Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 99

"Ý anh nói đây đều là kế hoạch của Cảnh Mặc? Chuyện gì đã xảy ra?"

Đàm Trình cảm thấy đầu óc rối loạn, các loại ý nghĩ hiện lên trong đầu nhưng lại không có lời giải thích hợp lý, cậu lắc đầu cười nói.

"Chính mình tự xây mộ, dựng lên trận pháp giam giữ linh hồn? Thần quỷ đều không dám bước vào, làm như vậy được gì?"

Túc Nguy Nhiên nhìn chằm chằm vào Đàm Trình rồi mở miệng nói.

"Xem ra anh ta thật sự không nói gì với ngươi."

Túc Nguy Nhiên đột nhiên cười to nói.

"Ha ha ha... cũng đúng, hiếm lắm mới có một người nguyện ý chết trong mộ thất như cậu. Nếu anh ta nói hết cho cậu nghe thì sợ rằng cậu đã bỏ chạy từ lâu rồi. Biết lấy ai làm chuột bạch đây? Khi còn sống anh ta cũng vô tâm như thế, để đạt được mục đích, anh ta có thể lợi dụng bất kỳ ai."

Đàm Trình có chút hoảng hốt. Mặc dù cậu từng nghĩ Túc Cảnh Mặc đang thật sự lợi dụng cậu, nhưng cậu không nghĩ mình có giá trị gì để y phải lừa gạt cậu...

"Nhìn cậu thế này, chắc hẳn cậu cũng không biết anh ta chết như thế nào phải không?"

Túc Nguy Nhiên nheo mắt, nhìn ra một gốc cây đào đã chết khô ngoài cửa sổ và nói.

"Túc Cảnh Mặc là một người có tâm tư thâm sâu, lập nhiều chiến công hiển hách. Năm đó, thái tử cũng chính là đại hoàng huynh đã chết trên tay anh ta, nhị hoàng huynh sợ hãi anh ta nên giả điên trốn khỏi hoàng cung, cuối cùng cũng không có kết cục tốt đẹp gì. Bằng không anh ta làm sao có thể đăng cơ thành hoàng đế?"

"Đúng là so với ta thì Túc Cảnh Mặc đúng là một đế vương tài giỏi..."

Túc Nguy Nhiên dừng một chút rồi nói.

"Dù không muốn thừa nhận, nhưng đúng là anh ta thích hợp làm hoàng đế hơn ta. Cả hai chúng ta đều khát vọng ngai vàng, nhưng mục đích lại khác nhau. Túc Cảnh Mặc làm hoàng đế là vì con dân và tương lai của Đại Tự, vì sự phồn vinh lâu dài của triều đại. Nhưng ta thì khác, ta chỉ muốn trên vạn người mà mặc kệ sự tồn vong của vương triều."

Túc Nguy Nhiên đến bên cửa sổ rồi khép cửa lại, nói tiếp.

"Rất nhiều chuyện khi lên làm hoàng đế rồi ta mới biết."

"Trước khi Đại Tự được thành lập khoảng hơn một trăm năm trước, ngày nọ bầu trời đột nhiên xuất hiện dị tượng khiến cả trời bừng sáng, vô số vệt sáng rơi xuống Trung Nguyên. Sau đó xuất hiện tin đồn là Đào Ngột cốt từ trên trời rơi xuống có thể làm cho con người trường sinh bất tử, thậm chí là có thể trở thành tiên. Sau triều Hán, thiên hạ bắt đầu rơi vào hỗn loạn, không ai là không muốn trường sinh bất tử..."

"Nổi lên trong chiến loạn, Tổ tiên chúng ta – Đại Tự đã tìm đủ các mảnh của Ngột Cốt, và tập hợp các thế lực, sau đó đánh chiếm các quốc gia phản loạn khác để thống nhất giang sơn. Nhưng ta cũng không hiểu vì sao tổ tiên lại căn dặn, nhà họ Túc không bao giờ được sử dụng Ngột Cốt, mà đưa cho Nhã Hoa Tự của Lâm gia cất giữ."

Lâm gia? Dòng họ của Lâm Thanh? Lẽ nào Hư Vân hòa thượng là trụ trì của Nhã Hoa Tự? Nghĩ đến đây, Đàm Trình chợt nhận ra nguyên nhân mà Túc Cảnh Mặc muốn cưới Lâm Thanh, chẳng lẽ y muốn có được Ngột Cốt sao?

Đàm Trình có suy nghĩ như vậy nhưng lại không nói ra, cậu chờ người đàn ông trước mặt nói tiếp.

"Cưới con gái nhà họ Lâm, mượn thế lực của Nhã Hoa Tự, khối Ngột Cốt đó chẳng phải sẽ nằm trong tay anh ta sao. Nhưng Ngột Cốt sao có thể dễ dàng bị một người thường khống chế được? Dùng được thì trường sinh bất tử, nếu không thì chỉ có rước họa vào thân mà thôi."

