Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 18

Chương 18: Những Điều Chưa Nói

Xe tiếp tục lăn bánh, bỏ lại những cảnh vật tuyệt đẹp và những khoảnh khắc ngắn ngủi. Taufan vẫn ngồi im lặng, không nói gì, nhưng tâm trí cậu lại không thể thoát khỏi hình ảnh của Halilintar. Cảm giác vững vàng khi anh đỡ cậu lúc ngã, ánh mắt lo lắng và cả cái cách anh đối xử với cậu… Mọi thứ cứ ám ảnh cậu, như một dấu vết mơ hồ mà cậu không biết phải giải thích ra sao.

Cả nhóm trở lại với không khí vui vẻ, những câu chuyện rôm rả, tiếng cười vang lên. Nhưng Taufan chỉ ngồi yên, như thể đang cố gắng tìm ra một lời giải cho những cảm xúc đang dâng trào trong lòng. Có lẽ cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể cảm thấy như thế này, nhất là với Halilintar, người luôn mang vẻ ngoài lạnh lùng và ít nói.

Taufan không giỏi bày tỏ cảm xúc, và cậu không thích những khoảnh khắc quá tình cảm. Nhưng hôm nay, có điều gì đó trong không khí giữa họ khiến cậu cảm thấy khác biệt. Những ánh mắt, những cử chỉ nhỏ nhặt mà họ chia sẻ khiến trái tim cậu không ngừng đập loạn nhịp. Có phải… cậu đang thích Halilintar?

Không, không thể nào. Cậu không thể nghĩ đến chuyện này được. Halilintar là người lạnh lùng, không thể nào có chỗ cho cảm xúc ấy. Nhưng tại sao, mỗi khi anh gần cậu, Taufan lại cảm thấy như có một lực hút không thể giải thích?

Một giọng nói chợt vang lên, phá vỡ dòng suy nghĩ của Taufan.

"Ê, Taufan, cậu làm gì mà cứ im lặng vậy?" Blaze ngồi cạnh cậu, giọng trêu đùa. "Cậu có phải đang nghĩ về Halilintar không đấy?"

Taufan giật mình, vội quay sang Blaze, khuôn mặt đỏ ửng. "Cậu nói linh tinh gì vậy!" cậu cố gắng đẩy Blaze ra, nhưng không thể giấu được sự ngượng ngùng trong ánh mắt.

Blaze chỉ cười lớn, ánh mắt sáng lên một tia thích thú. "Tớ chỉ đùa thôi, nhưng mà... cậu với Halilintar có vẻ khá đặc biệt đấy. Ai mà không thấy được cơ chứ!"

Taufan không nói gì thêm, chỉ lúng túng quay ra cửa sổ, cố giấu đi vẻ mặt của mình. Cậu biết Blaze chỉ trêu chọc, nhưng những lời đó lại khiến trái tim cậu đập nhanh hơn. Cậu tự hỏi, liệu mọi người trong nhóm có nhận ra sự thay đổi giữa cậu và Halilintar không?

---

Khi xe dừng lại ở thị trấn gần biển, mọi người đều xuống xe, nhưng Taufan lại không vội. Cậu đứng lại một chút, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những con sóng vỗ về bờ cát trắng. Những cơn gió biển thổi qua, mang theo vị mặn của nước và sự tươi mới của không gian bao la. Cậu cảm thấy như mình đang đứng giữa một không gian vô tận, nơi mọi thứ có thể thay đổi bất cứ lúc nào.

Halilintar bước xuống xe, đôi mắt anh không hề lộ vẻ mệt mỏi. Anh đứng cạnh Taufan, không nói gì nhưng sự hiện diện của anh khiến không gian trở nên khác biệt. Taufan quay lại nhìn anh, nhưng không nói gì. Họ cứ đứng đó, im lặng, như thể cả thế giới xung quanh chỉ còn lại họ.

"Chúng ta đi thôi," Halilintar lên tiếng, giọng anh bình thản nhưng ấm áp. Anh đưa tay ra, như một lời mời.

Taufan ngập ngừng một chút, rồi cuối cùng cũng nắm lấy tay anh. Không phải là một cái nắm chặt, nhưng đủ để cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền sang. Cảm giác này thật lạ lùng, như thể mọi thứ trong cuộc đời này đều đang hòa quyện lại, dù không cần phải nói lời nào.

Hai người bước đi cạnh nhau, dọc theo bờ biển, bỏ lại sau lưng những tiếng cười đùa của mọi người trong nhóm. Gió biển thổi mạnh, tóc của Taufan bay phấp phới, nhưng cậu không để ý. Cảm giác lúc này, khi bước cùng Halilintar, khiến cậu quên đi tất cả những lo lắng trong lòng.

Dưới bầu trời xanh thẳm, những tia nắng cuối cùng của buổi chiều chiếu rọi lên mặt biển lấp lánh. Taufan không biết lúc nào, nhưng trái tim cậu bỗng dưng bình yên, như thể tất cả mọi thứ đều đã được giải quyết. Và giữa những cơn sóng vỗ về, cậu biết một điều chắc chắn: Có lẽ, đôi khi, chỉ cần đứng bên nhau, không cần nói gì, là đủ.

--------

Khi xe bắt đầu lăn bánh trở lại, không khí trong xe có phần yên tĩnh hơn. Mọi người tiếp tục trò chuyện rôm rả, nhưng Taufan chỉ lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, mắt nhìn xa xăm. Cảm giác vừa rồi, khi được Halilintar đỡ lấy, vẫn còn vương lại trong cậu. Cảm giác ấm áp từ đôi tay vững chắc ấy khiến tim cậu đập nhanh hơn bình thường.

Cậu biết, cái khoảnh khắc ấy không phải ngẫu nhiên. Halilintar chẳng phải kiểu người hay thể hiện tình cảm bằng lời nói, nhưng hành động của anh đủ để nói lên tất cả. Và đó là điều mà Taufan chẳng thể giải thích nổi trong lòng mình.

Trong lúc mọi người đang đùa giỡn, Taufan quay lại nhìn Halilintar một lần nữa. Anh đang ngồi đó, mắt vẫn lạnh lùng như thường lệ, nhưng trong đôi mắt ấy có gì đó dịu dàng hơn, như thể đang che giấu một điều gì đó mà Taufan chưa thể hiểu hết. Một tia sáng nhẹ từ phía cửa sổ chiếu vào, làm nổi bật gương mặt anh, khiến Taufan chỉ muốn ngắm nhìn mãi mà không muốn rời mắt.

“Cậu… có thích không khí này không?” Taufan bất ngờ hỏi, lời nói của cậu nhẹ nhàng, như thể không muốn phá vỡ sự yên tĩnh đang bao phủ.

Halilintar quay sang nhìn cậu, một thoáng ngạc nhiên lướt qua mắt anh, nhưng ngay sau đó, anh mỉm cười nhẹ. “Có chứ,” anh đáp, giọng anh trầm ấm, “Nơi này yên bình lắm, đúng không?”

Taufan gật đầu, cảm nhận sự bình yên ấy thấm vào từng tế bào trong cơ thể mình. Cậu không cần phải nói thêm gì nữa, vì tất cả những gì cậu muốn nói đều được truyền tải qua ánh mắt.

Cả nhóm tiếp tục hành trình, nhưng đối với Taufan, mỗi khoảnh khắc bên cạnh Halilintar giờ đây trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết. Cậu biết rằng, có thể một ngày nào đó, tất cả những điều này sẽ trở thành một phần ký ức đẹp đẽ mà cậu sẽ chẳng bao giờ quên.

End.
                   Chaper 18

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com