Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: Chiếm Hữu

Tư Linh nhìn bốn người đàn ông trước mặt, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu.

Cô không hiểu vì sao họ lại tranh nhau vấn đề này.

Chẳng phải chỉ là một nụ hôn thôi sao? Có gì đáng để so đo như vậy?

Cô bĩu môi, lười biếng nói:

"Thật ra mấy anh không cần quan tâm chuyện này đâu."

Lời vừa dứt, cả phòng rơi vào im lặng.

Trình Dực bật cười trước, nhưng nụ cười không hề mang theo vẻ vui vẻ gì.

"Ý em là, tụi anh hôn em hay không cũng chẳng quan trọng?"

Tư Linh gật đầu, rất thành thật.

Ba người còn lại: "..."

Lục Hoài híp mắt, nhìn cô đầy nguy hiểm.

"Vậy là, ai hôn em em cũng không để tâm?"

"Ừm."

Dịch Thần thở dài, đưa tay xoa trán.

"Đúng là vô tâm đến mức khiến người khác tức chết mà."

Chưa kịp để cô phản ứng, một bàn tay mạnh mẽ đã kéo cô vào lòng.

Là Tạ Kinh.

Hắn ôm chặt cô, hơi thở nóng bỏng phả lên mái tóc cô.

"Thế thì để tôi thử xem sao."

Nói rồi, hắn cúi xuống.

Môi hắn chạm vào môi cô, mạnh mẽ nhưng không cưỡng ép.

Không như Trình Dực, cũng không trêu chọc như Dịch Thần.

Hắn hôn cô, như thể muốn khắc sâu dấu ấn của mình lên cô.

Nhưng khi hắn vừa định tiến sâu hơn—

"Bịch!"

Một lực mạnh kéo Tư Linh ra khỏi vòng tay hắn.

Lục Hoài lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt tối lại.

"Đừng có được nước lấn tới."

Tạ Kinh liếm môi, ánh mắt đầy ý cười.

"Có phải do cậu không dám hay không?"

Lục Hoài không đáp, chỉ kéo Tư Linh về phía mình, giữ chặt eo cô.

Cô nhíu mày, bực bội nói:

"Này, sao tự nhiên lôi tôi qua lôi tôi lại vậy?"

Dịch Thần nhìn cô, giọng điệu đầy bất mãn:

"Em không thấy vấn đề sao?"

Cô chớp mắt.

"Vấn đề gì?"

Ba người đàn ông đồng loạt nhìn cô, ánh mắt như muốn bóp nát cô ra.

Tư Linh nhìn lại, vẫn rất bình thản.

Cuối cùng, Trình Dực nheo mắt lại, thấp giọng nói:

"Được thôi, em không để tâm đúng không?"

Hắn bước tới, cúi xuống sát bên tai cô, hơi thở ấm nóng lướt qua da thịt.

"Vậy thì để anh dạy em hiểu cảm giác thật sự của một nụ hôn là như thế nào."

Rồi, hắn cúi xuống hôn cô.

Nhưng lần này, không chỉ đơn thuần là một cái chạm môi.

Hắn hôn sâu.

Mạnh mẽ, quấn lấy hơi thở của cô.

Tư Linh mở to mắt, nhưng vẫn không giãy giụa.

Cô không thấy có gì lạ.

Bởi vì, đối với cô, đây cũng chỉ là một hành động như bao hành động khác.

Nhưng khi cô vừa định nghĩ thêm về chuyện này, một cánh tay khác đã kéo cô ra.

Dịch Thần híp mắt, giọng nói lạnh lẽo.

"Đủ rồi."

Hắn cúi xuống, ánh mắt khóa chặt cô.

"Em muốn chơi trò vô tâm đến bao giờ đây?"

Tư Linh nghiêng đầu suy nghĩ, rồi nhún vai:

"Chắc là... đến khi các anh ngừng tranh nhau thì thôi?"

Dịch Thần bật cười, nhưng nụ cười đầy nguy hiểm.

"Vậy thì có lẽ, em phải chuẩn bị tinh thần bị 'hành hạ' dài dài rồi."

Hắn vừa dứt lời, Lục Hoài đã kéo cô lại.

Mắt hắn sâu thẳm như vực tối.

"Không có chuyện đó đâu. Bởi vì từ bây giờ, cô là của tôi."

Tư Linh: "???"

Sao lại thành ra thế này rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #ngontinh#np