Chương 7
Hắn không hề phát hiện ra cô!
Thạch Hạo Nhiên mở cửa chuẩn bị đi ra, ánh mắt ý thức nhìn về phía đối diện, hiện tại đã 5:10, bình thường cô đúng giờ này tan tầm, hẳn là sớm về nhà.
Nhưng hiện tại không thấy cô, nhìn thẳng cửa sổ phía trước, hắn biết trong phòng không có ai.
Cô đang trốn hắn sao?
Lúc trước hai người ngẫu nhiên còn có thể đụng mặt, nhưng từ sau sự kiện phía sau núi, đã một tuần, hắn cũng chưa nhìn thấy cô.
Hắn biết cô có về nhà, phòng ở có sử dụng, nhưng hắn không gặp cô, ngay cả buổi sáng mới bắt đầu, cũng không nhìn thấy thân ảnh cô trước cửa sổ.
Cô như là biến mất trước mặt hắn, rõ ràng biết cô ở trên trấn nhỏ, nhưng không nhìn thấy cô, làm cho hắn không khỏi tưởng tượng: Cô đang trốn hắn sao?
Liệu cô có ăn đủ ba bữa không??Tài năng của cô chỉ có nấu mì ăn liền, ngay cả chất dinh dưỡng cũng không có, gần đây nhất cô cũng không đến nhà hắn ăn cơm, cô không phải là tùy tiện ăn đi?
Hắn...... Muốn hay không đi tìm cô? Ít nhất muốn xem cô có sống không, có gầy hay không, vẫn là......
Thạch Hạo Nhiên không khỏi cười khổ, rõ ràng là chính mình quyết định muốn buông tay, kết quả vẫn là không thể không quan tâm cô. Nữ nhân bốc đồng kia cư nhiên chiếm hết tâm tư của hắn, làm cho hắn như thế nào cũng không bỏ xuống được......
Nghĩ vậy, trên mặt tươi cười thêm mấy phần bất đắc dĩ.
"Hạo Nhiên đại ca." Hắc Xuyên Tĩnh đi vào, nhìn bộ dáng của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút kinh ngạc."Hạo Nhiên đại ca anh như thế nào ăn mặc như vậy?"
Nhìn Hắc Xuyên Tĩnh, Thạch Hạo Nhiên lập tức thu hồi vẻ mặ chua xót, nhìn chính mình trên người mặc hắc tây trang, cười nhẹ."Kiều Kiều nói hôm nay có tiệc đính hôn, bất quá mọi người không đủ, muốn em đi cùng."
" Trung tâm được nghỉ phép?" Hắc Xuyên Tĩnh nhấp nháy đôi mắt đẹp, hứng trí bừng bừng lôi kéo tay hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi:"Em cũng có thể đi sao?"
Nhìn cánh tay bị giữ chặt, Thạch Hạo Nhiên khẽ thở dài, rút cánh tay ra, cùng cô giữ khoảng cách."Tiểu Tĩnh, anh đã nói rồi, chúng ta không có khả năng, anh chỉ xem em......"
"Em biết, liền chỉ xem em là em gái thôi!" Hắc Xuyên Tĩnh mở to cái miệng nhỏ nhắn, chưa từ bỏ ý định tiếp tục tiến lên giữ chặt tay hắn."Hạo Nhiên đại ca, em cũng nói, em sẽ không buông tay anh."
"Tiểu Tĩnh......" Thạch Hạo Nhiên vẻ mặt khó xử, thời gian trước hắn cùng cô giải thích, hắn liền xem cô là em gái mà hắn yêu thương, khả năng cùng cô ở một chỗ là không thể, tuy rằng cô nghe lời hắn nói, lại vẫn cố chấp không chịu buông tay hắn, kiên trì muốn theo đuổi hắn.
"Nói sau đi, Hạo Nhiên đại ca, có em ở đây cũng không thể giúp anh sao?" Xem xét hắn, Hắc Xuyên Tĩnh cười đến ngọt ngào, mắt đẹp lóe rạng ngời. ''Em thật ghen tị với nữ nhân kia nha!"
