Chương 6: Huấn luyện
Ăn xong bữa trưa, Đông Nhi cùng Vũ Hạo trở lại ký túc xá nghỉ ngơi, mà Tinh Vũ thì nói có chuyện cần làm nên tách ra. Hắn không hỏi y đi làm cái gì, dù sao ai cũng cần có không gian của riêng mình. Đông Nhi mở vũ hồn bay về trước, sáng nay hoạt động như vậy nên giờ nàng có chút mệt. Hoắc Vũ Hạo đi sau nàng, vậy nên lúc hắn nhìn thấy Đường Nhã đứng đợi ở trước cửa ký túc thì chỉ có một mình.
"Tiểu Nhã lão sư?"
Đường Nhã thần thần bí bí kéo hắn qua một góc, chớp chớp mắt:
"Tiểu Vũ Hạo, đệ không có tiền đúng không? Ta có biện pháp giúp đệ kiếm tiền đây!"
Hoắc Vũ Hạo nghe vậy liền phấn chấn lên. Học phí một năm mười kim tệ Bối Bối đã giúp hắn trả, hắn còn đang nợ đại sư huynh đây. Đã vậy sinh hoạt phí hàng ngày cũng không ít, hắn không thể ăn bám Tinh Vũ và Đông Nhi mãi được. Tuy bọn họ không ai có ý kiến gì, nhưng hắn thì có!
Thấy biểu hiện hưng phấn của hắn, Đường Nhã biết mình làm đúng rồi, bèn nói:
"Tỷ có quen vị đại thẩm phụ trách mua phụ liệu ở nhà ăn này. Sau này tỷ sẽ nhờ bà ấy mỗi ngày mua giúp đệ hai mươi con cá, còn tỷ sẽ chuẩn bị gia vị và bếp nướng cho đệ. Sau khi tan học, đệ cứ ra trước cửa học viện ngồi bán. Với tài nghệ nấu nướng của đệ nhất định sẽ bán sạch hết cho xem. Để tỷ tính coi, mỗi con cá vốn là một đồng tiền, đệ cứ bán năm đồng tiền một con đi, như thế là đệ có tiền rồi, đúng không?"
"Tiểu Nhã lão sư, đây đúng là ý hay! Có Linh Mâu của đệ thì việc nướng cá sẽ rất dễ dàng. Vậy thì bắt đầu từ tối nay đi!"
"Tốt! Đệ nhớ chừa phần cho tỷ trước đó nha, tất nhiên là ta sẽ trả tiền!"
Đường Nhã gật đầu tiên tục, rốt cục cũng lòi đuôi cáo của mình ra, hưng phấn chạy biến. Từ ngày ăn cá nướng của hắn tới nay nàng vẫn không quên được hương vị tuyệt vời đó, vậy nên dưới sự gợi ý của Bối Bối, Đường Nhã đã nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường này.
Hoắc Vũ Hạo trở về phòng, tranh thời gian minh tưởng để hồi phục thể lực. Về phần hồn lực thì hắn chẳng lo chút nào, có phụ trợ của Tinh Vũ, hồn lực của hắn đã sớm khôi phục. Khả năng phụ trợ kinh người như vậy khiến hắn không khỏi tò mò vũ hồn của thiếu niên là gì.
Cho đến khi kết thúc minh tưởng, Hoắc Vũ Hạo không thấy Tinh Vũ quay về phòng. Mẩm chắc thiếu niên đã trực tiếp lên lớp rồi nên hắn cũng nhanh chóng sửa soạn rồi chạy lên lớp. Quả nhiên cả Tinh Vũ và Đông Nhi đều đã ngồi chờ sẵn, bên người Đông Nhi có một cô bé nhỏ nhắn tóc màu xanh rêu đậm, mà chỗ bên cạnh Tinh Vũ vẫn còn trống, hiển nhiên là giữ chỗ cho hắn. Nhìn thấy hắn đứng ở cửa lớp, thiếu niên vẫy tay gọi lại.
"Vũ Hạo ca, suýt muộn rồi đó."
"Minh tưởng quên thời gian." Hắn ngồi xuống cạnh thiếu niên, nhìn sang cô bé ngồi cạnh Đông Nhi, "Đây là?"
"Bạn cùng phòng của ta, Tiêu Tiêu."
Người trả lời là Đông Nhi. Tiêu Tiêu ngồi bên cạnh gật đầu nhẹ với hắn như chào hỏi, sắc mặt có chút ửng hồng. Đương nhiên Hoắc Vũ Hạo biết sự ửng hồng này không dành cho hắn, mà là dành cho thiếu niên xinh đẹp như gió xuân ngồi bên cạnh. Nhan sắc của đệ đệ hắn đúng là có sức sát thương vô hạn, Hoắc Vũ Hạo cảm thán trong lòng.
