Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

22. Take me

"Yêu, nhất định phải gặp đúng người thì hạnh phúc mới trọn vẹn. Giống như cây cối, phải đợi đến mùa xuân mới có thể nảy lộc đâm chồi."

Bên ngoài tuyết rơi rất nặng và dày, Jimin xuýt xoa chạm vào cốc thủy tinh vừa được chế nước sôi và bột ca cao vào, nó nóng hổi muốn phỏng cả tay anh. Nhưng so ra, cốc ca cao này khiến anh thật yêu thích trong cái khí trời khắc nghiệt ngoài kia.

"Bé cưng, tay anh sẽ đỏ nếu không cầm quai ly đấy."

Jungkook vừa tắt bếp, cậu nhíu mày không hài lòng với hành động của Jimin. Ấy thế mà đối với sự khó chịu của cậu, Jimin chỉ tặng cho cậu cái nụ cười tít mắt để lộ ra cả chiếc răng lệch.

"Nó rất ấm, em có muốn thử không?"

Nhếch lông mày, Jungkook nghi ngờ nhìn Jimin. "Thân thể của em cũng rất ấm, anh có muốn thử không?"

Haha.

Jimin cười trong ngượng ngạo, anh giả vờ không nghe thấy mà tiếp tục hành động sưởi ấm của mình.

"Không đi học sao?"

Nghe thấy thế, Jimin lấy điện thoại ra xem, ngẫm nghĩ một hồi rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Tuyết như thế này, e là không phải đi học."

Jungkook cũng không buồn hỏi lý do, căn bản là cậu chỉ tùy tiện hỏi một câu để khơi dậy nên một cuộc trò chuyện. Cậu im lặng ngắm Jimin đang chu môi thổi từng làn hơi đang bốc lên trong cốc.

Cảm giác của anh hiện giờ mang lại cứ như hư ảo, môi Jungkook mấp mấy vài chữ. Leviathan!

"Jimin ah..." Nghe Jungkook gọi mình, Jimin ngước đôi mắt mơ màng lên nhìn như đang chờ đợi cậu nói tiếp. "Nếu một ngày...anh phát hiện ra em không giống như trong tưởng tượng của anh, anh vẫn sẽ ở bên cạnh em chứ?"

Sau đó là sự im lặng bao phủ cả căn phòng. Không gian lắng đọng chỉ có nhịp thở và mùi cà phê từ máy pha cà phê ở căn bếp. Với đôi mắt to lấp lánh đầy nước của màu nâu trong veo, Jimin đắm chìm trong mộng tưởng của hư thực.

Cụp mắt, làn mi đen nhánh che đi sự rối bời được thể hiện trong ánh mắt của Jimin. "Vì sao em lại hỏi như vậy?"

"Em cũng không rõ." Vòng qua quầy bếp, Jungkook nắm hai tay Jimin áp vào lưng của mình, cậu gói gọn anh trong cánh tay đầy gân nổi qua da. "Nhưng nếu thiếu anh, em cũng chẳng biết mình sẽ ra sao nữa."

Tựa cằm lên đỉnh đầu của Jimin, Jungkook nhắm mắt nói trong bất lực. "Anh đã nói sẽ không bỏ rơi em, anh đã hứa như vậy!"

Có chút mâu thuẫn xảy ra trong tâm trí của Jimin hiện giờ, anh đã từng nói sẽ không rời bỏ Jungkook, nhưng anh là con người, và anh sợ hãi với những bí mật đáng sợ ở phía sau Jungkook. Anh có yêu Jungkook không? Đương nhiên có, anh yêu Jungkook, bằng một cách nào đó rất đau đớn về tâm hồn.

Jungkook không phải là con người, và anh biết rất rõ điều đó.

"Jungkook, anh muốn ngủ. Em ôm anh ngủ có được không?"

Khẽ cọ mũi mình vào trán Jimin, Jungkook gật đầu mỉm cười đồng ý.

