Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Thạch Hạo Nhiên bị hắt nước tỉnh dậy.

"A......" Từ sau gáy truyền đến cơn đau làm cho hắn nhíu mày, hắn mở mắt ra, lắc đầu, vụn đá trên mặt rớt xuống.

"Anh tỉnh rồi?" Giang Lăng Lục cầm trong tay cốc nước rỗng, khóe môi cố gắng nén cười, thảnh thơi đem cốc nước đặt trên bàn trà, tao nhã ngỗi xuống ghế đối diện với hắn.

Thạch Hạo Nhiên nhíu mày, phát hiện tay cao hơn đầu, hơn nữa cổ tay còn bị còng lại, mà cà vạt sớm đã bị cởi ra, vòng qua tay buộc chặt lấy, lại còn buộc cột chặt vao đầu giường, hai chân cũng bị tách ra, bị khăn mặt cuốn chặt lấy, căn bản không thể động đậy.

"Giang Lăng Lục, cô đang làm gì?" Hắn nhíu mày, trừng mắt người khởi xướng,"Còn có, nơi này là......" Hắn nhìn cách bài trí xung quanh.

"Đây là phòng khách sạn." Giang Lăng Lục khuỷu tay dựa vào ghế , bàn tay chống cắm, trên áo sơ mi đã tháo bung 3 cái khuy, ẩn ẩn lộ ra nội y đen bóng, hai chân thôn dài nhếch lên, khuôn mặt nhỏ nhắn cười cười, ung dung nhìn hắn."Anh đột nhiên hôm qua bất tỉnh......"

"Là cô đánh lén tôi!" Sau gáy đớn đớn truyền đến làm cho Thạch Hạo Nhiên trừng cô, làm được như vậy chỉ có cô, mà võ thuật của cô lại là một tay hắn chỉ giáo, bởi vậy cô mới có thể thừa dịp hắn chưa chuẩn bị mà đánh hắn bất tỉnh bất tỉnh.

"Là như vậy nha!" Giang Lăng Lục gật đầu thừa nhận, ngồi cắn cắn ngón tay."Nhưng lại đánh lén hai lần mới làm anh bất tỉnh." người hắn đúng là cứng rắn làm tay cô cũng đau không kém.

Thấy cô tuyệt nhiên không áy náy, thậm chí còn có điểm đắc ý, Thạch Hạo Nhiên mày mặt nhăn lại."Cô đánh tôi bất tỉnh làm gì? Sao đưa tôi đến phòng này?" Hắn nhớ rõ đang cùng em gái nói chuyện, đột nhiên không nghe thấy tiếng hẳn là em gái đang rất khẩn trương.

Giang Lăng Lục nhún vai,"Tôi nói với nhân viên phục vụ phòng anh sợ sấm, vừa nghe thấy tiếng sấm liền hon mê bất tỉnh, tôi nhờ người đưa anh lên phòng......" Cô nhìn hắn tươi cười."Anh ngất đi, tôi đột nhiên nhớ mình có đem theo tiến, vừa đủ cho chúng ta qua đêm."

Thạch Hạo Nhiên nhắm chặt mắt, biết đó là kế hoạch chuẩn bị sẵn của cô, thở sâu, hắn trợn mắt nhìn cô, khuôn mặt hơi trầm xuống."Đừng nói nữa, cởi trói cho tôi đi."

"Không cần như vậy!" Cô mới không sợ sắc mặt âm trầm của hắn, trên mặt tươi cười càng thêm ngọt."Đừng nghĩ ngươi em gái sẽ đến cứu anh, lúc tôi giật điện thoại của anh tôi đã nói sẽ chăm sóc anh thật tốt, đường xa, mưa hè rất lớn, cô ấy đang mang thai không đến kịp đâu."

Về tiếng hét kinh ngạc của Đồ Kiều Kiều cô còn chưa kịp nghe đã vội tắt điện thoại.

Hừ hừ, nói vậy trưởng trấn đại nhân giờ phút này nhất định tức giận đến giơ chân.

Xem cô đắc ý dào dạt, Thạch Hạo Nhiên sắc mặt lại càng khó coi, hắn thở sâu, cực lực trầm ổn khẩu khí."Lăng Lục, cô đem tôi đánh bất tỉnh trói ở trên giường là muốn làm cái gì?"

