Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 97

"Vãi, giáo sư Lý còn có khả năng này sao?"

"Đây có phải tin thật không? Hay có ai đó ghét ông ta nên mới ghép ảnh như vậy?"

"Đúng, tôi không tin giáo sư Lý lại ăn trộm luận văn của người khác. Tôi đã dự lớp của thầy, đúng là giảng viên tốt nhất trường, trình độ chuyên môn cũng không thể phủ nhận."

"Có khi hình này là thật? Ai biết được, có lẽ ông ta là kiểu mặt người dạ thú..."

"Ai lại biết được phía sau là chuyện gì?"

Đàm Trình đứng nghe tất cả sinh viên đang đứng nói chuyện gần đó.

Cậu lắc đầu, cậu từng rất kính nể Lý Quốc Hiền và không biết ông ta có vết nhơ như vậy. Thậm chí ngay cả khi có nữ sinh viên thường đi bên cạnh ông ta, cậu cũng không quan tâm. Mặc dù cậu không chuyên về máy tính, cậu không nghĩ đây là ảnh ghép, bởi vì cậu biết cô sinh viên kia. Cô sinh viên kia là đàn em của cậu, một trong các nghiên cứu sinh đi theo Lý Quốc Hiền và rất thân thiết với ông ta.

Chỉ có những người thân cận với Lý Quốc Hiền mới có thể chụp được bức hình như vậy, hình tượng học giả của ông ta như sụp đổ hoàn toàn. Đàm Trình không có tinh thần để nghĩ xem ai làm, sớm muộn gì những hành động của ông ta sẽ bị bại lộ.

Nhìn hai chữ 'còn tiếp', dường như có người muốn kéo Lý Quốc Hiền xuống tận đáy, mà Đàm Trình không có hứng thú với nó, nhìn một lúc rồi cậu xoay người lên lầu.

Bởi vì việc khai quật đại mộ thôn Ninh Hóa bị đình chỉ tạm thời, phòng nghiên cứu cũng chẳng có mấy người, chỉ có hai ba người bên trong đang khôi phục lại văn hiến.

Sau khi gọi điện cho Trương Tuấn để hỏi xem tài liệu được tìm thấy trong số những mảnh sứ để ở đâu, Đàm Trình chào hỏi vài người trong phòng rồi đi đến chỗ Trương Tuấn đã nói. Sau khi tìm kiếm một lúc, cậu đã tìm thấy tài liệu.

Trương Tuấn thực sự là một chuyên gia trong việc chắp vá đồ sứ và dịch văn bản. Cách đặt câu, cách dùng từ thời xưa khác hẳn ngày nay, mà cách dùng từ của Đại Từ vẫn hơi khác so với các triều đại khác, nhưng Trương Tuấn vẫn có thể ghép nối hoàn chỉnh nguyên văn. Đàm Trình nhìn vào văn tự đã bị hư hại, rồi đọc những ghi chép của Trương Tuấn bên dưới, cũng hiểu những gì ghi chép trên mảnh sứ vỡ.

Đúng như Trương Tuấn đã nói, phía trên ghi chép lại chuyện hôn nhân của Túc Cảnh Mặc. Nhưng theo quan điểm của Đàm Trình, đây không phải là chuyện tình yêu, đây chỉ là ghi chép về chuyện Túc Cảnh Mặc cưới Thái Tử Phi sau khi lên làm Thái Tử.

Thái Tử Phi là Lâm Thanh, từng được Túc Cảnh Mặc nhắc đến, được miêu tả chi tiết qua nghi thức đại hôn của Thái Tử triều Đại Tự. Thông qua đoạn văn thì có thể hiểu được nghi thức nhập cung thông thường của Đại Tự. Nó tương tự như triều đại Đường nhưng phức tạp hơn một chút, coi trọng tam thư lục lễ, giữ gìn 'Mệnh lệnh sắp đặt của cha mẹ và lời mai mối'. Nhưng ở đây lại ghi chép chuyện hôn sự của Túc Cảnh Mặc không phải là ý của Hoàng Đế mà là y tự làm chủ. Do trong tay y nắm rất nhiều binh quyền, đến hoàng đế cũng phải kiêng kị mà bất đắc dĩ đồng ý...

Đàm Trình thật ra rất khó chịu khi nhìn những thứ này, văn tự đều bộc lộ sự để tâm của Thái Tử đối với Thái Tử Phi.

Túc Cảnh Mặc nói y không có Hoàng Hậu, nhưng chuyện cưới Lâm Thanh làm Thái Tử Phi là như thế nào?

Đàm Trình bĩu môi và ngừng suy nghĩ về vấn đề này, tập trung tìm cái tên Hư Vân.