Thạch Hạo Nhiên nhìn cô, nhíu mày."Em không nên nói lung tung về cô." Tiệc thịt nướng ngày đó chính là bởi vì lời nói của cô, Giang Lăng Lục mới có thể trở nên kỳ quái như vậy.
"Em là ở lại giúp anh nha!" Hắc Xuyên Tĩnh vẻ mặt vô tội."Cô ấy tức giận liền tỏ vẻ không để ý anh? Nói sau đi, nếu cô ấy không chịu nắm chắc, em đây cũng sẽ không dễ dàng hết hy vọng."
Cô nhưng thực cố chấp, cô thức sự thích Hạo Nhiên đại ca a! Đã có người không cần, cô làm sao không cố gắng tranh thủ?
"Em biết anh hiện tại xem em là em gái yêu thương, nhưng không có nghĩa là em về sau không có cơ hội nha! Hạo Nhiên đại ca, Giang Lăng Lục nếu thật sự thích anh, sẽ đến hỏi thăm anh, nhưng cô lại không như vậy, liền đối với anh thật vô tình nha!"
Thạch Hạo Nhiên trầm mặc, nhìn khuôn mạt tươi cười của Hắc Xuyên Tĩnh, hắn biết cô gái này thực không đơn thuần. Mỗi câu đều có ý nói — Giang Lăng Lục không thích hắn.
Bằng không, cô mấy ngày nay sẽ không biến mất, sẽ không như vậy nhìn hắn cùng Hắc Xuyên Tĩnh đi ra đi vào, sẽ không để chuyện hắn cùng Hắc Xuyên Tĩnh truyền khắp trấn nhỏ mà vẫn lặng im không hé răng.
Nhìn vẻ mặt Thạch Hạo Nhiên thay đổi , đôi mắt Hắc Xuyên Tĩnh dời đi, giống như không dùng tâm địa nói:"Hạo Nhiên đại ca, em nghĩ hẳn là cô đang bị tự tôn của nữ nhân giày vò? Dù sao trước đây anh đối với cô tốt như vậy, nhưng hiện tại cũng không đối với cô ấy tốt lắm, cô ấy nhất định không thể thích ứng, cho nên ngày đó ở tiệc thịt nướng mới có thể tức giận......"
"Tiểu Tĩnh," Thạch Hạo Nhiên đánh gãy lời của cô, không cho cô tiếp tục nói tiếp,"Đối với cá tính của cô ấy, anh biết rõ hơn ai hết."
"Bất quá cô ấy là cô ấy, em là em, anh hiện tại nói với em." Hắn nhìn cô, vẻ mặt chân thành."Tiểu Tĩnh, nam nhân khác so với anh thích hợp với em hơn."
"Mặc kệ, em không nghe!" Hắc Xuyên Tĩnh che lỗ tai, trừng mắt nhìn Thạch Hạo Nhiên."Dù sao em sẽ không chết tâm, trừ phi anh cùng người khác ở cùng một chỗ, bằng không em tuyệt đối không buông tay."
"Em......" Thạch Hạo Nhiên không khỏi bất đắc dĩ, nhưng cũng biết lời nói chính mình không thể thay đổi đc tâm ý của cô, cuối cùng chỉ có thể im lặng.
"Được rồi, không nói chuyện này nữa." Hắc Xuyên Tĩnh thông minh chuyển chủ đề,"Không phải đc nghỉ phép sao. Anh muốn làm gì?"
Thạch Hạo Nhiên lắc đầu, cũng không nói thêm gì nữa,"Vừa vặn cửa hàng bán hoa muốn đi bố trí tiệc cưới, anh giúp Phúc bá đi một chuyến."
''Em đây cùng anh đi đến cửa hàng bán hoa!" Hắc Xuyên Tĩnh đứng yên lập tức ôm lấy tay hắn.
"Tiểu Tĩnh......" Thạch Hạo Nhiên muốn tránh khỏi tay cô, ai ngờ cô lại cố ý muốn ôm lôi kéo hắn đến cửa hàng bán hoa.