Một lúc sau Chu Y bước vào lớp, có uy danh lập từ sáng nên đứa nào đứa đấy im phăng phắc.
"Tất cả đứng dậy, tập hợp ngoài quảng trường."
Bà nói duy nhất một câu rồi lại quay đầu đi ra ngoài. Sau khi nghe Chu Y nói, không một ai dám chậm trễ mà ba chân bốn cẳng chạy theo bà ra đến quảng trường. Lúc này trên quảng trường đã có thêm một đống xích sắt.
"Vương Đông Nhi."
"Có."
"Ngươi có thành tích tốt nhất trong buổi tuyển sinh, trong lần khảo thí sáng nay cũng đạt thành tích tốt nhất. Cho nên, ta tuyên bố, từ nay Vương Đông Nhi là lớp trưởng nhất ban. Vị trí này có thể thay đổi, miễn các ngươi có khả năng đánh bại nàng là được. Rõ chưa?"
"Dạ rõ."
Nghe Chu Y nói vậy, một đám học viên đồng thanh hô to. Bọn nam sinh nhìn nàng bằng ánh mắt cháy bỏng, giống như sẵn sàng quý xuống lập điện thờ hô to hai chữ nữ thần, mà nữ sinh có một vài người lăm le muốn đi lên đấu với nàng một trận, phần lớn là không quan tâm. Xong vấn đề lớp trưởng, Chu Y lại chỉ vào đống xích sắt dưới sân:
"Đây là thiết y, dùng để huấn luyện nâng cao thể chất của các ngươi. Mỗi người một cái, mang vào chạy bộ quanh quảng trường này. Từ giờ, mỗi ngày đều chạy như thế này đến hết giờ học thì thôi. Các ngươi có thể sử dụng hồn lực thoải mái nhưng không được dùng hồn kỹ. Ai có thành tích thấp nhất sẽ bị khai trừ. Ta nhắc lại, trong lớp của ta, không phải khi nào có sát hạch mới có học viên bị khai trừ, mà mọi lúc đều có thể xảy ra. Hôm nay ở đây có chín mươi mốt học viên, cuối buổi sẽ còn chín mươi, rồi, bắt đầu đi."
Bà nói xong liền lấy 1 bộ thiết y đưa cho Vương Đông Nhi. Nàng nhận lấy, không khỏi giật mình quay lại nhìn Hoắc Vũ Hạo. Bộ thiết y này ít nhất cũng phải nặng ba mươi cân! Nàng hay Tinh Vũ đều có thể chịu đựng được, nhưng Hoắc Vũ Hạo thì chưa chắc đâu! Nghe thấy câu thành tích thấp nhất sẽ bị khai trừ, các học viên lập tức nhao nhao tiến tới lấy thiết y. Đám nam sinh còn đỡ, dù sao phần lớn cũng là chiến hồn sư, mà nữ sinh thì hoàn toàn có thể dùng từ hoa dung thất sắc để miêu tả, ngoại trừ Đông Nhi, Tiêu Tiêu và một vài cô nàng có thể lực cường hãn ra.
"Ta biết các ngươi bất mãn, cho rằng chuyện này không công bằng, dù sao thể chất của nam sinh và nữ sinh, chiến hồn sư nói chung và hồn sư phụ trợ còn có sự chênh lệch nhất định, Nhưng trong lớp học của ta thì tất cả đều bình đẳng. Các ngươi cho là trên chiến trường, địch nhân sẽ buông tha cho các ngươi vì các ngươi là con gái hay hồn sư phụ trợ hay sao? Ngược lại là đằng khác, đám chân yếu tay mềm các ngươi tuyệt đối là kẻ đầu tiên bị nhắm tới. Thôi bắt đầu được rồi. Chạy đi."
Chu Y lạnh lùng nói.
Bọn học sinh cho dù có mắng thầm bà cỡ nào cũng phải ngoan ngoãn mà chạy, đánh không lại cãi không xong, còn muốn ý kiến cái gì. Vương Đông Nhi dẫn đầu cả lớp chạy xung quanh quảng trường, bản thân nàng cũng vững vàng chạy ở vị trí đầu tiên. Đám học sinh vì không muốn bị đào thải mà thái độ nghiêm chỉnh hơn ban sáng rất nhiều.
