Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45. Câu Hỏi Khó.

Tôi bảo Nhạn Vãn Thu cùng tôi nói với Nhạn Không Sơn về mèo con. Nhạn Vãn Thu không chút do dự đồng ý, đến khi dò hỏi ý kiến của Nhạn Không Sơn, con bé làm tiền đạo, tôi làm hậu vệ, hai người bọn tôi chuẩn bị một phen, đều cho là phải đại chiến một trận.

Kết quả Nhạn Không Sơn lại đặc biệt dễ thuyết phục.

"Được thôi." Anh ấy nói, "Chuột trong cửa hàng quả thật có hơi nhiều, nuôi thêm hai con mèo cũng tốt."

Tôi còn chưa phản ứng lại, Nhạn Vãn Thu đã bắt đầu quơ tay múa chân chạy khắp nơi hoan hô. Tương lai của hai con mèo nhỏ cứ như vậy mà định xuống, chỉ chờ đến khi tụi nó lớn thêm một chút nữa cai sữa rồi, đưa đến cửa hàng sẽ bắt đầu công tác.

Sửa chửa mạch điện làm xong đúng hạn, chú Trịnh dẫn tôi đi quan sát một vòng, cho thấy kết quả rất tốt, sau này dùng điện công suất lớn cũng không cần phải sợ, cho dù lầu trên lầu dưới mở ba cái máy điều hòa cùng lúc cũng không sao.

Nói xong chú ấy lấy remote ra ấn 'tít' một cái, mở máy điều hòa trong phòng khách lên.

Gió lạnh thổi qua hai gò má, tôi ngẩn người hỏi: "Máy điều hòa này ai mua thế?"

"Dư tổng."

Tôi gật gật đầu, không nói gì nữa, nghĩ lần này ba tôi khá là chu đáo.

Kí tên lên giấy nghiệm thu thì đội thi công dọn đồ đi về, theo lẽ thường thì tối nay tôi phải dọn về nhà ngủ rồi, thậm chí còn có thể nằm trong phòng hưởng thụ máy lạnh. Nhưng xuất phát từ những loại tư dục không thể nói, cuối cùng tôi cũng về lại nhà Nhạn Không Sơn ngủ, đến tối còn quậy phá trong phòng tắm cùng anh ấy, sau đó cả hai cùng nằm lên giường ôm nhau ngủ.

Ngày tiếp theo tôi xin nghỉ, không đến tiệm làm việc, ở nhà đợi ông nội về. Khoảng giữa trưa thì máy bay mà ông nội ngồi sẽ hạ cánh, vẫn sẽ do con trai của chú Trương đến phi trường đón bọn họ, lúc đến đảo Thanh Mai cũng đã sắp ba giờ chiều rồi.

Đứng trước cửa vẫy tay tạm biệt chú Trương cùng mọi người, ông nội kéo vali đến trước cửa nhà thì dừng chân lại, ngước đầu đánh giá người bạn già đã lâu không gặp, chỉ số tâm trạng trong khoảnh khắc đã xuống mất một điểm, đưa ra kết luận.

"Sao vẫn nát như vậy chứ."

Có lẽ là do nhà mình chỉ là sửa lại mạch điện chứ không phải tu sửa nhà cửa?

"Nếu như ông chê nó cũ nát vậy để mai con nói với ba kêu người tới sơn lại tường." Tôi nhấc vali lên muốn đi vào nhà, kết quả lại nhấc không lên.

Tôi: "..."

Lần thứ hai tôi đã chuẩn bị tấm lý sẵn sàng rồi, tôi hít một hơi thật sâu, bắp thịt cánh tay căng chặt, nhấc vali khỏi mặt đất thì nhanh chóng chạy vào trong nhà.

Đây không phải chỉ là ảo giác của tôi, vali này thật sự rất nặng, nặng hơn trước khi đi rất nhiều.

"Ông nội, ông đã mua gì thế, sao lại nặng như vậy?"

Ông nội nhìn trái ngó phải, lúc nhìn thấy máy lạnh thì mắt bừng sáng, hài lòng gật đầu: "Cũng coi như nó còn chút lương tâm." Nghe thấy tôi hỏi thì đi đến trước mặt tôi mở vali ra, "À, ông chỉ là mua vài món kỉ niệm ấy mà, đều rất thực dụng nha, con nhìn thử đi Miên Miên."

