Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

ABO sinh tử báo động trước, chủ CP Dao Trừng/Tiện Trừng, có khuynh hướng allTrừng, không thể chấp nhận xin chớ đọc, fan Vong Tiện xin chớ đọc. Nếu như có KY bình luận, xóa hết thảy bình luận xấu, không đáng khôi phục.

Thuần túy mạc danh kỳ diệu não động mà viết, nội dung vở kịch không hề ăn khớp đáng nói.

Đặt ra: Khai Dương = Alpha, Ngọc Hành = Beta, Thiên Tuyền = Omega. Đặt tên phế cho nên mượn tên thất tinh bắc đẩu.

--------------------

Giang Trừng vốn là cho rằng, sau khi Kim Quang Dao đối với hắn thổ lộ, quan hệ giữa hai người có thể sẽ phát sinh một ít biến hóa không giống.

Nhưng mà, sau khi hắn tỉnh lại vào sáng sớm ngày hôm sau, phát hiện Kim Quang Dao vẫn như cũ là Kim Quang Dao mặt mày mỉm cười, vừa đúng mà chăm sóc hắn, làm việc nói chuyện đều làm cho người trong lòng mười phần thuận theo, cùng ngày xưa không có gì khác biệt.

Giang Trừng ở trong sự nâng đỡ của Kim Quang Dao chậm rãi đứng dậy, phủ thêm một kiện ngoại bào tử sắc, giống như có điều suy nghĩ mà nhìn chăm chú một điểm ửng đỏ ở mi tâm của đối phương.

Hắn cũng không phải là chưa từng gặp qua tình nhân ở bên trong tình yêu cuồng nhiệt -- ví dụ như Ngụy Anh, liền yêu thích thường xuyên ở trước mặt người khác dán Lam nhị ca ca của hắn, mỗi ngày cùng Lam Trạm như hình với bóng, thật giống như sợ người khác không biết bọn họ là một đôi.

Kim Quang Dao trời sinh tính cách nội liễm, không thích khoa trương, điểm này vừa vặn cùng ý nghĩ của Giang Trừng không mưu mà hợp.

Tất cả đều là tự nhiên như vậy, thuận lý thành chương. Bọn họ đều là trải qua tang thương, không có tâm sức đi giày vò cái gì, cũng không hứng thú giống như thiếu niên mới biết yêu, đến một hồi ái tình oanh oanh liệt liệt.

"Sao vậy, trên mặt của ta dính cái gì à?"

Kim Quang Dao thấy Giang Trừng liên tục nhìn chằm chằm vào y, không khỏi giơ tay sờ sờ mặt của mình.

"Không có."

Giang Trừng vừa mới đi được hai bước, liền cảm giác chỗ xương mu (xương cuối khung chậu) mơ hồ truyền tới cảm giác đau nhức quen thuộc, lông mày sắc bén theo đó nhíu lên, thân thể cũng cương ở tại chỗ, không còn đi về phía trước.

Đại phu đã từng dặn dò hắn, phải đi lại nhiều chút, lúc sinh thì có thể thuận lợi chút. Mà hắn bây giờ nhúc nhích, liền đau đến xót ruột thấu xương, như là đạp ở bên trên lưỡi đao, thật sự là khó có thể chịu đựng.

"Lại đau nữa à?" Kim Quang Dao thấy thế, vội vàng đỡ Giang Trừng ngồi xuống một lần nữa. "Vẫn là ngồi một lúc đi, ta xoa cho ngươi."

Kim Quang Dao ngồi xuống ở bên cạnh Giang Trừng, nhẹ nhàng xoa eo Giang Trừng, gắng hết sức vì hắn làm dịu đi thai nhi đè ép xương chậu gây ra khó chịu.

Bởi vì Giang Trừng sắp tới thời kỳ sinh sản, vì để tránh cho đến lúc đó tay chân luống cuống, Kim Quang Dao gần đây cũng đọc không ít sách thuốc. Y biết, mang thai thời kỳ cuối đối với thân thể Thiên Tuyền gánh vác rất nặng, ban đêm ngủ cũng không ngon, chân còn dễ bị rút gân, cho nên chăm sóc Giang Trừng càng ngày càng cẩn thận.

Người một khi trên người không thoải mái, tính tình liền khó tránh khỏi cáu kỉnh chút, huống chi tính tình của Giang Trừng vốn là không thể nói là ôn hòa.