Thạch Hạo Nhiên không khỏi ở trong lòng thở dài, đối phương chính là em gái, hắn thật sự không thể nghiêm khắc cự tuyệt, chỉ có thể tùy ý cô.
Vừa đến cửa hàng bán hoa, Phúc bá nhìn bọn họ thân mật, lập tức không đứng đắn huýt sáo."Tiểu Tĩnh, A Hạo, hai người cảm tình tốt như vậy nha? Ngay cả xuống núi còn muốn đi cùng nhau."
"Phúc bá, chú hiểu lầm......"
"Không cần phải nói, không cần giải thích, Phúc bá biết cậu da mặt mỏng, không cần phải ngượng." Phúc bá cười vỗ vỗ Thạch Hạo Nhiên, sau đó quay đầu nhìn Hắc Xuyên Tĩnh nói:"Tiểu Tĩnh à, A Hạo nhà chúng ta cá tính thành thật, bất quá nhưng là nam nhân tốt, con nên hảo hảo nắm chắc nha!"
" Đương nhiên rồi ạ" Hắc Xuyên Tĩnh cười gật đầu."Cháu sẽ không tha cho Hạo Nhiên đại ca đâu!" Nói câu này, cô còn thật sự liếc Thạch Hạo Nhiên một cái.
Thạch Hạo Nhiên chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, hắn muốn giải thích hắn và Hắc Xuyên Tĩnh căn bản không phải như thế, nhưng cả trấn trên căn bản không có người tin, hơn nữa Hắc Xuyên Tĩnh lại không phủ nhận, tình hình liền biến thành như vậy!
Hắn lại không thể biện minh, chỉ có thể ảm đạm cười, theo bọn họ hiểu lầm, dù sao chờ Hắc Xuyên Tĩnh về Nhật Bản, hiểu lầm cũng có thể chấm dứt.
"Phúc bá, hội trường hoa tốt hay không? Muốn hay không, cháu cùng hỗ trợ ?" Hắn mở miệng chuyển đề tài, không cho Phúc bá tiếp tục nói. "Tốt lắm tốt lắm, ta cần chuyển lên xe vận tải, A Hạo liền phiền cậu hỗ trợ." Phúc bá ha ha cười.
"Không đâu, cháu cũng vừa tiện đường." Thạch Hạo Nhiên cười cười."Cháu......"
"Có thể cho tôi đi nhờ không?" Một thanh âm đột nhiên truyền tới.
Nghe thấy thanh âm, Thạch Hạo Nhiên trong lòng chấn động.
"A? Tiểu Lục, con thế nào mặc cảnh phục?" Phúc bá dẫn đầu trợn to mắt, nhìn nữ nhân mắc cảnh phục — Giang Lăng Lục.
"Trưởng quan vừa lúc ở dưới chân núi tổ chức tiệc cưới, cháu là cấp dưới đương nhiên đc bổ nhiệm!" Giang Lăng Lục cười nhún vai, sau đó nhìn Thạch Hạo Nhiên."Thạch tiên sinh, dù sao anh cũng đc nghỉ phép, có thể cho tôi đi nhờ không?"
Thạch Hạo Nhiên xoay người nhìn cô, thấy khuôn mặt cô tươi cười không thay đổi, vẫn một bộ dạng không đứng đắn, một thân cảnh phục nhìn rất quyến rũ. Rõ ràng là cảnh phục, nhưng lại vô cùng hấp dẫn, bộ ngực sữa no đủ bên dưới đang phập phồng, thân hình cao gầy làm cho chân váy chỉ dài tới gối, cô lại mang giày cao gót, dáng ngươi đã thon thả nay càng thêm mê người. Mà còn đeo bông tai, một thân cảnh phục dường như càng thêm chói mắt.
Mà giờ phút này khuôn mặt tươi cười của cô không khỏi làm cho Thạch hạo Nhiên ngây ngốc.
Thấy hắn ngẩn người, Giang Lăng Lục nghiêng đầu, bàn tay ở trước mặt hắn quơ quơ."Này! Phát ngốc gì thế?"
