Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

Báo động trước ABO sinh tử văn, chủ CP Dao Trừng/Tiện Trừng, có khuynh hướng all Trừng, không thể chấp nhận xin đừng đọc, fans Vong Tiện xin đừng đọc. Nếu như có KY bình luận, xóa tất cả bình luận xấu, không đáng khôi phục.

Thuần túy mạc danh kỳ diệu não động mà viết, nội dung vở kịch không hề ăn khớp đáng nói.

Đặt ra: Khai Dương = Alpha, Ngọc Hành = Beta, Thiên Tuyền = Omega. Đặt tên phế cho nên mượn tên thất tinh bắc đẩu.

--------------------

Giang Tuyết phát hiện, dáng người xưa nay gầy gò thon dài của Giang Trừng gần đây dường như có chút thay đổi.

Cô bé cảm thấy có chút tò mò, cũng không dám hỏi thẳng Giang Trừng, vì sợ làm hắn tức giận, nên cô bé nghiêng người nói bóng nói gió hỏi Kim Quang Dao: "Phụ thân, có phải là gần đây cha ăn nhiều quá... cho nên béo lên rồi?"

"Không phải."

Kim Quang Dao bật cười, nhẹ nhàng xoa đầu Giang Tuyết, "Đây là do đệ đệ hoặc là muội muội trong bụng cha ngươi đang từ từ lớn lên."

"Hóa ra là như vậy!"

Giang Tuyết bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lại hỏi tới: "Vậy rốt cuộc là đệ đệ hay là muội muội chứ? Có thể nói trước cho con được không?"

"Ta cũng không biết đó là đệ đệ hay muội muội." Kim Quang Dao cười nói, "Có lẽ, ngươi có thể tự mình đi hỏi một chút."

"Được."

Giang Tuyết nghĩ đến cái bụng hơi nhô lên của Giang Trừng, quyết định vẫn là chờ đệ đệ hay muội muội lớn lên một chút lại nói.

"Cha, người ăn nhiều một chút, đừng bị đói."

Vừa dọn bàn ăn xong, Giang Tuyết đã ân cần gắp thức ăn cho Giang Trừng, giống như lo lắng hắn ăn không đủ no. Đầu tiên cô bé gắp cho Giang Trừng một cái đùi gà, lại gắp cho hắn mấy miếng thịt kho, đồ ăn trong chén chồng thành đống như núi.

Giang Trừng vốn ăn ngon miệng, thoáng nhìn đồ ăn trong chén chồng chất như núi, lập tức chán ăn.

"Đây cũng quá khoa trương. Chẳng lẽ ta còn có thể bỏ đói mình sao?"

Giang Tuyết lắc đầu, nhỏ giọng nói với Kim Quang Dao: "Phụ thân, có đôi khi người không có ở nhà, cha vẫn bận rộn nhìn văn thư, gọi ba bốn lần cũng không chịu ăn cơm."

"Được lắm, nha đầu ngươi lại học được cáo trạng?"

Giang Trừng quát lớn một tiếng, buồn bực nói: "Đáng lẽ ta không nên nuông chiều ngươi, tìm cho ngươi bảy tám tiên sinh dạy học mới phải, miễn cho ngươi suốt ngày nhàn rỗi không có chuyện gì làm!"

"Phụ thân cứu mạng!"

Giang Tuyết vội vàng trốn ra sau lưng Kim Quang Dao, cầu xin sự thương xót: "Phụ thân khuyên nhủ cha giúp con đi, con không dám như vậy nữa!"

"A Trừng đừng tức giận, con gái cũng là lo lắng cho thân thể của ngươi."

Kim Quang Dao đưa tay vòng lấy eo Giang Trừng, nhẹ giọng cười nói: "Những chuyện vặt vãnh kia tạm thời giao cho ta xử lý đi, ngươi an tâm dưỡng thai là được."

Cho dù là lần mang thai đầu tiên, Giang Trừng đã không hành động thận trọng. Bây giờ có kinh nghiệm, hắn càng không thèm để ý, hết thảy như thường, nên làm gì thì làm cái đó.

Điều khiến hắn khá khó chịu là Kim Quang Dao, Kim Lăng cùng Giang Tuyết đối với chuyện này đều rất lo lắng, sau đó thậm chí còn phát triển đến mức họ ngại để hắn làm nhiều việc, vì sợ Giang Trừng đụng phải.

Một ngày nọ, Giang Trừng thấy trong thư phòng có một số thứ lộn xộn, vì vậy hắn đã sắp xếp một chút, định chuyển những cuốn sách không sử dụng thường xuyên đến nơi khác.