Kim Quang dao vốn chỉ muốn, nếu là Giang Trừng gần đây thân thể khó chịu cáu kỉnh, lại đối với hắn tốt thêm mấy phần. Không ngờ mặc dù Giang Trừng tính tình gia tăng, lại hiếm khi hướng về phía y cùng Kim Lăng nổi giận.

Y suy nghĩ tới chỗ này, tâm tư càng là phức tạp khó tả, không biết là nên oán Giang Trừng không nỡ hướng bọn họ phát tiết, hay là nên thương tiếc một viên trái tim cứng cỏi mà mềm mại này.

"Đôi giày ngươi đi, có đỉnh chân hay không?"

Kim Quang Dao quan sát hai chân sưng phù của Giang Trừng, cảm giác hắn bình thường đi đôi giày này ở hai bên đầu giày hình như hơi nhỏ: "Chờ một chút, ta đi lấy một đôi mới."

"Không cần, đôi này cũng có thể đi."

Kim Quang Dao giống như là không nghe thấy lời nói của Giang Trừng, thẳng đứng dậy đi lấy đôi giày mới đã được chuẩn bị đến, không để ý đối phương từ chối, trực tiếp đi đến trước người hắn ngồi xuống, vì hắn đổi một đôi giày mới vừa chân.

"Ta tự đi được."

Giang Trừng ý đồ muốn đoạt lấy đôi giày ở trong tay đối phương, lại bị Kim Quang Dao híp mắt cự tuyệt.

"Bụng của ngươi lớn, không tiện ngồi xổm, vẫn là để ta làm thôi."

Giang Trừng không còn cách nào khác, chỉ có thể ngồi ở chỗ cũ, mặc cho Kim Quang Dao cúi đầu đi giày cho hắn, nhẹ nhàng thán một tiếng.

"A Dao..."

Kim Quang Dao ngẩng đầu, nghe thấy một tiếng "A Dao" cực nhẹ kia của Giang Trừng, bỗng nhiên cảm giác một trận hoảng hốt.

Từng có lúc, cũng có người gọi y như thế này, nhưng đây thật là chuyện rất lâu về trước. Nữ tử yểu điệu bóng hình xinh đẹp sớm đã theo trân đại hỏa kia thiêu hủy rời y đi xa, nhị ca ngày xưa thân thiết mà gọi y "A Dao", cũng ở trong Quan Âm miếu cùng y ân đoạn nghĩa tuyệt.

Kim Quang Dao cùng Giang Trừng bốn mắt nhìn nhau, nở nụ cười, trong mắt như có tinh hà dập dờn, ánh sáng li ti trong suốt.

"A Trừng."

Giang Trừng nghe Kim Quang Dao gọi hắn như vậy, cũng không tự chủ được mà run lên chốc lát -- hắn lần trước nghe được xưng hô thế này, đã là chuyện mười mấy năm trước.

"Hả?" Hắn trầm mặc một lúc lâu, chờ cảm xúc cuồn cuộn trong lòng hoàn toàn bình tĩnh trở lại, mới trầm thấp đáp một tiếng.

Kim Quang Dao thoáng nghiêng người, ghé vào bên tai Giang Trừng, dùng một loại giọng nói kiềm chế mà khàn khàn mà hắn chưa từng nghe qua, nói: "Ta có thể đánh dấu ngươi không?"

"Bây giờ?"

Giang Trừng hơi nhíu mày, trên mặt theo đó lộ ra một nụ cười bừa bãi ngang ngạnh, giống như là chắc chắn Kim Quang Dao bây giờ tuyệt đối không dám gây khó dễ cho hắn.

"Đương nhiên là đợi đến sau khi hài tử được sinh ra." Kim Quang Dao bật cười, "Dù sao ta đều nhịn vài tháng, cũng không vội vã."

"A Trừng... Vãn Ngâm."

Y lại gọi Giang Trừng một tiếng, chỉ cảm thấy tên người yêu thật dễ nghe, phảng phất như gọi như thế nào cũng không đủ.

"Ngươi chỉ có thể là của một mình ta."

"Cậu, ta..."