Sau đó tôi nhìn thấy ông nội lấy ra một con búp bê Nga bằng gỗ, một hủ đựng tăm hình quả trứng bằng kim loại, một hộp đựng khăn giấy cùng loại với hộp đựng tăm, một cái mũ Ushanka đầy lông...

Những cái thì thôi cũng không nói, nón Ushanka thì có chút quá đáng rồi. Với khí hậu trên đảo Thanh Mai này, cần phải đội cái nón này sao? Sẽ nóng chết đó.

"Cái nón là này da hươu đó nha, ông vừa liếc mắt đã nhìn trúng nó rồi, con xem đẹp hay không?" Ông nội đeo nó lên đầu, mặt ông nội lập tức nhỏ đi một vòng.

Nhìn bộ dáng thích đến không buông tay của ông, tôi đành nhịn xuống nghi vấn của mình.

Thôi vậy, dù sao cũng đã mua rồi. Đời người làm gì có nhiều quy tắc như vậy, bản thân vui vẻ là được rồi.

Ông nội mới xuống máy bay nên có chút mệt, dọn xong vali rồi tùy tiện ăn chút gì đó đã muốn vào phòng ngủ một giấc. Tôi chỉ ông cách mở máy lạnh, nhìn lại thời gian đã năm giờ hơn, Nhạn Không Sơn chắc cũng sắp về tới rồi nên chạy ra vườn nhìn tình hình nhà kế bên, vậy mà đã về đến thật.

Họ cũng chỉ là mới về tới, Nhạn Không Sơn ôm Nhạn Vãn Thu xuống xe, vừa ngẩng đầu nhìn thấy tôi bước đến, khóe môi nhếch lên, hỏi tôi ông nội đã về nhà chưa.

"Đã về tới rồi, chỉ là ngồi máy bay có chút mệt, đã ngủ rồi."

"Ông nội trứng lá trà về tới rồi sao?" Nhạn Vãn Thu đã lâu rồi chưa gặp ông nội nên có chút nhớ, "Đợi ông ngủ dậy rồi em sẽ đến tìm ông chơi cùng. Em còn muốn ăn trứng lá trà của ông nữa."

Tôi xoa xoa đầu con bé: "Được thôi, đến lúc đó anh sẽ qua kêu em."

Tôi bước vào nhà cùng hai người, Nhạn Không Sơn hỏi tôi đã ăn cơm chưa, vừa nãy tôi đã ăn qua một chút rồi, nhưng không sao cả, nếu như anh ấy muốn giữ tôi lại ăn cơm, có nhiều tới đâu tôi cũng sẽ ăn được hết, dù sao tôi cũng đang trong quá trình phát triển mà.

"Vẫn chưa nữa, anh nấu thêm chút cơm cho em nha."

Nhạn Không Sơn gật đầu, đi vào phòng bếp.

Có lẽ do nghĩ là chỉ hai người ăn nên hôm nay bàn ăn đã khôi phục lại 3 mặn 1 canh, ít hơn một món so với lúc tôi ngủ nhờ.

Đến lúc này Nhạn Vãn Thu mới đột nhiên nhận ra tôi phải về nhà mình rồi, sau này sẽ không thể cùng nhau ăn cơm cùng nhau đi ngủ được nữa.

"Hôm nay anh phải dọn về nhà rồi sao..." Con bé cúi đầu, chỉ số trên đỉnh đầu biến thành màu lam, thật sự không nỡ.

"Anh ở ngay bên cạnh mà, em gọi một tiếng là anh tới ngay thôi." Tôi gắp một cọng rau vào chén con bé.

Bé con vẫn không vui, nhưng rất hiểu mà không quấy không nháo, hít hít mũi, ăn cơm cùng với cọng rau kia.

Tôi thấy tâm con bé không mấy tốt, muốn nó vui lên nên bé con nói gì tôi đều sẽ đồng ý. Cùng con bé đến nhà chú Trương thăm Đại Bạch Nhị Bạch, về nhà còn giúp bé con làm bài tập thủ công, chơi game, trước khi đi ngủ còn đọc một chương "Cửa Hàng Văn Phòng Phẩm Sơn Trà" của Ito Ogawa cho con bé, vì Nhạn Vãn Thu bảo mình không thích truyện cổ tích, truyện cổ tích đều là lừa gạt những thiếu nữ vô tri mà thôi.