Lúc này Kim Lăng vừa lúc vào nhà, nhìn thấy cảnh tượng Giang Trừng đứng dậy dọn sách, lập tức kinh sợ luôn miệng kêu lên: "Cậu người đừng nhúc nhích! Để cho con tới để cho con tới!"

"Làm sao, ta thậm chí không chuyển được một chồng sách sao?"

Giang Trừng nghe vậy, đem sách trong tay chồng ở trên án, tức giận đáp.

"Cậu, người bây giờ không thể mang vật nặng, loại chuyện này không qua loa được."

Kim Lăng hơi nghiêng người, nhanh chóng di chuyển chồng sách kia, quay đầu lại nói: "Vẫn là để con giúp cậu đi. Những sách này muốn đem đi đâu?"

Giang Trừng nhìn lướt qua căn phòng, cuối cùng nhìn chăm chú vào chiếc tủ gỗ đỏ dựa vào tường.

"Bỏ vào trong ngăn tủ đi."

Kim Lăng gật đầu, cầm sách lên, đặt ở tầng một của tủ gỗ, phân loại từng cuốn một.

Cậu phát hiện chiếc tủ gỗ trước mặt vẫn còn khá cao, trong lòng không khỏi thầm mừng rỡ: May là mình tới, nếu không với tình trạng hiện tại của Giang Trừng, muốn để sách lên cũng rất tốn sức.

"Ngươi gần đây rất nhàn? Động một chút lại chạy tới Liên Hoa Ổ, sự vụ Kim Lân Đài không cần giải quyết sao?

Giang Trừng trở lại trước thư án chậm rãi ngồi xuống, lấy tay nâng má, nhàn nhạt nhìn Kim Lăng.

"Dù sao cũng không có chuyện gì gấp gáp, con liền đến đây."

Kim Lăng cũng ngồi xuống, thản nhiên trả lời. Cậu kế nhiệm vị trí gia chủ cũng đã mấy năm, tình hình gia tộc cũng không còn rung chuyển bất ổn, thời gian nhàn hạ cũng tăng lên rất nhiều.

Cậu lặng lẽ nhìn vẻ mặt của Giang Trừng, cảm giác như thường ngày không tái nhợt yếu ớt như lần trước, trong lòng có chút nhẹ nhõm.

Từ khi mang thai tới nay, Giang Trừng được Kim Quang Dao chăm sóc rất chu đáo, chưa từng động võ bị thương, cũng rất ít bởi vì sự vụ mà phí sức hao tổn tinh thần —— Kim Quang Dao dù sao cũng từng làm Tông chủ Kim Lân Đài, bây giờ tạm thay Giang Trừng xử lý sự vụ gia tộc, tự nhiên không thành vấn đề.

"Cậu, đây là canh tiểu thúc nấu cho cậu sao?"

Kim Lăng trong lúc lơ đãng nhìn thoáng qua chén canh đặt trên thư án của Giang Trừng, không khỏi nghiêng người nhìn lần thứ hai.

Trong canh ngâm táo đỏ, cẩu kỷ, đương quy cùng thịt gà, mùi thơm ngào ngạt thoang thoảng trong không khí. Kim Lăng liếm môi ghen tị nói: "Thoạt nhìn hương vị rất tốt, con cũng muốn uống."

"Vậy ngươi uống đi."

Giang Trừng dứt lời, liền đẩy chén canh đến trước mặt Kim Lăng. Dù sao Kim Quang Dao thường xuyên nấu canh cho hắn, uống ít một chút cũng không sao.

"Không không không, con cũng không dám uống loại canh này, uống khẳng định phải phát hỏa."

Kim Lăng thấy thế, liền vội vàng xua tay nói: "Vẫn là cậu uống đi, đừng cô phụ tâm ý của tiểu thúc."

"Ngươi thật sự không uống?"

Giang Trừng nhìn chằm chằm Kim Lăng một hồi, nhìn bộ dáng thèm thuồng mà không thể không nhịn đau từ bỏ, Hắn liên tục xác nhận, thấy Kim Lăng kiên quyết không uống, mới cầm thìa lên, chậm rãi nếm một muôi canh.

"Biểu ca, ngươi đến rồi!"

Giang Tuyết vừa nghe nói Kim Lăng tới chơi, lập tức hào hứng chạy tới thư phòng. Cô bé rất thích người biểu ca lớn hơn mình mười mấy tuổi này, bởi vì kiểu gì cậu cũng sẽ mang một chút đồ ăn ngon cùng đồ chơi tới, có khi sẽ còn giúp Kim Quang Dao cùng Giang Trừng làm việc."

"A Tuyết, ta mua chuỗi ngọc cho muội, thích không?"