Một lát sau, Đàm Trình đã tìm được cái tên này, mà lần đầu tiên cái tên này xuất hiện là khi đề cập đến xuất thân của Thái Tử Phi Lâm Thanh, ghi rằng tuy Ngột Cốt được nhà mẹ Thái Tử Phi cất giữ, nhưng nó vẫn luôn được một nhà sư tôn kính – hòa thượng Hư Vân bảo vệ, lần thứ hai xuất hiện với tư cách là người chủ trì hôn lễ.

Một nhà sư mà lại là người chủ trì hôn lễ của Thái Tử, vị Hoàng Đế tương lai sao? Đàm Trình cười nhạt. Chẳng lẽ Túc Cảnh Mặc muốn mượn lực của Hư Vân để có được Ngột Cốt? Quả nhiên hòa thượng Hư Vân có quan hệ mật thiết đến Ngột Cốt!

Nhưng biết được điều này thì có lợi ích gì? Nghìn năm đã qua, ngươi năm đó đã không còn, cậu có thể tìm ông ta để hỏi rõ ràng được sao?

Ngực cậu như bị thứ gì đè lên, cảm giác bất lực dâng lên khiến cậu ngã xuống ghế.

Đàm Trình không biết phải làm gì và bắt đầu từ đâu. Trong lòng cậu ẩn giấu một loại cảm giác hết thảy đều đã được định trước, kết cục đã định từ lâu, cậu giống như một con kiến ​​nhỏ bất lực không thể làm gì.

Đàm Trình không cam lòng, giống như cậu chỉ có thể biết được lịch sử, nhìn thấy những kết cục được định sẵn... mãi mãi chỉ là khán giả...

Không, không thể được, phải có cách nào đó. Không phải nói Ngột Cốt có thể hồi sinh con người sao? Tuy nó yêu cầu thi thể còn nguyên vẹn nhưng làm sao cậu có thể tin điều đó một cách dễ dàng như vậy? Làm sao cậu có thể phủ định nó khi chưa thử qua.

Đàm Trình đưa tay lên trán xoa thái dương, cậu không muốn tin rằng đây là ngõ cụt.

Với một kế hoạch trong đầu, Đàm Trình đứng dậy và rời khỏi phòng nghiên cứu.

Tỉnh lại sau mấy ngày hôn mê, vì để giải tỏa suy nghĩ trong đầu mà cậu không đến thôn Ninh Hóa, không ai biết rằng sự nhớ nhung trong lòng cậu như sắp bùng nổ.

Trong đầu cậu chỉ có Túc Cảnh Mặc, trong lòng cậu cũng chỉ tràn ngập mong muốn làm cho y ở mãi bên cạnh cậu. Rõ ràng đây là con đường không thể quay đầu, nhưng cậu vẫn muốn bước đi trên con đường này. Phải mất nhiều công sức lắm y mới đáp lại tình cảm mà cậu đã mong muốn bấy lâu.

Đàm Trình muốn gặp người ấy, muốn gặp đến phát điên lên.

Nghĩ đến đây, Đàm Trình chuẩn bị đạp xe đến thôn Ninh Hóa. Nhưng mà cậu còn chưa ra khỏi cổng trường, đã bị ba người chặn đường.

Đàm Trình vốn định vòng qua nhưng những người này vẫn cố tình chặn lại, rõ ràng là cố tình gây sự, làm Đàm Trình nhíu mày.

"Mấy người muốn gì? Ban ngày ban mặt không sợ bị cảnh sát bắt sao?"

Mấy người này trông rất to con, sinh viên xung quanh ai cũng quay lại nhìn, ngay cả bảo vệ ở cửa cũng chuẩn bị đi tới xem thử.

Ba người cũng biết chuyện này tốt nhất là không nên thu hút quá nhiều người. Một người trông có vẻ cầm đầu đến gần Đàm Trình, thì thầm vào tai cậu trước khi cậu quay đầu đi.

"Ngài Túc của chúng tôi muốn mời cậu đến nhà chơi một chuyến."

"Túc?"

Đối với cái họ này, Đàm Trình thật sự mẫn cảm, trong đầu đột nhiên lóe lên người đã cậu gặp ở bệnh viện hôm qua.

"Tại sao tôi phải đi, các người giết tôi thì sao?"

Đàm Trình không phải con nít mà có thể tùy tiện đi theo người lạ, không thể dùng mạng sống để đánh cược.

Người cầm đầu cũng đoán được Đàm Trình sẽ nói như thế, không tức giận, chỉ cười rồi lấy trong túi áo ra một chiếc nhẫn. Nó giống hệt với chiếc nhẫn Túc Cảnh Mặc thường mang trên tay.

Thấy Đàm Trình sững sờ, hắn ta tiếp tục nói.

"Ngài Túc của chúng tôi nói, ngài ấy có thể nói cho cậu biết vì sao cậu không thể nhìn thấy người trong mộ được nữa."

Lời nói đã đánh trúng một nghi ngờ trong đáy lòng của Đàm Trình khiến cậu nhất thời kinh ngạc mà nhìn người đàn ông trước mặt.