"A?" Thạch Hạo Nhiên nháy mắt hoàn hồn, biết chính mình nhìn cô đến thất thần, khuôn mặt có chút xấu hổ, hắn mở to mắt, ho nhẹ một tiếng, vội vàng trả lời:"À, có thể, lên xe đi!"
"Cảm ơn!" Giang Lăng Lục mỉm cười, bước đến xe vận tải.
Thạch Hạo Nhiên cũng đi tới xe vận tải, nhưng Hắc Xuyên Tĩnh đột nhiên gọi hắn lại."Đợi chút, Hạo Nhiên đại ca."
"Làm sao vậy?" Thạch Hạo Nhiên dừng bước.
"Cà vạt của anh lệch rồi." Hắc Xuyên Tĩnh kiễng cao mũi chân, giống như tiểu thê tử giúp hắn điều chỉnh caravat.
Thạch Hạo Nhiên sửng sốt, nhíu mày.
Hắc Xuyên Tĩnh lại chủ động buông tay, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn cười."Tốt lắm."
Thấy cô tươi cười, mặc dù biết mục đích của cô, nhưng Thạch Hạo Nhiên vẫn nói."Cảm......" Còn chưa nói xong, Hắc Xuyên Tĩnh lại đột nhiên ngẩng đầu hôn má hắn một cái.
"Trên đường cẩn thận!" Cô vẫy tay, ánh mắt thị uy liếc Giang Lăng Lục.
Nhìn Hắc Xuyên Tĩnh khiêu khích, Giang Lăng Lục nhíu mày, lười nhác tươi cười."Thạch Hạo Nhiên, nếu không xuất phát sẽ đến muộn."
Thạch Hạo Nhiên chau mày, hành động của Hắc Xuyên Tĩnh, không giận, trong lòng thở dài, xem ra, hắn thật sự nên nghiêm khắc cự tuyệt cô mới được.
Hắn nhìn về phía Giang Lăng Lục, thấy cô không thèm để ý, ánh mắt uể oải, không hề nói thêm cái gì liền lên xe.
Giang Lăng Lục cũng cất bước lên xe, đóng cửa xe xong, cô đột nhiên lè lưỡi với Hắc Xuyên Tĩnh.
Hắc Xuyên Tĩnh sửng sốt, ánh mắt trầm xuống –
Là của tôi chính là của tôi.
Ngồi ở trên xe, Giang Lăng Lục ngắm Thạch Hạo Nhiên, sau đó lấy khăn giấy đưa cho hắn
Nhìn khăn giấy cô đưa qua, Thạch Hạo Nhiên trên mặt có chút nghi hoặc.
"Trên mặt ngươi dấu son môi." Cô chỉ vào mặt hắn.
Thạch Hạo Nhiên nhíu mày hồi tưởng, nâng mắt nhìn gương xe.
"Tôi giúp anh lau." Giang Lăng Lục không chờ hắn kiểm tra, tự mình cầm khăn giấy chà sát lên khuôn mặt của hắn.
"Ngô!" Hắn bị chà đau quá,"Son môi khó trôi như vậy sao?"
Thấy má hắn đỏ lên, Giang Lăng Lục mới ngồi lại ghế, đem khăn giấy vứt sang một bên. "Lau xong rồi".
"Cám ơn." Từ sau chiếu kính, má phiếm hồng, Thạch Hạo Nhiên không khỏi hoài nghi thật sự sự có vết son môi sao? Hay là cô tìm lý do để trút giận?
Hắn nhịn không được dò xét liếc cô một cái, lại bị cô quay lại nhìn.
"Làm sao?" Cô nhíu mày nhìn hắn." Anh hoài nghi tôi lừa anh sao?"
Cho dù không dấu son môi cũng có nước miếng mà? Người nhật bản hay ăn hải sản linh tinh, ai biết nhỏ đó có độc hay không?
"Không có." Thạch Hạo Nhiên thức thời thu hồi nghi vấn, còn thật sự chăm chú lái xe, do dự trong chốc lát mới mở miệng:"Anh...... gần đây khỏe không?"
"Ổn nha!" Đưa tay tựa vào cửa kính xe, Giang Lăng Lục lười biếng nhìn hắn."Nhưng thật ra anh, gần đây rất hạnh phúc mà!"
