha ha ha... quả nhiên người thừa kế Âm Dương Nhãn của nhà họ Khúc khác với bình thường. Vậy cậu nhìn xem tôi còn có thể sống được bao lâu?"

Không trả lời thẳng Khúc Chí Văn, Đường Gia Minh hỏi tiếp.

"Nếu cứ tiếp tục thế này, anh không sống qua nổi mùa đông năm nay đâu."

"Mùa đông năm nay sao..."

Đường Gia Minh uống một ngụm trà nóng, đặt chén trà xuống bàn rồi đứng lên nhìn thằng Khúc Chí Văn nói.

"Cũng tốt, vậy cậu lại nhìn xem Túc Cảnh Mặc có thể sống... không, không đúng, hắn đã chết từ lâu rồi, nên nói là hồn phi phách tán mới đúng!"

"Ý anh là gì?"

"Ý gì sao? Không phải cậu hỏi tôi lại làm gì sao?"

Đường Gia Minh cười lạnh một tiếng.

"Nếu tôi không làm như thế, thì đến khi chuyện xảy ra, lúc đó hối hận cũng không còn kịp nữa."

Thấy Khúc Chí Văn chỉ nghi hoặc không nói gì, Đường Gia Minh tiếp tục nói.

"Cậu là một thiên sư, nhưng cũng chỉ một thằng nhóc mới hơn 20 tuổi. Khác với tôi, dù năng lực tôi không bằng cậu, nhưng có những chuyện tôi lại biết rõ hơn cậu."

"Có phải cậu đang nghĩ tôi thật ngu xuẩn, đi đối nghịch với quỷ hồn hoàng đế mà lại không hợp tác với hắn, rồi dùng Ngột Cốt để trao đổi?"

"Hoặc, có thể cậu đã nhận ra đại mộ này sắp sụp đổ, cậu định chờ nó sụp xuống và Túc Cảnh Mặc hóa tro bụi rồi mới lấy Ngột Cốt?"

"Nhưng tôi nghe nói trưởng nam nhà họ Khúc tròn 20 tuổi sẽ có Âm Dương Nhãn, mà xương cốt của cậu lại là 'chết cốt', không thể sống quá 25 tuổi?! Ha ha ha... Khúc Chí Văn, cậu có chờ được đến lúc tên hoàng đế kia tan biến không?"

Khúc Chí Văn không nói gì, bởi vì những gì Đường Gia Minh nói quả thật là điều cậu đang nghĩ đến. Mặc dù trận pháp ở đại mộ thôn Ninh Hóa rất mạnh, cậu có thể nhìn ra được nó đã dần sụp đổ trong 10 năm gần đây. Còn Túc Cảnh Mặc, dù không biết thuật pháp nhưng tốt xấu gì y cũng là một quỷ hồn 1600 năm, quỷ khí đó cậu cũng không chịu nổi. Dù sao thì cả đại mộ và Túc Cảnh Mặc sớm muộn cũng biến mất, vậy sao không bằng cứ chờ nó sụp đổ rồi hành động sau.

Dường như Đường Gia Minh còn phát hiện ra điều gì khác?

"Cả một triều đại biến mất trong lịch sử, Khúc Chí Văn, cậu nghĩ xem nguyên nhân nào có thể làm một triều đại trong lịch sử biến mất đến không còn một vết tích?"

"Chuyện đó liên quan gì đến việc này sao?"

"Làm sao có thể không liên quan được chứ! Đương nhiên, nếu hiểu biết lịch sử, cậu nên biết rằng việc muốn xóa bỏ tận gốc một thời đại là một điều khó tin đến nhường nào. Nhưng, cậu nhìn xem, triều Đại Tự kia thật sự đã biến mất. Chuyện gì xảy ra tại thời điểm đó, cả tôi và cậu, tất cả những người khác đều không biết. Bởi vì chúng ta không phải là người của thời đại đó, không biết những việc xảy ra, nhưng chắc chắn một điều... có 'người' không muốn đoạn lịch sử này xuất hiện..."

