Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

34.Đi bụi


*RẦM

"Hức..hức...huhuhu...aaaaa..huhuhu.Kim Taehyung chết tiệt,đồ khốn....hức... nạn uổng công tôi yêu anh nhiều như thế...hức..hưc.." 

Jungkook vào phòng ngủ đóng cửa,trùm chăn khóc một trận thật to.Vừa khóc vừa mắng mỏ.Hai chân liên tục giãy giụa trên giường. 

"Được thôi tôi sẽ đi khỏi căn nhà này.....cho..anh...hức hức....rước cô ta về .....aaaaahuhuhu"

"Tôi xinh đẹp như thế,mông cong ngực nở......bao nhiêu người thèm khát còn không được anh có...hức...ức...mà không biết trân trọng.Đồ ngốc,đồi tồi"

Cậu nước mắt,nước mũi tèm lem ngồi trước tủ quần áo hai tay soạn đồ bỏ vào balo,miệng thì cứ mắng chửi không ngừng.Tức giận đem chiếc áo thun mà Taehyung thích nhất hỉ mũi vào đấy cho bỏ ghét,sau đó tiện tay vứt luôn trên sàn.

Cậu lẩm bẩm "Cuối cùng cũng đến lúc này"

Nghĩ đến đâu hành động đến đấy.Jungkook rút điện thoại gọi ngay một cuộc,chưa đến 5s bên kia đã bắt máy.

"Alo Jimin đi bụi không?"

"Hả......gì?" Người kia đột nhiên thấy hoang mang trước câu nói không đầu đuôi

"Đi bụi không?" Từ tốn lặp lại câu hỏi

"Có,khi nào để chuẩn bị"

"Ủa gì chốt kèo nhanh vậy,bộ giận nhau với anh Yoongi à" Cậu hơi một chút ngạc nhiên

"Không có,anh mày đi bụi theo phong trào.Giờ kiếm chuyện gây nhau để đi cho dễ"

"Được anh em tốt.20 phút sau em sang đón"

"OK,anh mày soạn đồ đây"

Taehyung hết đứng rồi lại ngồi trước cửa phòng,Jungkook là một mực khóa cửa không thèm nghe hắn giải thích.Hắn cũng chẳng biết cậu đang làm gì bên trong,phòng này cách âm vô cùng tốt nên dù có cố thế nào Taehyung vẫn chẳng nghe thấy tiếng khóc thảm thương,than thân trách phận của ai đó.

Và cả cuộc gọi kia nữa.

Đâu đó 15 phút sau,cửa phòng có dấu hiệu mở ra.Taehyung đang ngồi tựa lưng vào tường liền nhanh chóng đứng bật dậy.Hắn trợn mắt to,nét mặt cứng đờ nhìn người nhỏ bước ra.

Không hiểu sao Jungkook trong mắt hắn bây giờ như một chú Thỏ hề,hề một cách bẩm sinh không cần luyện tập,nhìn bộ dạng cậu bây giờ xem.

Jungkook vẫn mặc trên người bộ đồ thoải mái ở nhà là chiếc áo sơ mi họa tiết hoa văn thổ cẩm màu chủ yếu là đỏ,chiếc quần lửng màu đen vẫn y nguyên không có gì thay đổi.Nhưng điều khiến Taehyung buồn cười là chiếc mũ cói có dây thòng xuống dưới cằm,điểm nhấn đáng chú ý là chiếc balo thật to,to hơn với cơ thể của cậu rất nhiều,đã vậy họa tiết như balo của những anh lính.Còn mang ngược ra phía trước.

Nhìn cứ tưởng như cậu đi thám hiểm không bằng.Vậy mà Jungkook nghĩ cậu đang rất ngầu nên nghênh mặt với Taehyung,nhếch mày trưng ra thái độ thách thức,ngang tàn.

Hắn nhìn bộ dạng cậu như vậy vừa thấy thương vừa thấy buồn cười không chịu được.Nhưng Jungkook là đang giận nên hắn phải kiềm chế lắm mới không cười bật ra tiếng.Taehyung một bước hai bước đã đứng trước mặt cậu,ở giữa hai người là chiếc balo to sụ không biết đựng gì trong đó nữa mà to ơi là to.

Lời nói Taehyung vẫn dịu dàng ôn nhu nhưng trong lòng nhịn.Dù biết cậu vẫn còn trẻ con lắm nhưng không nghĩ rằng trẻ con đến mức đáng yêu quá đáng như vậy.

Hắn cất giọng quan tâm:"Đi đánh giặc ngoại xâm à"

Sau câu nói của hắn là một ánh mắt sắt bén liếc muốn đứt cổ người đối diện.Jungkook khinh bỉ không thèm trả lời.Nhưng hắn vẫn mặt dày lại tiếp tục hỏi.

"Hay đi thám hiểm"

"À chắc là hành quân ra mặt trận nhỉ" Hắn cúi xuống đưa dí sát mặt vào mặt cậu.

"..............." Một màn khinh bỉ từ Jeon Jungkook

"Được rồi anh không đùa nữa.Em đi đâu?" Taehyung yêu chiều đưa tay véo chiếc má phúng phính.

"Bỏ nhà ra đi"

 Cậu đưa tay ôm balo được đeo ngược trước ngực,tay kia hất tay hắn ra

"Đi bụi?"

"Đúng,không bao giờ quay lại"

"Vì cái gì?"