"Muốn làm cái gì......" Giang Lăng tươi cười, ánh mắt ám muội."Anh cảm thấy tôi làm gì là làm thôi?"

"Giang Lăng Lục!" Hắn thật sự phát hỏa, con ngươi đen giận giữ trừng cô,"Đừng chọc tính nhẫn nại của tôi." Bị đánh bất tỉnh, còn bị trói chặt, cô còn bày ra cái bộ dáng này, làm cho Thạch Hạo Nhiên thực sự giận.

Là hắn rất dung túng cô, đối với cô thật tốt quá sao? Mới có thể làm cho cô rằng muốn làm gì hắn cũng sẽ không tức giận sao?

Thấy hắn tức giận, Giang Lăng Lục biểu tình vô tội."chỉ đùa một chút thôi, tức giận cái gì?" Lần đầu tiên nhìn thấy hắn phát hỏa, thật là có uy nghiêm, cô không khỏi thu lại bộ dạng lỗ mãng.

Thạch Hạo Nhiên không thèm để ý cô, nhắm mắt lại, lười đáp lời.

Giang Lăng Lục sờ sờ cái mũi, không dám la lối nữa, cắn môi, ngữ khí có điểm cầu xin tha thứ, ý tứ hàm xúc."Tôi chỉ là có chút nói chuyện muốn nói với anh."

Thạch Hạo Nhiên trợn mắt, lạnh lùng nhìn cô."Dùng phương thức này?" Đem hắn đánh bất tỉnh, trói ở trên giường, như vậy kêu hắn nói chuyện?

Giang Lăng Lục không được tự nhiên đổi lại dáng ngồi, thăng lưng tựa ghế túc giận nói."Không như vậy anh nghe tôi nói nói sao?" Chỉ có đem hắn trói lại mới có thể làm việc thôi!

Thạch Hạo Nhiên thở sâu."Giang Lăng Lục, cô là cảnh sát nha!" lại mặc cảnh phục, thế nhưng làm ra kiểu lưu manh này.

"như thế nào?" Giang Lăng Lục vẻ mặt không sao cả."Anh sẽ đi tố cáo tôi sao? Muốn tôi giúp anh gọi điện thoại không?" Cô ngả ngớn lấy ra di động khiến hắn kinh hoảng.

"Giang Lăng Lục!" Hắn tức giận hướng cô rống to.

Giang Lăng Lục che che lỗ tai."Không cần lớn tiếng như vậy, thính giác tôi tốt lắm." Thấy hắn trừng cô, trong mắt toát ra lửa giận, cô khinh chậc một tiếng,"Được rồi, không chọc anh nữa."

Thật sự là, khó được nhìn thấy hắn tức giận, làm cho cô nhịn không được vẫn muốn chọc hắn.

Bất quá vẫn là không nên chọc quá mức, có chừng có mực là tốt rồi, nói sau, cô thật sự có chút chuyện muốn nói với hắn.

Giang Lăng Lục cắn cánh môi, nghĩ đến chính mình muốn nói, trong lòng liền nhăn nhó, thật sự rất khó mở miệng nói ra.

Nhìn trên mặt cô hiện lên không được tự nhiên, Thạch Hạo Nhiên không khỏi sửng sốt, hoài nghi chính mình nhìn lầm rồi, lúc này hắn khôi phục bình tĩnh, trong lòng không khỏi dâng lên nghi hoặc.

Nữ nhân này không có việc gì đánh hắn bất tỉnh, rồi đứng lên, nói có chuyện muốn cùng hắn giải quyết, nói cái gì là rất cần như vậy đối hắn? Hơn nữa nói ra suy nghĩ của mình, lại bày ra bộ dáng ngả ngớn đối với hắn có chút loạn xạ, như là kéo dài thời gian mở miệng ,như này thật sự không giống cô nói chuyện.

Còn có hành vi của cô hôm nay, lộ ra một loại cổ quái, cô rốt cuộc là làm sao vậy?

"Cô muốn nói cái gì với tôi?" khác thường của cô làm cho hắn nổi lên lo lắng, cô là phát sinh chuyện gì? Thực nghiêm trọng sao?