Gia đình nhân vật chính trong truyện đời đời kinh doanh một cửa hàng văn phòng phẩm, đồng thời còn có các loại dịch vụ viết thay, thư chia tay, thư phúng viếng, thư tưởng nhớ... Mỗi một bức thư, từ nét bút, giấy, mực, đến con tem đều được lựa chọn kỹ lưỡng, cố gắng đạt đến mức độ hoàn mỹ.

Tiết tấu câu chuyện chậm rãi, lại có một luồng năng lượng có thể sưởi ấm con tim, cảm thấy rất thích hợp với con nít nên lựa quyển này đọc cho con bé nghe, con bé cũng khá thích nó.

"Miên Miên, có phải anh sắp đi học lại rồi không?" Đang nghe thì bé con đột nhiên đặt câu hỏi, "Anh đi học rồi em có thể viết thư cho anh không? Nhờ A Sơn viết giùm em nha."

Tôi muốn nói tại sao không trực tiếp gọi điện thoại hay nhắn tin cho anh đi, nhưng lại không nói ra lời, lại cảm thấy bản thân quá thẳng nam rồi, một chút cũng không lãng mạn.

Lúc học tiểu học, giáo viên vừa dạy xong viết thư như thế nào, lớp tôi còn lưu hành việc gửi thư cho nhau. Dù là sáng tối cùng nhau nhưng mỗi ngày hòm thư đều nhận được bức thư của người kia gửi cho mình, trong lòng luôn mang theo sự kỳ vọng cùng mong đợi.

Một lá thư, dán tem lên, bỏ vào thùng thư, mặc dù không nhanh như tin nhắn, nhưng lại biểu hiện ra sự trân trọng của người viết, cùng với sự vui vẻ cùng ngạc nhiên của người nhận thư, email điện tử có lẽ cũng không thể nào thay thế được.

"Được nha, sau này em nhớ anh rồi hãy nhờ A Sơn viết thư giùm em đi."

Cảm thấy đây cũng là một ý tưởng không tồi.

Không biết có phải do quen với việc ngủ cùng Nhạn Không Sơn rồi không, một người nằm trên giường vậy mà lại mất ngủ, quay qua quay lại đều cảm thấy khó chịu, đột nhiên giống như trở thành công chúa hạt đậu rồi vậy, lại giống như trên giường mọc ra cây đinh.

Đêm dài dằng dặc, không muốn ngủ.

Móc điện thoại ra nhìn, tôi đã nằm như vậy hai tiếng rồi, đều sắp đến 12 giờ luôn rồi.

Không hề có chút hi vọng nào mà nhắn một tin cho Nhạn Không Sơn.

[Anh đã ngủ chưa?]

Còn đang nghĩ sẽ không thể nào nhận được hồi đáp, dù sao cũng đã trễ như vậy rồi, còn đang muốn thoát ra chọn một app nào đó coi bộ phim nào đó để đi ngủ, điện thoại đột nhiên nhảy ra một tin nhắn.

[Qua đây.]

Tôi trợn mắt, ngồi bật dậy, càng tỉnh táo hơn rồi.

Rón rén bước xuống lầu, mở cửa, đóng cửa, vừa chạy đến nhà bên cạnh nhìn, Nhạn Không Sơn đã đợi trước cửa nhà từ lâu.

Anh ấy tựa vào cửa, cũng không hề có chút buồn ngủ nào, có lẽ cũng chưa ngủ được.

"Có phải anh cũng không ngủ được không?" Tôi nhảy vào trong lòng anh ấy, ôm lấy eo anh ấy.

Anh ấy trầm giọng ừ một tiếng, cúi đầu muốn hôn tôi, tôi lại xoay mặt qua bên khác trốn đi. Anh ấy không hiểu, chân mày nhăn lại, lại đứng thẳng người dậy.

Tôi ngượng ngùng nói: "Anh hôn em rồi sẽ càng không ngủ được mất."

Nhưng thật ra chỉ là cái cớ mà thôi, tôi chính là muốn nhịn 24 giờ để nhìn thấy chỉ số giá trị của anh ấy đối với mình rốt cuộc là màu gì.

Nhạn Không Sơn trầm mặc trong chốc lát, giống như là đã hiểu.

Sau đó lại ấn lấy gáy tôi, hôn xuống.

Tôi: "..."

Ok, mất công nhịn suốt một ngày.

Dù sao cũng đã hôn rồi, tôi cũng không kiềm chế nữa, hôn đến tận hứng, cùng Nhạn Không Sơn đứng trước cửa nhà môi răng quấn quýt.