"Hạnh phúc?" Hắn không hiểu ý tứ của cô.
"Thực ôn nhu, còn giúp anh điều chỉnh caravat, thoạt nhìn thực hạnh phúc đó thôi!" Cô lạnh lùng nói, tuyệt không che giấu ý đùa cợt.
Nghe ngữ khí trào phúng của cô, Thạch Hạo Nhiên trong lòng có chút kinh ngạc. Như vậy không có giống Giang Lăng Lục, cô làm sao vậy?
"À, còn dưới ánh trăng tản bộ...... Còn hôn môi, thật sự là lãng mạn nha!" Những lời này cô nói có vẻ cắn răng.
"Hôn môi?" Thạch Hạo Nhiên nhíu mày,"Cô đang nói cái gì?" Ai với ai hôn môi?
"Làm sao? Thẹn thùng a?" Giang Lăng Lục hừ nhẹ."Tôi đều tận mắt nhìn, chậc chậc,
Con nhóc Nhật Bản chủ động, thật là có diễm phúc nha!"
Thạch Hạo Nhiên nhăn mày, dưới ánh trăng tản bộ? Hôn môi? Hắn cùng Hắc Xuyên Tĩnh tản bộ cũng chỉ có mấy ngày hôm trước......"Cô nhìn thấy?"
Giang Lăng Lục hạ miệng,"Không chỉ tôi, ngay cả Tiểu Phù cũng thấy."
"Cô......" Hắn muốn nói cô đang hiểu lầm, ngày đó là hắn tâm tình buồn, một mình đi đến dòng suối nhỏ, nhưng Hắc Xuyên Tĩnh lại đi theo hắn, hắn căn bản không cùng cô dưới ánh trăng tản bộ, về phần hôn môi......
Hắn nhíu mày hồi tưởng, khi đó Hắc Xuyên Tĩnh ôm trụ mặt hắn, nói trên mặt hắn dính này nọ giúp hắn tẩy rửa......
Nhất định là nhìn đằng sau mới làm cho cô hiểu lầm, mà hắn khi đó lại đưa lưng về phía cô, cũng không thấy được cô...... Đợi chút! Hắn đưa lưng về phía cô, nhưng là Hắc Xuyên Tĩnh không có.
Nắm tay lái đến căng thẳng, Thạch Hạo Nhiên biết Hắc Xuyên Tĩnh khi đó nhất định có nhìn thấy Giang Lăng Lục, mới cố ý làm động tác kia khiến cô hiểu lầm.
Định giải thích với cô, nhưng lời chưa kịp nói đã vội thu hồi, con ngươi đen xẹt qua chút suy nghĩ sâu xa. Hắn nhớ rõ đó là chuyện năm ngày trước, mà trong năm ngày đó hắn cũng không gặp đc cô.
Nghĩ vậy, Thạch Hạo Nhiên trong lòng chấn động, hắn nhịn không được hỏi, trong giọng nói lạnh nhạt cất dấu vội vàng."Cô để ý?"
Giang Lục lỗ mãng cười, mắt đẹp lưu chuyển, tươi cười còn có nghiền ngẫm."Như thế nào? Anh muốn tôi để ý sao? Vẫn là......"
Cô xoay người dựa gần hắn, mặt mày tươi cười giống khiêu gợi kiểu mèo hoang, thanh âm phóng thấp, lộ ra một loại dụ hoặc, ý tứ hàm xúc."Anh đang chờ mong tôi để ý?"
Thạch Hạo Nhiên thần sắc cứng đờ, cô nói chuyện hơi thở lướt bên tai hắn, hắn ngửi được mùi trên người cô, khuôn mặt thoáng không được tự nhiên.
Giang Lăng Lục trừng mắt nhìn, như là phát hiện cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn có kinh ngạc."Sao vậy? Tai anh bỗng đỏ a! Anh đang thẹn thùng sao?"
Thạch Hạo Nhiên không nói chuyện, chính là bên tai càng ngày càng nóng lên.
