Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Người Định Đoạt Số Phận

Không gian chìm trong tĩnh lặng sau khi kẻ kia biến mất.

Nhưng sự căng thẳng vẫn còn đọng lại trong không khí, như một cơn bão sắp ập đến.

Tư Linh đứng yên, bàn tay siết chặt đến mức các khớp ngón tay trở nên trắng bệch.

Cô không thể phủ nhận—

Người đó khiến cô sợ hãi.

Không phải vì sức mạnh của hắn.

Mà vì hắn quá quen thuộc.

Quen thuộc đến mức... như thể đã từng là một phần trong cuộc sống của cô.

Cô cảm thấy ngực mình như bị bóp chặt.

Trình Dực tiến lại gần, ánh mắt dò xét nhìn cô.

"Hắn nói đúng không?"

Tư Linh hít sâu một hơi, cố giữ giọng bình tĩnh:

"Cái gì?"

Dịch Thần khoanh tay, cười nhạt:

"Em đã nhớ ra điều gì đó."

Không phải là một câu hỏi.

Mà là một khẳng định.

Tư Linh cắn môi.

Cô không muốn thừa nhận.

Vì chính cô còn chưa hiểu rõ những gì mình vừa thấy.

Nhưng...

Cô biết họ không dễ dàng bỏ qua.

Lục Hoài nhìn cô, ánh mắt sắc bén hơn thường ngày.

"Hắn là ai?"

Tư Linh im lặng.

Cô muốn trả lời, nhưng cổ họng lại nghẹn lại.

Hình ảnh hắn cười lạnh, giọng nói trầm thấp vang vọng bên tai cô.

"Sớm muộn gì em cũng sẽ nhớ ra ta."

Cô siết chặt nắm tay.

"Tôi không biết."

Một câu nói đơn giản, nhưng lại khiến không khí trở nên nặng nề.

Trình Dực quan sát biểu cảm của cô, sau đó khẽ thở dài.

"Được rồi."

Hắn không ép cô.

Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn tin rằng cô thực sự không biết gì.

Lục Hoài liếc nhìn về hướng mà kẻ kia biến mất.

"Hắn sẽ quay lại."

Dịch Thần nhếch môi:

"Không cần nói cũng biết."

Hắn nhìn sang Tư Linh, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

"Vấn đề là, lần sau hắn đến... em có còn muốn chạy nữa không?"

Tư Linh ngẩn ra.

Cô mở miệng định phản bác.

Nhưng không hiểu sao...

Cô không thể nói ra câu "Tôi sẽ không đi theo hắn."

Cô không biết tại sao.

Nhưng cảm giác trong lòng khiến cô bất an đến mức khó chịu.

Cô ghét điều này.

Rất ghét.

Dịch Thần cười khẽ, tựa như đã đoán được phản ứng của cô.

Hắn không nói thêm gì nữa.

Chỉ là ánh mắt hắn...

Có chút gì đó u ám hơn bình thường.

Ba ngày trôi qua.

Mọi thứ tưởng chừng như đã quay lại bình thường.

Nhưng ai cũng biết, đây chỉ là sự bình lặng trước giông bão.

Tư Linh không rời khỏi biệt thự.

Không phải vì cô sợ.

Mà vì cô cần thời gian để suy nghĩ.

Cô liên tục mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ.

Những giấc mơ về một thế giới hoàn toàn xa lạ.

Những mảnh ký ức vụn vỡ.

Những lời nói mơ hồ.

Và...

Gương mặt hắn.

Hắn luôn đứng đó, trong bóng tối.

Nhìn cô.

Cười với cô.

Nói với cô những điều mà cô không thể nhớ được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #ngontinh#np