"Là thời đại mà... Túc Cảnh Mặc tồn tại."

"Đúng vậy! Sự tồn tại của hắn là minh chứng cho của đoạn lịch sử đó, mà tình cờ được Đàm Trình say mê khảo cổ gặp được. Cậu ta trở thành một kẻ phiên dịch, từ từ lôi đoạn lịch sử vốn bị hủy diệt lên mặt nước. Điều này được xác nhận khi tôi lén xem bút ký của Đàm Trình. Cậu nghĩ ai là người đứng sau việc này? Với sự tồn tại của Ngột Cốt, ai lại quan tâm đến chuyện thời đại này có thật sự tồn tại hay không."

"Ý anh là Túc Cảnh Mặc mượn tay Đàm Trình đưa đoạn lịch sử này ra ánh sáng sao? Nhưng y chưa bao giờ kéo Đàm Trình vào vũng nước đục này."

"Cậu... chắc chắn không?"

Đường Gia Minh thấy sắc mặt của Khúc Chí Văn bỗng nhiên thay đổi, cười ha hả nói.

"Tôi cũng không ngờ rằng thằng nhóc Đàm Trình lại thành tâm đối với người chết kia. Bây giờ cậu cũng có thể phát hiện ra, phải không? Tên hoàng đế kia thật sự nhẫn tâm với Đàm Trình."

"Có phải cậu cũng cảm giác được Ngột Cốt trong mộ giảm bớt ngay khi Đàm Trình vừa rời khỏi đúng không? Và bây giờ cậu ta sống như một kẻ sống dở chết dở. Đó là vì tên hoàng đế kia đã dung nhập Ngột Cốt vào cơ thể Đàm Trình."

Khúc Chí Văn cũng phát hiện điều này lúc Đàm Trình hôn mê, bản thân Túc Cảnh Mặc không thể thúc giục Ngột Cốt, chỉ có thể dùng quỷ khí của y cưỡng chế Ngột Cốt dung nhập tiến vào thân thể Đàm Trình. Thành thật mà nói, cách làm này hút một lượng lớn quỷ khí, hồn phi phách tán cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Mà người sống dung nạp với Ngột Cốt cũng sống dở, chết dở. Tuy rằng có thể cứu được tính mạng nhất thời, nhưng về lâu dài nó cũng mài mòn sinh mệnh.

"Tôi nghĩ linh hồn của tên hoàng đế kia sớm muộn gì cũng sẽ bị biến mất. Nếu như vậy thì đại mộ thôn Ninh Hóa cộng sinh với hắn cũng sẽ bị hủy theo. Hắn muốn dung nhập Ngột Cốt vào linh hồn của Đàm Trình, và sau khi cậu ta chết sẽ thay hắn ở lại trong đại mộ để tiếp tục chống đỡ để ngăn chặn nó không bị sụp xuống, Bởi vì đại mộ ở Bình Dao đã bị sụp đổ, thế gian này chỉ còn lại đại mộ thôn Ninh Hóa là tàn dư của Đại Tự mà thôi..."

Đường Gia Minh không biết Túc Cảnh Mặc nghĩ gì về Đàm Trình, nhưng Khúc Chí Văn thì biết một chút. Lần đầu tiên thấy Đàm Trình, cậu trông giống với người sắp chết và cũng nhắc nhở cậu. Khúc Chí Văn đã xác định tướng đoản mệnh của Đàm Trình không phải do ảnh hưởng của Ngột Cốt.

Không bao lâu sau đó, cảm giác đoản mệnh trên người Đàm Trình đột nhiên giảm bớt. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là lúc đó Túc Cảnh Mặc đã cưỡng chế dung nhập Ngột Cốt vào thân thể Đàm Trình, mới khiến cho cậu có thể 'tồn tại' như người bình thường...