Khác với Vương Đông Nhi vượt lên đầu, Hoắc Vũ Hạo và Trần Tinh Vũ duy trì tốc độ ổn định ở tốp sau cùng. Một người cả thân thể lẫn hồn lực quá yếu kém, một người là hệ phụ trợ, từ giờ đến lúc tan học còn tới bốn tiếng nữa, muốn kiên trì cho tới lúc đó thì không thể lãng phí sức lực ở giai đoạn đầu được.
Quả nhiên hai người bọn họ nhanh chóng tụt xuống cuối cùng, thậm chí ngay cả các nữ hồn sư hệ phụ trợ yếu nhất cũng đã sớm chạy nhanh hơn bọn họ hai vòng. Một số cô nàng còn lo lắng mà ra hiệu cho Tinh Vũ chạy nhanh lên, nhưng chỉ nhận lại được nụ cười từ chối lịch sự của y. Ngược lại là các nam sinh khi chạy qua bọn họ đều quay lại cười một cách khinh miệt, với Vũ Hạo là vì biết hắn yếu nhất lớp, thành tích chắc chắn lót đáy làm đệm lưng cho họ, mà với Tinh Vũ thì đơn thuần là ghen tị, dù sao thì dung mạo y cũng xuất sắc như vậy. Tinh Vũ nghĩ thầm, may là Đông Nhi không nhìn thấy cảnh này, bằng không vị đại tỷ này sẵn sàng hạ đo ván đám bọn họ vì dám khinh thường đàn em của mình.
Một giờ trôi qua, người đầu tiên ngã xuống. Nàng là một nữ sinh, mới đầu ngã xuống còn cố vùng vẫy hai cái để đứng lên nhưng rồi cũng bỏ cuộc. Có người đầu tiên thì ắt sẽ có người thứ hai, sau hai tiếng đồng hồ, ít nhất một nửa lớp đã gục xuống, có kéo cũng không dậy được. Có lẽ là bởi vì có hai người lót đáy bảo hộ, thiết y lại quá nặng so với sức chịu đựng, ý chí của bọn họ không được vững vàng cho lắm. Chu Y nhìn thấy hết nhưng im lặng không nói gì, thấy vậy đám học viên càng to gan hơn, có vài người tuy vẫn gắng gượng được cũng dứt khoát dừng lại nghỉ ngơi.
Hoắc Vũ Hạo lúc này cũng đã đến giới hạn, nhưng khác với bọn họ, hắn biết bản thân không được phép gục ngã ở đây. Hắn phải ở lại Sử Lai Khắc, có ở lại đây thì hắn mới có cơ hội mạnh lên, có cơ hội báo thù cho mẹ. Càng nghĩ như vậy, hắn càng cố thúc giục hồn lực đã khô kiệt của bản thân, kiên trì thêm chút nữa.
Trần Tinh Vũ chạy bên cạnh thấy thế, đang định phụ trợ cho hắn như ban sáng, nhưng tay vừa mới đưa ra liền ngừng lại, vì y cảm thấy trên người Hoắc Vũ Hạo có điểm khác thường. Là người sinh sống quanh năm trong môi trường nồng đậm sinh mệnh lực, y rất mẫn cảm với đặc tính sinh sôi, mà lúc này từ trên người Vũ Hạo y có thể mơ hồ cảm thấy có một tia ngoan cường đồng nguyên với sinh mệnh lực.
Đây là cái gì?
Tinh Vũ không biết, nhưng Vũ Hạo thì biết. Đó là Huyền Thiên Công. Đặc tính của Huyền Thiên Công chính là sinh sôi không ngừng, tuy rằng Hoắc Vũ Hạo chỉ mới tu luyện được chút da lông, chưa thực sự chạm đến cánh cửa sinh sôi không ngừng đó, nhưng tại giờ phút này như vậy là đủ rồi. Từ trước tới nay mỗi khi tu luyện, Huyền Thiên Công đều tự động chuyển hóa hồn lực của hắn thành nội lực chảy về đan điền. Mà lúc này phần nội lực tích lũy đó dẫn phản hồi lại cơ thể, xoa dịu kinh mạch và xua tan mệt mỏi, có chút giống với cảm giác khi hắn bước vào căn phòng tràn ngập khí tức sinh mệnh mà Tinh Vũ trang hoàng.
Có được sự trợ giúp này, tinh thần hắn tỉnh táo hơn rất nhiều, bước chân cũng vững vàng thêm một phần. Thấy vậy, Tinh Vũ triệt tiêu hồn lực đã ngưng tụ, tiếp bước hắn chạy. Tuy y không biết chuyện gì xảy ra, thế nhưng tình huống Hoắc Vũ Hạo có vẻ đã tốt hơn nhiều, chút khí tức mơ hồ kia hiển nhiên không có hại cho hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com