"Nếu không phải vì cơ thể của anh ta dần suy yếu, sao ta có thể đoạt được thiên hạ từ tay anh ta nhanh như thế được?"

Đàm Trình không có nghi ngờ với lời nói này của Túc Nguy Nhiên. Mặc dù Túc Cảnh Mặc không nói y có chết dưới tay Túc Cảnh Nghiên, mà chỉ nói chuyện quá khứ nhắc lại cũng vô dụng. Điều này cũng ngầm khẳng định ý nghĩ của cậu.

"Anh nói Cảnh Mặc xây mộ và nhờ anh chôn cất anh ấy ở đó, đó lại là thế nào?"

"Không phải ta vừa nói là tổ tiên đã thề tuyệt đối không động vào Ngột Cốt đó sao? Sau này ta mới biết đó là lời thề của tổ tiên và thần tiên, nếu trông coi Ngột Cốt không cho nó xuất hiện ở nhân gian thì tiên nhân sẽ trợ giúp tổ tiên thống nhất thiên hạ..."

Túc Nguy Nhiên nhìn Đàm Trình như đã nhận ra điều gì đó, khóe miệng nở một nụ cười rất nhỏ, nhưng rất nhanh liền biến mất.

"Nếu Ngột Cốt xuất hiện thì thiên hạ sẽ xảy ra đại loạn. Túc Cảnh Mặc đã vi phạm lời thề của tổ tiên khi động vào Ngột Cốt, nên Đại Tự phải biến mất trong lịch sử. Để giữ lại bằng chứng cuối cùng về sự tồn tại của Đại Tự trong lịch sử, anh ta đã hợp tác với Hư Vân hòa thượng ở Nhã Hoa Tự lập nên trận pháp bằng Ngột Cốt, để quỷ thần không thể bước vào, và khiến cho hồn phách của anh ta bất sinh bất diệt, bảo vệ bằng chứng cuối cùng về sự tồn tại của Đại Tự, ta không thể không làm theo."

"Cậu không biết sự trừng phạt của trời đáng sợ như thế nào đâu. Sau đó, Đại Tự liên tục xảy ra thiên tai, và ta không biết vì lý do gì đã trở nên hung ác dị thường. Kể cả khi ta có ý thức cũng không thể xoay chuyển được thiên địa. Chắc cậu chưa đi qua khu vực hoàng lăng của Đại Tự, trừ đại mộ thôn Ninh Hóa ra thì tất cả đã sụp đổ."

"Không, khi tôi đến Bình Dao thì vẫn còn một lăng mộ còn nguyên vẹn."

"Bây giờ thì sao?"

Không chờ Đàm Trình nói hết câu, Túc Nguy Nhiên đã nói tiếp.

"Ở đó chỉ có một gian mộ thất của Ninh Khanh là có trận pháp dùng Ngột Cốt chống đỡ, các phần còn lại đã bị sụp đổ từ lâu, không có Ngột Cốt trống đỡ thì phần mộ đó cũng đã bị sụp rồi."

Đàm Trình nhìn Túc Nguy Nhiên mà không nói gì.

Nếu dùng những điều Túc Nguy Nhiên nói để giải thích cho những việc đang xảy ra thì có vẻ hợp lý, nhưng Đàm Trình lại không muốn tin vào chúng. Nếu đây là sự thật, vậy Túc Cảnh Mặc là nguyên nhân dẫn đến sự diệt vong của Đại Tự sao? Chỉ cần nghĩ đến Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình không cách nào có thể đem bốn chữ 'tội nhân thiên cổ' mà Túc Nguy Nhiên nói áp lên người Túc Cảnh Mặc được.

Nhưng mà, không thể không nói, những lời người đàn ông này nói rất hợp lý. Nhưng Đàm Trính luôn cảm thấy có cái gì đó rất đáng ngờ.

"Ta biết cậu rất yêu Túc Cảnh Mặc, vì thế cậu sẽ không tin ta. Ta nói những chuyện này không phải để cậu tin, mà muốn cậu tránh xa Túc Cảnh Mặc. Cậu không nhận ra rằng mình đang cận kề cái chết sao?"

"Tôi biết..."

"Cậu biết? Cậu không biết, nếu biết thì cậu đã không vô tư ở bên Túc Cảnh Mặc rồi."

Túc Nguy Nhiên bước đến trước mặt Đàm Trình rồi nghiêm túc nói.

"Cậu biết tại sao mình lại biến bộ dạng như thế này không? Đó là vì Túc Cảnh Mặc cưỡng chế Ngột Cốt dung hợp vào cơ thể của cậu, nên mới dẫn đến tình trạng hiện giờ của cậu."

"Cái gì?!"

"Không phải cậu suýt mất mạng trong tay anh ta sao? Anh ta dùng Ngột Cốt dung hợp vào cơ thể cậu để tạm thời cứu vớt tính mạng của cậu."

"Đó... là vì y muốn cứu tôi..."