Trong lòng Jungkook, dù được đắp thêm cả một tấm chăn rất dày thì Jimin vẫn không thể khấm khá hơn. Anh vùi hai bàn tay lạnh như băng vào trong lớp áo của Jungkook. Thật sự trời đang rất lạnh, anh không phải cố ý muốn lợi dụng sàm sỡ Jungkook đâu. Nhắm mắt an lòng tận hưởng, Jimin cứ thế mà ngủ say trong sự ấm áp mà Jungkook đã tạo ra.

[...]

"Em hẹn ta là vì có chuyện quan trọng sao, Michael?"

Người con trai đứng dưới tán cây tùng cao to của đỉnh Zaphon nhẹ nhàng hỏi, đôi mắt màu xanh nước biển trong veo nhìn thẳng vào cô gái vừa đặt chân đến.

Thấy cô không nói gì, Leviathan mới nói tiếp. "Em của bây giờ không giống với trước đây cho lắm, có chuyện gì đã xảy ra với em ư?"

Michael mím môi, mắt cô trực trào nước. Người con trai này dù trước hay sau thì đều mang bộ mặt ôn nhu đối diện với nhân thế.

"Đại Thiên thần, Ngài không thể đối xử với ta như vậy!"

"Ta?" Leviathan nhíu mày. "Ta đã làm gì em vậy Michaelies?"

Người con trai ấy luôn gọi cô với một tiếng kêu thâm tình "Michaelies".

"Ngài sẽ hủy hoại đi chính bản thân Ngài và em ấy mất!"

Leviathan sửng sốt một hồi lâu, sau đó quay mặt đi. "Đừng nói với ta loại chuyện này."

"Leviathan, nếu Ngài đã không thể thì vì sao còn làm như vậy với Lucifer, Ngài rõ ràng biết chuyện này là sai trái, vì sao Ngài lại còn làm như vậy?"

Leviathan im lặng một lúc, sau đó anh chậm chạp ngẩng đầu nhìn cô. "Vậy còn em? Em cũng không thể làm như vậy, Lucifer là em trai của em đấy!"

Michael giật mình, cô cắn môi. "Được!" Cô gật đầu trong căm phẫn. "Ngài có dám vì Lucifer mà tạo phản không?"

Leviathan mỉm cười, chuôi quạt trong tay được anh khấy nhẹ, cánh quạt xòe ra hết mức. "Michaelies, em luôn tránh xa ta thì ra chỉ là vì như vậy sao?"

Michael im lặng, vầng sáng bao quanh cô trở nên nhợt nhạt.

"Em cứ như vậy, màu sắc của em có thể sẽ bị thay đổi trước khi ta tạo phản đấy." Leviathan phẩy quạt, hơi gió mát nhẹ ùa vào mặt Michael. "Michaelies." Anh lạnh mặt nhìn cô, đôi mắt màu xanh dương trở nên lạnh lẽo. "Chuyện của ta, từ giờ tốt nhất em đừng nên để ý đến. Nếu không ta không biết sẽ làm gì em đâu."

"Ngài có thể dám giết ta sao?"

Leviathan bật cười thành tiếng, anh đóng quạt rồi dùng cây quạt nâng cằm Michael lên. "Em chỉ là một Archangels nhỏ bé. Dù em có là con của Chúa Giave thì em vẫn ở dưới ta rất nhiều bậc. Em nên ngoan ngoãn tích công để nâng cấp thành Đại Thiên thần giống ta đi rồi hẵng có tư cách để đứng đây nói chuyện với ta."

Hai bàn tay của Michael co lại thành nắm đấm tỏ ý đang rất căm phẫn, nhưng Leviathan thì ngược lại chẳng hề để ý gì đến thái độ của cô.

"Michaelies, ta rất mong đợi ngày được trao vòng Triều Thiên cho em. Hy vọng em sẽ làm được."