"Khụ khụ!" Giang Lăng Lục lại đổi lại tư thế, ngồi nghiêm chỉnh, ưỡn ngực, hai chân khép lại, tay nhỏ bé thực quy củ đặt ở đầu gối.

"Này! Đầu gỗ......" Cô liếm liếm môi, mắt đẹp không được tự nhiên nhìn chung quanh, cuối cùng mới hạ quyết tâm nhìn hắn."Anh thích tôi đúng hay không?"

"A?" Thạch Hạo Nhiên giật mình.

"Khụ khụ......" Cô lại ho nhẹ một tiếng, cằm nâng lên, tư thái thực phục phịch."Không cần phủ nhận, tôi biết anh thầm mến tôi từ rất lâu."

Thạch Hạo Nhiên trầm hạ mắt, lãnh đạm nhìn lại cô."Cô đã nghĩ nói với tôi vấn đề này?" Liền vì thế mà lám ra loại sự tình này?

"Cô muốn cười tôi? Chỉnh tôi? Hay là muốn thông báo cho mọi người? Sau đó cô lại cự tuyệt tôi, lại muốn tôi đi tìm nữ nhân tốt?" Hắn càng nói, ngữ khí càng lạnh, nếu muốn cho hắn chết tâm, cô không cần làm như thế, chỉ cần câu nói đầu tiên là đủ.

"Không phải......"

"Tôi biết cô không thích tôi, mặc kệ tôi làm gì, ở trong lòng cô tôi vĩnh viễn đều là một tên đầu gỗ khó hiểu , tôi cũng đã nhận ra, thậm chí chủ động chấm dứt quan hệ thân thể cùng cô, không hề quấn quít lấy cô, không hề đối với cô có một tia hy vọng xa vời, như thế này còn chưa đủ sao?"

Hắn hạ mắt, cánh môi nhả ra một chút trào phúng," muốn làm như thế nào cô mới có thể vừa lòng? Muốn tôi biến mất? Cách cô xa một chút, vĩnh viễn không cần xuất hiện ở trước mặt cô......"

"Tôi chưa nói tôi không thích anh!" Không cho hắn nói thêm gì nữa, Giang Lăng Lục tức giận rống to,"Thạch Hạo Nhiên, trong lòng anh có nhiều ủy khuất như vậy, trước kia sao không nói? Làm sao giấu ở trong lòng? Đúng, tôi là giả ngu, cố ý bỏ qua tâm ý của anh, ai bảo anh dung túng tôi? Ai? Ai ngây ngốc khiến tôi phải trả giá, tôi không muốn anh làm như vậy!"

Cô tức giận đứng dậy, hai tay chống nạnh trừng hắn."Họ Thạch kia, anh muốn trả giá là chuyện của anh, đúng, tôi là được tiện nghi còn khoe mã, nhưng lúc đó chẳng phải anh cho tôi quyền lợi đó còn gì?".

"Cô......" Thạch Hạo Nhiên không nghe ra lời nói của cô, hắn trong đầu chỉ nhớ rõ cô mới vừa rồi rống ra."Cô vừa mới nói cái gì?"

Chưa nói không thích, có ý tứ gì?

Giang Lăng Lục cũng nhớ đến chính mình mới vừa rồi tình thế cấp bách rống giận trong lời nói, bộ dáng co rụt lại, vẻ mặt lại không được tự nhiên.

"Tất cả là tại anh!" Cầm lấy tóc, cô tức giận lườm hắn một cái,"Không có việc gì nói những lời này, hại tôi chuẩn bị tốt như vậy lại thành ra hỏng hết." Chán ghét! Nhìn đến cô ửng đỏ hai má, mắt hơi đổi, Thạch Hạo Nhiên không khỏi bắt đầu đánh giá cô, tim đập cũng khẩn trương lên.

Cô...... Nên sẽ không......

"A — tùy tiện!" Giang Lăng Lục phun khí, quyết định bất cứ giá nào, cô bày ra bộ dáng cao ngạo, phục phịch nhìn hắn."Họ thạch, nói thật, anh bộ dạng hoàn hảo, cá tính buồn, tâm lại ngay thẳng, làm việc lại có nề nếp, cùng cái đầu gỗ không giống nhau...... Người có thể hấp dẫn tôi chỉ có khí lực của anh."