Kim Lăng chào hỏi Giang Tuyết tới, sau đó vươn tay ra với cô bé. Một chuỗi ngưng bích châu ngọc an tĩnh nằm ở lòng bàn tay của cậu, ánh sáng rõ ràng phản chiếu màn đêm, óng ánh lộng lẫy.

"Đẹp quá! Thích!"

Giang Tuyết kinh ngạc kêu lên, yêu thích không buông tay cầm chuỗi ngọc lưu ly tinh xảo, cảm giác lành lạnh, giống như nước chảy trong veo mà mang theo hơi lạnh.

Cô bé đeo chuỗi ngọc lên cổ, buộc chặt chuỗi hạt đung đưa nhẹ nhàng, vui vẻ cười nói: "Cảm ơn biểu ca! Biểu ca tốt nhất!"

"Quả nhiên là tiểu nữ oa không có lớn lên, một chuỗi châu liền mua được ngươi."

Giang Trừng uống xong canh, phân phó người hầu ngoài cửa bưng chén canh ra khỏi phòng, sau đó hỏi Giang Tuyết: "Bài tập hôm nay làm xong rồi sao?"

"Làm xong, con đến là chào hỏi đệ đệ muội muội."

Giang Tuyết nói, sờ sờ bụng Giang Trừng, thì thào nói: "Chào buổi tối, ta là tỷ tỷ của ngươi, ta gọi Giang Tuyết. Ngươi là đệ đệ hay là muội muội vậy?"

"Ha ha."

Kim Lăng nhìn dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ của Giang Tuyết, không nhịn được cười vài tiếng. "Biểu muội, bây giờ muội hỏi điều này cũng vô dụng, nó căn bản không trả lời muội được."

"Nó không vô dụng."

Giang Tuyết bĩu môi, trên mặt lộ ra vẻ bướng bỉnh. "Mặc dù bây giờ đệ đệ muội muội còn nhỏ, nhưng là muội tin tưởng đệ đệ muội muội có thể nghe thấy."

"A Tuyết nói rất có lý."

Kim Quang Dao khoác lên một thân ánh trăng như nước vào phòng, khẽ cười nói: "« Sử Ký » viết: 'Thái nhâm chi tính, đoan nhất thành trang, duy đức năng hành. Cập kỳ nhâm thần, mục bất thị ác sắc, nhĩ bất thính dâm thanh, khẩu bất xuất ngao ngôn. Sinh Văn Vương nhi minh thánh, thái nhâm giáo chi, dĩ nhất thức bách'."

"Phụ thân, đây là ý gì vậy?"

Giang Tuyết tuổi còn quá nhỏ, không hiểu được những văn từ khó hiểu này, đành phải cầu cạnh Kim Quang Dao.

"Ý của đoạn văn này là, mẫu thân của Chu Văn Vương tính cách quá thẳng thắn trung thực. Khi mang thai, bà không nhìn những thứ xấu xí, nghe tiếng ác, hay nói những lời kiêu ngạo. Chu Văn Vương sinh ra liền rất thông minh, bởi vậy có người cho rằng, hành vi của người mẹ sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng."

"Nói cách khác, đệ đệ muội muội thực sự có thể nghe thấy lời con nói, đúng không?"

Giang Tuyết không khỏi phấn khích sau khi nghe Kim Quang Dao nói. Cô bé ngồi xuống bên cạnh Giang Trừng, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Ngươi phải ngoan, đừng ở trong bụng cha làm ầm ĩ, nếu không cha lại ăn không ngon, đến lúc đó ngươi cũng sẽ bị đói."

"A Trừng, canh ngon không?"

Kim Quang Dao nhìn thư án của Giang Trừng một chút, phát hiện chén canh đã không còn, liền biết Giang Trừng đã uống xong canh mình nấu.

"Ừ."

Giang Trừng gật đầu, nhớ tới cảnh tượng Kim Lăng nhìn chằm chằm vào chén canh hồi lâu, khóe miệng hơi nhếch lên. "Lần sau không bằng nấu nhiều một chút? A Lăng nói nói cũng muốn nếm thử."

"Không có không có! Tiểu thúc, cậu chỉ là nói đùa mà thôi!"

Kim Lăng nhận được ánh mắt dò hỏi của Kim Quang Dao, vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Canh này cũng quá bổ, con không uống được."

"Khi Khai Dương uống loại canh này, thật sự rất dễ phát hỏa, thậm chí có thể chảy máu cam."

Kim Quang Dao mỉm cười, cười nói với Kim Lăng: "A Lăng, lần sau ta sẽ làm món canh khác cho ngươi."

Y ngắm nghía nhìn khí sắc của Giang Trừng, cảm thấy thực sự tốt hơn nhiều so với vài tháng trước, trong lòng bỗng cảm giác vui mừng —— chỉ mong lần này, A Trừng có thể bình an vô sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com