Túc Cảnh Mặc dung nhập Ngột Cốt vào thân thể Đàm Trình thật sự là muốn cứu mạng cậu, bằng không Đàm Trình đã chết từ rất lâu rồi...Tuy rằng cách làm này khiến Đàm Trình nửa sống nửa chết...

Đối với những gì Đường Gia Minh nói, Khúc Chí Văn không hoàn toàn tin tưởng, nhưng có một điểm nhắc nhở cậu ta. Bây giờ, trong thân thể của Đàm Trình có Ngột Cốt được cưỡng chế dung nhập bằng quỷ khí, Khúc Chí Văn không thể lấy nó ra. Lâu dài, linh hồn của Đàm Trình sẽ dung hợp với Ngột Cốt, đó sẽ là thời điểm cái chết đến. Bởi vì đại mộ thôn Ninh Hóa có một lượng lớn Ngột Cốt, lượng ít trong cơ thể Đàm Trình sẽ khiến linh hồn cậu rời khỏi cơ thể và bay đến đại mộ... Nếu như vậy, dù cho Túc Cảnh Mặc có biến mất thì đại mộ kia sẽ không sụp đổ...

Vậy thì sẽ khó giải quyết...

Nhưng...

"Anh nghĩ rằng tôi như thế này có thể giúp anh sao? Anh có thể mở cửa đại mộ để lấy Ngột Cốt, anh nghĩ tôi không làm được sao?"

Lời nói của Khúc Chí Văn làm Đường Gia Minh khẽ cười ra tiếng nói.

"Cậu có thể làm được, nhưng chỉ sợ rằng cậu chưa đối mặt trực tiếp tên hoàng đế kia. Nhìn bộ dạng của tôi như thế này, cậu cũng nên biết tên kia khó đối phó như thế nào."

Đường Gia Minh đến gần Khúc Chí Văn thấp giọng rì rầm vào tai cậu ta một câu, ngay lập tức sắc mặt cậu ta đen lại.

Khúc Chí Văn nhìn Đường Ga Minh đang đứng trước mặt, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn hỏi.

"Ngay cả 'thứ đó' cũng không thể ảnh hưởng đến Túc Cảnh Mặc sao?'

"Cũng có làm hắn bị thương một ít, nhưng không ngờ hắn lại mạnh như thế, rõ ràng ngủ say lâu như vậy..."

"Tình trạng này của anh, là do bị phản phệ sao?"

Đường Gia Minh gật đầu nói.

"Hiện tại cậu nghĩ có thể một mình động vào đại mộ sao? Có rất nhiều Ngột Cốt trong đại mộ, cả hai chúng ta chia đều ra vẫn dư. Việc hợp tác này sẽ chỉ có lợi, chúng ta sẽ có được nó sớm hơn."

Khúc Chí Văn tuy kiêu ngạo, nhưng cậu vẫn còn một chút nhận thức. Nếu Đường Gia Minh không thể đả thương Túc Cảnh Mặc ngay cả khi dùng 'thứ đó', cậu cũng biết được giới hạn của mình đến đâu.

"Nhưng mà trận pháp ở đại mộ đó cả tôi và anh có hợp lại cũng không thể phá được."

"Ai nói phải phá?"

Đường Gia Minh cười cười nói: "Chúng ta chỉ cần dụ tên hoàng đế đó tự phá trận pháp..."

"Tự phá trận?"

Khúc Chí Văn nhướng mày hỏi: "Không phải Túc Cảnh Mặc không thể ra khỏi đó sao?"

"Giữa trận pháp và Túc Cảnh Mặc, cậu nghĩ ai mạnh hơn? Chúng ta chỉ cần giải một phần trận pháp rồi sau đó dụ hắn ra khỏi đại mộ."

Tim Khúc Chí Văn chợt nảy lên, cậu hiểu ý của Đường Gia Minh.

"Nói thì dễ lắm, nhưng tôi chưa từng thấy qua trận pháp của đại mộ đó, làm sao tôi có thể giải nó?"

"Chuyện này tôi có cách."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com