Nói xong Leviathan xòe rộng đôi cánh màu trắng của anh bay ra khỏi đỉnh Zaphon. Nơi nào anh đi qua, nơi đấy đều trải dài một mùi hương của biển nhẹ nhàng mà thơm ngào ngạt của đất trời.

****

Jimin giật mình tỉnh dậy, mồ hôi trên trán tuông đầm đìa, anh thở hồng hộc mấy hơi dài. Nhắm mắt vì hóa ra đó chỉ là một giấc mơ. Anh đưa tay lên ôm ngực trái, nơi này đang nhói lên từng đợt, đôi mày thanh mảnh khẽ nhíu lại gần như sát dính vào nhau.

Nhìn qua chỗ trống bên cạnh đã lạnh đi, Jimin mơ hồ liếc dọc liếc ngang tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. "Jungkook?" Jimin nhỏ giọng gọi, nhưng không có ai đáp lại anh. "Jungkook?"

Thêm một lần nữa, Jimin gọi như lâm vào tình thế vô vọng. Hốc mắt anh bỗng ướt át, anh cắn môi để ngăn đi sự chua xót sắp trào dâng.

"Em ở đây!"

Mùi cà phê sực lên, Jimin thở phào nhẹ nhõm khi đã thấy Jungkook. Cậu đang ở trong bếp nấu vài thứ thức ăn nhẹ, nghe Jimin gọi với tông giọng run sợ liền bỏ hết mọi thứ mà chạy nhanh vào phòng ngủ.

"Anh sao thế Jimin?" Jungkook bò lên giường vuốt gương mặt của anh, cậu lo lắng hỏi.

"K-Không có gì."

Jimin bấu tay vào nhau, anh miễn cưỡng che giấu đi nỗi lo lắng đang cuộn trào trong lòng, Jungkook nâng mặt anh lên bằng cả hai bàn tay của cậu.

"Nói em nghe, anh đã mơ thấy gì?"

Jimin lại lắc đầu, cả thân người của anh run lên bần bật.

"Đ-Đừng hỏi nữa. Anh không muốn..."

Không nói nhiều thêm, Jungkook ấn đầu Jimin vào ngực của mình, bàn tay luồng qua gáy xoa bóp nhẹ nhàng để anh thư giãn. Jungkook cúi người nhìn sâu vào tròng mắt của Jimin, cậu từ tốn đặt môi mình lên môi anh, tham lam cắn mút nụ hương mật ngọt chết người này, chiếc lưỡi điêu luyện tách hai hàm răng của anh ra đi vào bên trong. Mọi ngóc ngách trong khoang miệng Jimin, Jungkook đều khám phá qua hết rồi, nhưng mỗi lần lặp lại đều như một trải nghiệm mới mẻ.

"Anh yêu, mọi việc còn lại là của em."

[...]

Dưới hầm của nhà thờ Ossemony, Tae Hyung bước từng bước chậm rãi trong bóng tối bao bọc quanh thân mình, anh ngâm nga giai điệu của một bài hát mới vừa ra của một nhóm nhạc mà Kim Seok Jin thích vào tuần trước.

"Do your thang
Do your thang with me now
Do your thang
Do your thang with me now
What's my thang
What's my thang tell me now
Tell me now
Yeah, yeah, yeah, yeah"

"Ồ!" Tae Hyung nhướn mày thích thú, anh đi nhanh đến vị trí phía trước với một người mà anh đã nhìn thấy từ xa. "Anh đã ở đây từ bao giờ thế?"

Tae Hyung nhìn theo hướng mắt của Yoon Gi. Nếu bây giờ mà Jimin xuất hiện, cậu ấy nhất định sẽ kinh ngạc đến mức ngất xỉu. Người con trai nằm trên phiến đá làm bằng tuyết có gương mặt giống y hệt Park Jimin không khác bất kì đặc điểm nào, từ chân mày cho đến đường cằm, người kia trông chẳng khác gì một bản sao của Park Jimin.