Một lúc sau, nụ hôn kết thúc, tôi dựa vào lồng ngực anh ấy bình phục hơi thở, cảm thấy nụ hôn này có chút hơi sắc tình, còn mang theo chút oán khí.

"Sao vậy? Em lại bị trừ điểm rồi sao?" Tôi ngước đầu lên hỏi.

Nhạn Không Sơn ôm lấy tôi, hôn lên trán tôi, giống như còn chưa hết thèm.

"Hôm nay em không có an ủi anh."

Tôi lập tức ngơ ngác, không hiểu mình phải an ủi anh ấy chuyện gì.

"Cả buổi tối em chỉ an ủi mỗi mình Thu Thu, bởi vì em chuyển về nhà nên con bé rất khó chịu, nhưng anh cũng không vui mà, em lại không an ủi anh?"

Tôi thật sự không thể ngờ tới là nguyên nhân này.

Cho nên, bây giờ là anh ấy đang tố cáo mình không quan tâm đến anh ấy sao?

"Tuổi Thu Thu còn nhỏ mà..."

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi làm bạn trai của người khác, không biết phải ứng phó với tình huống này như thế nào, vì vậy lời nói ra sai đầy, Nhạn Không Sơn ngay lập tức nắm được trọng điểm.

Anh ấy thả chậm tốc độ: "Nghĩa là bây giờ em đang chê anh già sao?"

Tôi: "...."

Không phải mà, mình làm gì có ý này chứ?

Tôi luống cuống nhìn anh ấy, đột nhiên có cảm giác mình giống như Đậu Nga* chuyển thế, từ lúc sinh ra cho đến giờ lần đầu tiên biết cái gì gọi là có miệng cũng không thể nói.

Chẳng lẽ đây chính là "câu hỏi lấy mạng" trong truyền thuyết sao?

*ý bảo mình bị oan, có câu "tuyết rơi tháng 6" cũng là lấy từ câu của của Đậu Nga. Đọc link dưới để biết thêm: https://www.google.com/amp/s/m.tinhhoa.net/cau-chuyen-luan-hoi-oan-hon-dau-nga-doi-mon-no-500-nam.html/amp

"Không phải." Tôi càng ôm anh ấy chặt hơn, chỉ còn kém đưa tay lên trời thề mà thôi, "Em không có ý này đâu. Em chỉ là cho rằng anh không quan tâm đến việc em chuyển về mà thôi."

Anh ấy nhìn tôi chăm chú, gương mặt một chút cảm xúc cũng không có, nhìn thấy sự bỡ ngỡ của tôi, qua một lúc sau, khi tôi không nhịn được nữa muốn tiếp tục xin lỗi, anh ấy lại hôn lên khóe môi tôi lần nữa.

"Đùa em thôi." Anh ấy nhếch môi nói, "Anh làm gì hẹp hòi như vậy chứ."

Tôi nhẹ nhõm cả người, đồng thời không nhịn được âm thầm nói xấu: Đúng rồi, anh không có hẹp hòi, anh là có ý đồ xấu! Vẫn luôn cứ lấy em ra đùa giỡn, hư muốn chết.

Anh ấy xoa xoa gò má tôi, dùng giọng nói đầu độc lòng người nói: "Sáng mai mới về nha." Nói rồi ôm tôi kéo vào nhà.

Tôi bây giờ vẫn còn một tia lí trí, nắm lấy cánh ổn định cơ thể nói: "Không được đâu, ông nội dậy sớm lắm, em sẽ không về kịp mất."

Không đợi anh ấy trả lời tôi đã đẩy cánh tay đang ôm eo tôi ra, trốn ra khỏi lòng ngực anh ấy.

"Em về đây, anh đi ngủ sớm nha."

Tôi sợ anh ấy lại đến quấn lấy mình, lúc đó thật sự sẽ không rời đi được mất, lời còn chưa dứt đã quay người vội vã chạy ra ngoài.

Đến cổng, cảm nhận được Nhạn Không Sơn sẽ không đuổi theo mình, tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy anh ấy đang dựa người vào cạnh cửa, nhìn tôi từ xa, trong mắt mang theo một phần ai oán, hai phần ảo não.

Tôi đã có chút nhẹ dạ rồi, nhưng vẫn vẫy vẫy tay với anh ấy, kiên định bước về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com