"A a...... Càng đỏ nha!" Nguyên lai hắn cũng sẽ thẹn thùng nha! Hơn nữa hồng không phải mặt, mà là lỗ tai, phát hiện này làm cho Giang Lăng Lục vui vẻ nở nụ cười.
"Giang Lăng Lục!" Bị người cười khó nén đc tức giận.
"Chậc chậc chậc, không nghĩ tới anh đầu gỗ thế nhưng cũng sẽ thẹn thùng, tôi trước kia như thế nào cũng chưa phát hiện ra?" Cô nửa cười nữa nói, hơn nữa nhìn đến hắn thẹn quá thành giận càng cười đến càng thoải mái.
Trời ơi, cô trước đây thế nào cũng không phát hiện? Nguyên lai nam nhân này cũng có điểm đáng yêu đến vậy.
Nghe được lời của cô, ánh mắt Thạch Hạo Nhiên không khỏi hiện lên một chút ảm đạm, hắn thản nhiên mở miệng."Bởi vì cô chưa từng thật sự xem qua tôi."
Giang Lăng Lục dừng lại tiếng cười, mím môi nhìn hắn.
"Bởi vì cô cũng không thật sự đáp lại tôi." Thạch Hạo Nhiên cười nhẹ, dừng xe lại, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô."Bởi vì cô chưa từng nghĩ tới muốn thật sự hiểu tôi."
Giang Lăng Lục mím môi cánh hoa, vẻ mặt của hắn làm cho cô khó chịu, biết chính thái độ của mình trước kia thật sự làm hắn thương tổn, cô gấp đến độ không nói bình thường nổi,"Tôi......"
"Đến rồi." Hắn đánh gãy lời của cô, thần sắc khôi phục lạnh nhạt,"Đã tới 6h, tiệc cưới hẳn là chuẩn bị bắt đầu, cô nên đi vào."
Giang Lăng Lục há miệng thở dốc, nhưng nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào với hắn, đành phải mở cửa xuống xe."Cám ơn anh đưa tôi đến đây."
"Vừa vặn tiện đường, dù sao tôi cũng muốn đến đây." Hắn lại lãnh đạm, phảng phất đâu đó bộ dạng đáng yêu hồi nãy.
Giang Lăng Lục gãi gãi đầu, lại đối hắn tươi cười."Nhớ buối tối chở tôi về"
Bỏ lại câu này, cô đối hắn phất phất tay, quay đầy bước vào cửa chính.
Nhìn bóng dáng cô rời đi, Thạch Hạo Nhiên không khỏi nhíu mày, không biết tại sao, hắn cảm thấy cô có điểm không giống với trước kia, dĩ vãng hắn nếu đối dùng thái độ này với cô, tuyệt không tươi cười như vậy.
Nhưng vừa mới đó cô lại tươi cười với hắn, lại muốn hắn chờ cô, đưa cô trở về, thật sự không giống...
Cô...... Làm sao vậy?
Không phải ảo giác, cô thật sự là lạ!
Tiệc đính hôn, Giang Lăng Lục ở trong đại sảnh cùng trưởng quan nói chuyện phiếm, mà Thạch Hạo Nhiên trong trường hợp đó hỗ trợ tuần tra. Quay đai quay lại lại bắt gặp ánh mắt đối phương. Mà cô lại không coi như không thấy được, ngược lại đối hắn mỉm cười, bằng không liền chạy đến bên cạnh hắn, hỏi hắn có đói bụng không?
Hắn lẳng lặng lắc đầu, cô cũng không để ý tới, gắp miếng thịt bó đưa tới bên miệng hắn."thịt bò này ngon lắm."
"Cô......" Hắn mở miệng muốn nói nói, cô lại bỏ miếng thịt bò vào miệng hắn.
"Tiệc cưới trong một giờ liền xong, nhớ rõ ở cửa chờ tôi." Nói xong, cô lại giống trận gió, bước nhanh trở lại bên đồng nghiệp.
Mà hắn thật kinh ngạc nhìn cô, không hiểu nổi hành động của cô.
Thật không giống bình thường! Cô thế nào lại quan tâm hắn có đợi hay không? Hơn nữa còn bắt hắn ăn, cô làm sao vậy?