Nói đến đây, nghĩ đến chính mình như thế nào đi đến bước đường này? Giang Lăng Lục không khỏi thở dài.

Mà nghe được lời của cô, Thạch Hạo Nhiên tâm lại lạnh xuống, khóe mắt cũng hơi trầm xuống.

"Đừng đần ra như thế." Giang Lăng Lục đối với hắn kêu."Lão nương nói còn chưa nói xong." Kế tiếp mới là trọng điểm.

Cô lại hít sâu, một hồi lâu mới lại mở miệng."Bất quá tôi gần nhất phát hiện kỳ thật tôi không chỉ có thích thân thể của anh, người của anh...... Tôi cũng không chán ghét!" Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của cô không khỏi nhỏ đi.

"Không chán ghét?" Thạch Hạo Nhiên nhíu mày.

"Đúng." Giang Lăng Lục khẩn trương nắm chặt lòng bàn tay,"...... Tôi phát hiện, kỳ thật...... Tôi giống như là rất thích anh."

Khả năng không chỉ thế, hẳn là so với thích còn nhiều hơn một chút,......

"Nga?" Nghe được lời của cô, Thạch Hạo Nhiên vẻ mặt lại chưa thay đổi, chính là lãnh đạm hỏi:"Khi nào thì phát hiện?"

"Là khi...... Nhìn đến anh cùng con nhóc Nhật Bản hôn môi......" Bất quá trọng yếu nhất là lúc Đan Tiểu Phù cùng cô nói chuyện.

Ngay từ đầu, cô đương nhiên không thể chấp nhận, cảm thấy suy nghĩ Đan Tiểu Phù hơi quá, cái gì nhu phong hỏa hoa, cô đều nghe không hiểu!

Cô làm sao có thể sẽ thích tên đầu gỗ kia chứ? Không có khả năng, không có khả năng!

Nhưng khi Thạch Hạo Nhiên cùng con nhóc Nhật Bản hôn môi, hình ảnh liền hiện lên trong óc cô, một lần rồi lại một lần nữa, tâm tình cũng càng ngày càng kém.

Ngay từ đầu cô cũng thuyết phục chính mình là giữ lấy dục, cho nên cô bắt đầu tránh mặt hắn, nghĩ đến không cần nhìn đến hắn thì tốt rồi — chỉ cần không chạm mặt, lâu sau cô sẽ quên đi cảm giác kì quái này!

Nhưng là tránh mặt hắn, cô vẫn nghĩ đến hắn, một khi ở nhà, bên tai nghe được cũng là âm thanh náo nhiệt phía đối diện, cô sẽ không cảm thấy tịch mịch.

Trước kia hắn đều tìm cô đến nhà hắn ăn cơm, còn quan tâm cô có ăn đúng h không?, nhưng gần đâylại không có, hắn không hề để ý đến cô, cũng không còn muốn đối tốt với cô.

Một mình, một người ở trấn nhỏ, thoảng khi, nghe được cũng đều là hắn cùng con nhóc Nhật Bản nói chuyện, nói cái gì hai người thật xứng đôi, con nhóc Nhật Bản thật tinh mắt, hiểu được giá trị của Thạch Hạo Nhiên......

Điều này làm cho cô càng khó chịu, cảm thấy những lời này giống như châm chọc cô không biết quý trọng, mới có thể tự tay đem Thạch Hạo Nhiên dâng cho người tôi.

Cô nghe xong thực không thoải mái, cũng là càng nhiều khó chịu, cảm giác như là mất đi gì đó rất quan trọng.

Sau đó, cô nghĩ đến lời nói của Đan Tiểu Phù, rốt cuộc không thể quật cường phản bác.

Cô thật sự có thói quen cùng Thạch Hạo Nhiên , thói quen khi hắn sủng cô, che chở cô, làm mọi việc cho cô, dung túng cô, thói quen hắn vì sở thích của cô làm hết thảy.

Mà cô chưa bao giờ nghĩ tới muốn trả giá, thẳng đến lúc hắn quyết định buông tay, cô mới giật mình nhận thấy, chính mình bất tri bất giác sớm hình thành thói quen ỷ lại vào hắn, không thể không có hắn.