"Ha ha ha... cứu cậu? Cậu Đàm à, chẳng trách anh ta lại chọn cậu. Cậu tin tưởng anh ta như vậy không phải là chuyện tốt. Cậu có biết dung hợp Ngột Cốt vào cơ thể sẽ có hậu quả gì không? Dù nó giữ được cái mạng của cậu, nhưng chưa đến một năm nữa cậu sẽ chết..."

Những lời này giống với những gì Khúc Chí Văn thường nói, nó cũng làm Đàm Trình phải suy nghĩ lại.

Suy cho cùng, mục đích của người này cũng chỉ là để cậu rời xa Túc Cảnh Mặc, nhưng như vậy thì có lợi ích gì? Khúc Chí Văn ít nhiều cũng là vì chức nghiệp nên mới khuyên cậu, vậy còn hắn?

Đàm Trình không tin là người trước mặt vì quan tâm đến tính mạng của mình mà nói cho cậu biết. Mặc dù những lời nói của hắn có thể là thật, nhưng chắc rằng có rất nhiều sự xuyên tạc. Đúng là Túc Cảnh Mặc lừa dối cậu, nhưng so với kẻ lạ mặt này, thì Đàm Trình thà tin những lời nói dối của Túc Cảnh Mặc hơn.

"Chắc cậu cảm thấy chết cũng không có gì to tát, đúng lúc lại có thể ở lại mộ thất đó phải không? Nhưng cũng chỉ có mình cậu tình nguyện chết trong đại mộ đó thôi, vĩnh viễn bất sinh bất diệt."

Đàm Trình không quan tâm đến lời châm chọc mà chỉ hỏi.

"Anh nói Cảnh Mặc chỉ lợi dụng tôi sao? Lợi dụng tôi thì có lợi gì? Tôi sẽ chết ở trong đại mộ và bên cạnh anh ấy mãi mãi, cho dù anh ấy không nói gì, tôi vẫn sẽ quyết định như vậy."

"Mãi mãi? Chẳng phải vài ngày trước cậu không nhìn thấy anh ta nữa sao? Cậu nghĩ vì sao lại thế? Ngọc bội anh ta đưa cho cậu còn tác dụng sao?"

Ngọc bội! Làm sao hắn ta lại biết!

"Không biết cũng khó."

Túc Nguy Nhiên liếc nhìn Đàm Trình một cái và nói tiếp.

"Điều này không quan trọng. Túc Cảnh Mặc đã ở trong đại mộ đó hơn 1600 năm, nó giống như một quả bom hẹn giờ trên thế giới này. Mặc dù quỷ thần không thể xâm nhập, nhưng cậu nghĩ phía trên sẽ bỏ qua sao? Cậu có biết linh hồn của anh ta hơn 1000 năm nay đã suy yếu đi rất nhiều rồi không? Anh ta sớm muộn gì cũng biến mất!"

"... không thể...."

"Có hay không cậu cứ hỏi thẳng anh ta là biết."

Túc Nguy Nhiên nhìn Đàm Trình đang đờ đẫn nói.

"Nếu anh ta biến mất, cậu nghĩ đại mộ sẽ thế nào? Chứng cứ còn lại duy nhất của triều Đại Tự sẽ ra sao? Nhớ lại xem khi linh hồn của Ninh Khanh rời khỏi một thất thì sẽ như thế nào?"

"Nó bị phá hủy..."

"Đúng vậy, bị phá hủy đến khi không còn lại gì, cho nên, Túc Cảnh Mặc cần một người, không, đúng hơn là một linh hồn, nguyện ý bị nhốt trong đại mộ và tiếp tục chống đỡ nó cho đến khi lịch sử được phơi bày. Đây cũng là thứ trận pháp đó yêu cầu, bắt buộc phải là tự nguyện ở lại, linh hồn mới không nảy sinh oán khí khi trở thành quỷ hồn, hòa hợp với trận pháp."

Túc Nguy Nhiên nhìn Đàm Trình nói.

"Cậu là người duy nhất nguyện ý ở lại nơi đó, khi anh ta biến mất thì cậu sẽ trở thành người chống đỡ cho đại mộ. Không nói cho cậu là sợ cậu do dự, mà chỉ cần có một chút do dự khi chết, linh hồn của cậu sẽ có oán khí, và nó cũng sẽ sụp đổ."

Túc Nguy Nhiên thấy Đàm Trình siết chặt hai tay nói.

"Cậu nên cân nhắc kỹ những gì ta nói, suy nghĩ thật kỹ rồi chúng ta lại nói tiếp."

Nói rồi Túc Nguy Nhiên đứng lên đi ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại, chỉ còn lại Đàm Trình đứng ngơ ngác trong căn phòng yên lặng.

Túc Nguy Nhiên không biết là dù Đàm Trình nghe hết những gì anh ta nói, nhưng trong đầu cậu chỉ quanh quẩn một câu nói.

"Anh ta sớm muộn gì cũng phải biến mất..."

Đôi bàn tay siết chặt run lên...

Cảm giác đau đớn đang dần lan tràn khắp lồng ngực, bóng tối dày đặc bao phủ trái tim cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com