Kim Lăng nghĩ đến ngày mai sẽ là giao thừa, dưới sự kích động liền quên gõ cửa. Hắn đưa tay đẩy ra cửa phòng Giang Trừng, vừa vặn trông thấy một màn làm hắn khiếp sợ không gì sáng nổi --

Kim Quang Dao chính là một tay ôm lấy eo Giang Trừng, một tay chống ở trên giường, hư hư đặt ở trên người Giang Trừng, chăm chú mà thành kín hôn môi Giang Trừng.

Giang Trừng tựa ở trên giường, hai tay vòng sau gáy Kim Quang Dao, đôi mắt nửa khép, trên mặt hiện ra ửng đỏ nhàn nhạt, biểu hiện vô cùng tập trung.

"Chuyện này, chuyện này chuyện này..."

Kim Lăng bất kể như thế nào cũng không nghĩ ra, hắn lại bởi vì nhất thời sơ sẩy, mà tận mắt nhìn thấy điệu bộ thân mật như vậy của tiểu thúc túc cùng cậu của mình.

-- Cùng nói là mắt thấy, còn không bằng nói là trong lúc vô tình đánh vỡ... Khụ khụ.

Giang Trừng phản ứng lại, lập tức đẩy ra Kim Quang Dao ép ở trên người mình, tức giận quát: "Kim Lăng, ngươi đi vào nhà tại sao không gõ cửa?"

"Xin, xin lỗi!"

Kim Lăng vội vàng che lại hai mắt, sau đó "ầm" một tiếng đóng lại cửa phòng. "Ta cái gì cũng không nhìn thấy! Các ngươi tiếp tục!"

Hắn ở ngoài phòng đi lại vài vòng, vỗ vỗ khuôn mặt nóng lên của mình, nhớ tới bầu không khí lúc trước mập mờ như có như không giữa Kim Quang Dao cùng Giang Trừng, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ.

Lúc ấy hắn còn tưởng rằng mình nhạy cảm, thật sự là không nghĩ tới mà...

"Được rồi, A Lăng ngươi vào đi."

Một lát sau, Kim Quang Dao liền mặt mỉm cười mà mở cửa phòng, bắt chuyện Kim Lăng đi vào trong.

Kim Lăng cẩn thận từng li từng tí một mà vào phòng, đón nhận ánh mắt lành lạnh của Giang Trừng, nhắm mắt mở miệng: "Cậu, tiểu thúc, ta đến cùng các ngươi đón giao thừa."

"Giao thừa?"

Giang Trừng sững sờ, lúc này mới nhớ tới ngày mai là giao thừa, thần sắc trên mặt cũng hòa hoãn mấy phần.

-- Hắn đã mười mấy năm chưa từng thấy qua đêm trừ tịch (đêm 30) náo nhiệt như vậy. Năm nay có Kim Lăng cùng Kim Quang Dao, Liên Hoa Ổ chí ít sẽ không giống như ngày xưa vắng lặng lạnh lẽo như vậy.

Kim Lăng nghĩ đến chuyện lúc nãy, liên tục do dự, vẫn là cảm thấy hỏi Kim Quang Dao trước tương đối an toàn. "Híc, tiểu thúc... Chuyện kia, ngươi cùng cậu..."

"Như ngươi nhìn thấy." Kim Quang Dao thỏa mái mà thừa nhận, "Ta cùng Giang Tông Chủ cùng nhau."

"Không phải, chuyện này làm sao liền..."

Kim Lăng chép miệng, bất mãn nói: "Đến tột cùng là chuyện khi nào? Các ngươi vì sao không nói cho ta một tiếng!"

"Chúng ta cũng là vừa xác định quan hệ không bao lâu."

Kim Lăng nhìn Giang Trừng một chút, lại nhìn Kim Quang Dao một chút, âm thầm cân nhắc một hồi, cuối cùng đưa ra một lựa chọn muốn sống mạnh mẽ. Hắn nhìn về phía Kim Quang Dao, thăm dò mà gọi một tiếng: "Mợ?"

"Ừ."

Kim Quang Dao nhìn Giang Trừng một chút, sau đó ở trong ánh mắt tràn ngập uy hiếp của đối phương mà gật đầu trả lời, nụ cười trên mặt vẫn là hòa ái dễ gần như trước đây.

==========

Ài, Kim Lăng không biết lựa thời cơ, mặc dù truyện là thanh thủy, nhưng con dân vẫn muốn có chút cảnh để tưởng tượng. Lần này muốn thay Giang Trừng muốn đánh gãy chân Kim Lăng. 😂😂😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com