"Còn vì cái gì nữa,vì anh có còn yêu thương gì người ta nữa đâu"

"Không được nói linh tinh.Em nói rõ ra xem tôi làm gì mà em hết đòi chia tay rồi bây giờ lại bỏ đi" Taehyung nhất quyết phải làm ra lẽ chuyện này,không thể để cậu cứ muốn nói gì là nói,muốn đi liền khăn gói đi.

Đã vậy học đâu ra cái kiểu đòi đi bụi,chắc chắn là do Jimin xử hư rồi.Phải hạn chế cho hai người này tiếp xúc với nhau,nếu không Jungkook sẽ bị lây nhiễm thói hư tật xấu mất.Hắn thầm nghĩ.

"Chẳng phải anh nói sẽ tìm cô ta còn gì.Sau đó hai người gặp nhau,rồi tình cũ không rủ cũng tới.Rồi anh đem cô ta về đây,rồi đuổi em đi chứ gì.Em thật biết hết kế hoạch của anh rồi Taehyung à.Đừng hòng qua mắt Jungkook này.Hứ"

"Rốt cuộc là em đã nghe được những gì?" Hắn cau mày thật khó hiểu

"Anh nói anh muốn gặp cô ta,muốn nói chuyện gì gì đấy.Rồi có phải sau khi nói chuyện anh liền đuổi em ra khỏi nhà để người ta trở tay không kịp trở thành kẻ lang thang đúng không?"

Cậu lại tiếp tục nghênh mặt hai tay ôm balo phía trước,giọng nói cũng có chút mất kiểm soát.

"Nghe được chỉ mỗi chừng đấy rồi em suy diễn ra cả một bộ phim?"

"Một chừng đấy nhưng biết rõ con người anh,thật là âm mưu"

Taehyung thở dài ra một hơi nặng nhọc,đưa tay day day trán như muốn trấn an bản thân.Bộ dạng vô cùng bất lực trước suy nghĩ khó đỡ của Jungkook

Hắn nghĩ thầm Jungkook thực sự hợp làm đạo diễn thay vì theo con đường thiết kế.Đến cả bản thân hắn cũng không ngờ rằng chồng bé của hắn có suy nghĩ không giống ai như vậy.Tự tưởng tượng ra mọi chuyện rồi ầm ĩ đòi chia tay,đòi đi bụi.

*Flash back

"Taehyung.Jiah về nước rồi" Lời nói được phát ra bằng chất giọng trầm đặc trưng của anh em họ Kim,là Kim Namjoon

".........."

"Tính sao" Jin nhìn khuôn mặt góc cạnh không mang chút cảm xúc của hắn liền lên tiếng hỏi

Taehyung trầm ngâm một lúc sau đó mới bình tĩnh trả lời,trên nét mặt chẳng hiện một chút rung động khi nghe đến cái tên đấy.Làm cho Joon và Jin có chút bất ngờ.Vì bọn họ nhớ rất rõ thời gian người kia bỏ đi Taehyung đã sống khổ sở như thế nào.

Phải mất rất nhiều năm mới có thể thấy hắn vui vẻ được như bây giờ.Phải chăng là có sự xuất hiện của bạn nhỏ kia.

"Thì sao?" Hắn trầm giọng trả lời

"Em thật sự đã quên và quyết định sống hạnh phúc cùng với Jungkook?"

"Có lẽ sẽ hơi khó tin nhưng sự thật là như vậy.Em là thực tâm yêu Jungkook,còn Jiah cô ấy đã trở thành quá khứ từ lâu" Hắn trả lời rất nhanh nhưng ý tứ vô cùng chắc chắn.

"Người cũ thì mãi là người cũ"

"Vậy tốt,nhưng anh sợ con bé kia lần này quay về sẽ không buông tha cho Kim Taehyung đâu,nhất là với chồng nhỏ của chú mày,trước sau gì cũng bị làm phiền" Jin cười cười,nói như không

"Anh đừng lo,em sẽ là người tìm cô ấy trước.Giữa bọn em thực sự cần một cuộc nói chuyện"

Jungkook buồn bã muốn uống một chút sữa,liền xuống bếp lấy,nhưng khi đến góc cầu thang thế nào chỉ nghe mỗi câu Taehyung nói lại quay đầu bỏ đi,không thèm nghe nữa.Cảm thấy trái tim nhói lên nhiều hồi liên tục.

Taehyung lại tiếp tục nói,chẳng có chút gì là lo lắng và cả ba người cũng chẳng để ý đến sự xuất hiện chóng vánh của Jungkook.

"Em muốn giữa em và cô ấy có sự rõ ràng nhất định,về quá khứ cũng như hiện tại.Em đã có gia đình.Jungkook rất nhạy cảm lại hay nghĩ linh tinh,nếu em ấy biết chắc chắn sẽ không vui.Vả lại Jiah không có tư cách làm phiền đến Jungkook.Anh hiểu không?" 

Hắn vừa gõ gõ tay lên bàn vừa đáp nét mặt vẫn chẳng có chút biến sắc.Hai người kia cũng không muốn xen chân vào quá nhiều,nên chỉ gật gù coi như hiểu ý.

*End flash back

-------------

Vậy mới nói người thực lòng yêu bạn sẽ luôn biết cách khiến bạn trở nên yên tâm.

*Hình ảnh Chòn Chunkook đi bụi.Hông có chẩu miếng nào nha.Bà nào cười bé là bé giận đó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com