"Anh cũng cảm thấy Leviathan thật xinh đẹp đúng không, Yoon Gi?"

Yoon Gi đưa ngón trỏ lên môi ý bảo Tae Hyung im lặng, Tae Hyung nuốt nước bọt, đôi tai của anh nghe được tiếng bước chân đang đến gần, anh ngoảnh mặt nhìn lại, hóa ra là Kim Nam Joon.

"Sắp đến ngày Leviathan thức giấc rồi!" Nam Joon cũng nhìn người trên phiến đá nói nhỏ. "Cả Belphegor của em cũng vậy đấy Tae." Nam Joon nhìn qua Tae Hyung nói.

Tae Hyung nghiến răng đáp. "Em sẽ không đem Seok Jin ra làm vật tế lễ đâu."

"Em không yêu Belphegor sao?" Lời này của Yoon Gi, anh lạnh nhạt nhìn Tae Hyung như thầm đoán. "Nếu Seok Jin không chết, Belphegor sẽ không được tái sinh."

"Nghe này!" Tae Hyung trừng mắt với hai người anh của mình. "Em sẽ không dùng cách tàn nhẫn ấy để Belphegor tái sinh. Em của bây giờ không phải là Behemoth, anh ấy cũng không phải là Belphegor. Em là Kim Tae Hyung, và em yêu Kim Seok Jin."

Nam Joon đảo mắt, anh liếc qua chỗ Leviathan. "Nhưng em ấy chỉ yêu mỗi Leviathan."

"Đó là chuyện của nó!" Tae Hyung cáu bẩn đáp. "Em cảm thấy thật buồn cười, các anh đang thương cảm cho Park Jimin sao?" Sau đó Tae Hyung cười khẩy, một nụ cười đậm chất khinh thường. "Ban đầu người muốn Jimin chết để Leviathan tái sinh là các anh, bây giờ lại chần chừ không nỡ ư?"

"Tae Hyung!" Yoon Gi thốt lên cắt đứt sự cáu gắt của Tae Hyung. "Bọn anh chưa từng thương cảm cho Jimin, đây là số phận của cậu ta."

"Nhưng con mẹ nó!" Tae Hyung uất ức đến chửi thề. "Hai người không thấy cậu ấy rất đáng thương sao? Jeon Jungkook đang giày vò cậu ấy. Khốn kiếp, nó nếu đã không yêu Jimin thì tốt nhất đừng nên gieo vào đầu cậu ấy thứ tình yêu ngu xuẩn chứ. Nó có thể giết Jimin ngay từ khi biết thân phận của Jimin để Leviathan của nó sống dậy nhưng nhìn xem, nó đang chơi trò tình ái với cậu ấy đấy!"

"Leviathan và Jimin là một!" Nam Joon nhắc nhở.

"Nhưng Jimin là một con người bình thường!" Tae Hyung cao giọng nói. "Cậu ấy là người, và cậu ấy có thể chết bất cứ khi nào nếu chúng ta lơ là cảnh giác với đám người của Michael. Nếu Jimin chết thật sự dưới tay của bọn Thiên thần, Leviathan và Belphegor sẽ không thể tái sinh thêm bất cứ lần nào được nữa."

Đây cũng là lời mà Nam Joon định nói riêng với Yoon Gi, nhưng xem ra Tae Hyung đã bộc bạch ra hết tất cả rồi.

Yoon Gi nhìn Leviathan thêm lần nữa, anh nhỏ nhẹ nói. "Anh tin chính tay Jungkook sẽ đem Jimin làm vật lễ hiến tế."

Khoảng lặng được tạo ra, Tae Hyung nắm tay chặt thành nắm đấm. Anh liếc nhìn Leviathan rồi cúi gầm mặt, hàm răng nghiến chặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com