Thạch Hạo Nhiên trong lòng lộ vẻ khó hiểu, Giang Lăng Lục lại trừng mắt nhìn hắn, lại quay đầu cười cùng người khác nói nói.
Thạch Hạo Nhiên mặt nhăn mày, trong lòng nghi hoặc càng ngày càng sâu.
Một giờ sau, tiệc cưới đã xong, hắn đi tới cửa, lại phát hiện bên ngoài trời mưa, hơn nữa mưa còn rất lớn, sấm sét không ngừng, có vẻ rất lâu nữa mới tạnh.
"Trời mưa." Giang Lăng Lục cũng đi tới cửa, nhìn đến bên ngoài mưa to, không khỏi nhíu mày, ở trong lòng vui mừng.
Này trời mưa! Cô vừa vặn có việc cùng hắn mà không bị "Kiều Kiều" cản trở.
"Như vậy cũng không tốt hơn, tối rồi, mưa lớn, lúc này cũng không thích hợp về nhà." Cô hai tay khoanh hai tay trước ngực, tươi cười, lười biếng dựa vào tường.
"Làm sao bây giờ? Muốn tại đây qua một đêm sao?" Ân, chủ ý này hay đấy!
"Tôi trên người tiền không đủ." Nơi này là trung tâm cao cấp, hắn lại không mang nhiều tiền,"Cô trên người tiền mang đủ sao?"
"Làm sao có thể?" Giang Lăng Lục nhún vai."Tôi ngay cả một xu cũng không mang." Thạch Hạo Nhiên nhìn bên ngoài liếc mắt một cái,"Chúng ta ở đây đợi mưa tạnh."
"Nếu mưa đến buổi sáng thì sao?" Cô tức giận nhìn hắn.
"Này......"
Thấy hắn vẻ mặt phiền não, Giang Lăng Lục nhịn không được xem thường."này, quản lí ở đây không phải em rể anh sao, sao không nhờ hắn?" Này đầu gỗ, thế nào lại ngốc như vậy?
Nghe cô nhắc nhở, Thạch Hạo Nhiên mới nghĩ đến,"Di động......" Hắn trên thường không mang theo di động.
Biết đc thói quen của hắn, cô móc di động ném qua cho hắn.
Thạch Hạo Nhiên nhận di động, gọi điện thoại nhờ em gái."Kiều Kiều, là anh, anh ở trung tâm, mưa rất lớn, anh xem đêm nay không thể trở về, anh nhờ Thiên Tề giúp chúng anh chuẩn bị hai cái phòng đc không?"
Hai phòng? Giang Lăng Lục nhíu mày, hai phòng như thế nào kể sự tình? không thể được......
"Hai phòng?" Đồ Kiều Kiều nghi hoặc nhíu mày."Ca, anh sẽ không cùng Tiểu Lục ở một chỗ chứ?"
"Ừ, anh vs cô đang cùng một chỗ......"
"Các người làm sao có thể ở cùng một chỗ?" Đồ Kiều Kiều nghi hoặc, cô đương nhiên biết đại ca đưa Tiểu Lục đến trung tâm, nhưng là lấy tính cách Tiểu Lục, cô ta bình thường người vừa đến sẽ bỏ lại anh, làm sao bây giờ còn ở cùng anh?"Là Tiểu Lục muốn quay lại sao? Cô ấy còn không hết hy vọng, còn muốn tiếp tục ức hiếp anh sao?"
"Không phải......" thanh âm em gái có vẻ lớn, sợ phía sau Giang Lăng Lục nghe được, Thạch Hạo Nhiên che phone, đưa lưng về phía cô,"Anh cùng cô ấy ở cùng một chỗ là vì......"
Đột nhiên, hắn cảm nhận được gáy sau truyền đến một trận đao phong, vội phát ra tia nguy hiểm, nhưng đối phương như là sớm đoán được hành động của hắn, giật lấy di động.
Đột nhiên sau gáy truyền đến tê dại,"Ngô......" Hắn nhíu mày chống cự,nhưng vẫn là ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com