Ngày đó, Đàm Trình thật sự có chút nghi hoặc, nhưng cậu không dám nghĩ đến. Sau khi nghe giải thích của Túc Cảnh Mặc, cậu càng cố tình bỏ qua nó.

Sau khi Túc Cảnh Mặc ném cậu ra khỏi đại mộ, rồi lại xuất hiện trước cửa đường hầm, Đàm Trình rõ ràng thấy Túc Cảnh Mặc, nhưng nháy mắt tiếp theo Túc Cảnh Mặc lại bỗng nhiên biến mất, như tan vào không khí...

Mà khi Túc Cảnh Mặc xuất hiện lần nữa, y vẫn đứng ở vị trí cũ, cảm xúc khác lạ của y sau đó đã dấy lên sự nghi ngờ của Đàm Trình.

Kỳ thực trong lòng Đàm Trình có một ý nghĩ, nhưng cậu không dám nghĩ đến... và bây giờ lại bị người này vạch trần.

Có lẽ cậu đã thật sự không nhìn thấy Túc Cảnh Mặc...

"Ngài Túc của mấy người muốn làm gì?"

Thật lâu sau, Đàm Trình mới có thể mở miệng nói chuyện, khô khốc hỏi ra câu này.

"Chuyện này tôi cũng không biết, ngài Túc chỉ yêu cầu chúng tôi dẫn cậu về, nhưng mà tôi có thể khẳng định không nguy hiểm đến tính mạng."

Đàm Trình suy nghĩ rồi gật đầu hỏi.

"Nếu tôi không đi thì sao?"

"Chúng tôi cũng có rất nhiều cách để cậu đi. Mấu chốt là cậu muốn 'đi' hay muốn 'bị mang đi'."

"Tôi có thể báo với người khác là tôi đi được không?"

Người đàn ông trước mặt chỉ cười, đáp án không cần nói cũng biết.

Đàm Trình suy nghĩ về lời nói của người đàn ông trước mặt. Tên họ Túc nói cậu không nhìn thấy Túc Cảnh Mặc, vậy chắc chắn hắn ta biết chuyện Túc Cảnh Mặc và cậu rất rõ ràng. Đàm Trình không tin tên này chú ý đến những điều đó chỉ vì sở thích, biết người biết ta mới có thể phản công ở những thời cơ thuận lợi. Huống chi tình hình này cậu không muốn đi cũng không thể.

Đàm Trình suy nghĩ một hồi lâu mới gật đầu nói.

"Được rồi, nhưng mà tôi có hẹn Khương Bình buổi chiều gặp mặt. Nếu tôi không đến chỗ hẹn cũng không gọi được điện thoại, anh ta sẽ nghi ngờ. Khương Bình là ai chắc các người cũng biết chứ nhỉ?"

Đàm Trình nghĩ mấy người này luôn theo dõi mình, nhưng chắc cũng không quá gần, nếu không sáng nay đã bị Khương Bình phát hiện rồi, nên mới nửa thật nửa giả dò xét.

Quả nhiên, người đàn ông nhìn Đàm Trình một lúc rồi gật gật đầu nói.

"Vậy giờ cậu gọi điện thoại cho anh ta nói chiều nay cậu không đến được."

Dứt lời, hắn lấy điện thoại trong tay cậu, bấm gọi Khương Bình rồi mở loa ngoài.

"Đàm Trình? Có chuyện gì sao?"

"Không có gì, tôi thấy hơi đau đầu nên chiều nay định đến bệnh viện kiểm tra, không đến chỗ anh được."

Đầu dây bên kia Khương Bình không chút do dự trả lời.

"Không sao, buổi sáng tôi bắt được một tên tội phạm nên hôm nay khá bận, không tiện rời văn phòng."

"Vậy tôi sẽ gọi lại anh vào ngày khác."

"Được."

Chờ Đàm Trình tắt điện thoại, người đàn ông không thấy có gì bất thường, lấy điện thoại trong tay cậu rồi tắt máy và dẫn cậu rời đi.

Hắn không hề để ý rằng, lòng bàn tay Đàm Trình giấu sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Khương Bình quả nhiên là Khương Bình, chỉ cần vừa rồi trả lời có chút ngập ngừng hoặc phủ nhận không có cuộc hẹn nào thì đám người này sẽ biết có chuyện. Còn về phần bệnh viện... cậu từng gặp tên họ Túc này ở đó một lần. Chỉ hy vọng camera an ninh ở bên đó có quay lại được...

Sau khi Đàm Trình cúp máy, Khương Bình đứng lên và đi đến bệnh viện.

Cuộc hẹn mà Đàm Trình nói là giả, anh làm cảnh sát nhiều năm như vậy nên vừa nghe xong là biết có vấn đề. Hơn nữa, thằng nhóc Đàm Trình còn nói muốn đến bệnh viện vì bị đau đầu, đùa sao, đến chết còn không sợ mà...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com