Đan Tiểu Phù nói đúng, cô là bị thói quen che mắt tâm, mới có thể dại dột thấy không rõ tâm ý cuả mình.

Nghĩ thông suốt rồi, cô muốn tìm hắn nói rõ ràng, lại không biết nên như thế nào mở miệng, lại sợ hắn không muốn nghe cô nói, cuối cùng đành phải làm như vậy đối với hắn.

Cúi đầu, cô đứng dậy, đặt tay nhỏ phía sau, khẩn trương nắmlại, giống cái là làm sai muốn cầu sự tha thứ của tiểu hài tử, ngoan ngoãn dò xét Thạch Hạo Nhiên.

Thạch Hạo Nhiên lại tỏ vẻ mặt hờ hững, trầm mặc nhìn cô.

Đợi mãi không thấy hắn trả lời, Giang Lăng Lục nhịn không được đành mở miệng."Này, anh cũng nói cái gì đó đi!" Làm sao không nói lời nào? bộ dáng này của Hắn làm cho cô có chút hoảng.

"Cô muốn nói gì thì nói đi?" Hắn lãnh đạm hỏi, nghe được lời của cô, hắn không có vui vẻ, ngược lại có chút cười chua xót.

Nhìn đến hắn cùng Hắc Xuyên Tĩnh hôn môi, mới cảm thấy thích hắn, đây là thật sự thích không? hay Vẫn là chính là giữ lấy dục, hay tự trọng của cô không thể chấp nhận?

Hắn không thể dễ dàng tin tưởng, bởi vì quá mức để ý cô, hắn không thể dễ dàng như vậy tin tưởng, chỉ sợ ngày nào đó cô vừa cười, nói với hắn, cô lầm lẫn, cô chính là bởi vì nhất thời giữ lấy dục mới nghĩ đến chính mình thích hắn, là chính cô hiểu lầm.

Hắn thừa nhận không thể chấp nhận, bởi vì, có thể dễ dàng thương tổn của hắn chỉ có cô, chính là bởi vì quá mức thích, hắn mới có thể vì cô mà bị thương.

"Ân!" Giang Lăng Lục gật đầu, không không như tưởng tượng làm cô nhíu mày, cô nghĩ hắn nghe xong nhất định vui vẻ chấp nhận cô; nhưng hắn lại lãnh đạm, nhìn ánh mắt của cô vẫn đang lạnh lùng.

"Tôi nghe xong, có thể mở còng tay ra được không?" Nhìn cô, vẻ mặt của hắn bình tĩnh, thanh âm bình thản không mang theo một tia cảm xúc.

Giang Lăng Lục nhíu mày, phản ứng của hắn làm cho cô nghi hoặc, cô nhìn hắn, cánh môi nhếch lên."Anh không tin lời của tôi nói?"

"Cô cảm thấy tôi nên tin tưởng lời cô sao?" Hắn hỏi lại, cánh môi xả ra một chút cười."Lăng Lục, tôi hiểu rõ cô, cô hiện tại tựa như đang muốn tranh đoạt món đồ chơi của tiểu hài tử, cô chính là không nghĩ muốn bị thua."

"Không phải như vậy!" Giang Lăng Lục giải thích.

"Đối với cô cảm thấy là như thế nào." vẻ mặt Của hắn còn thật sự trào phúng nói với cô, hắn căn bản không thể dễ dàng tin tưởng cô."Mặc kệ cô nói như thế nào, đều không thể dễ dàng thuyết phục tôi, bởi vì tôi rất hiểu cô."

Hoặc là nên...., hắn nên lui bước.

"Thạch Hạo Nhiên......"

"Bắt tay giảng hòa đi."

"Không cần!" hắn không tin tưởng làm cho cô tức giận, cô khó có cơ hội giải thích, nhưng tên đầu gỗ kia thế nhưng không tin lời của cô, làm sao muốn cô ngoan ngoãn nghe hắn?

"Giang Lăng Lục!" Hắn giận dữ trừng cô.

Ai ngờ cô lại thảnh thơi đổ chén nước, không để ý tới cái nhìn chằm chằm của hắn, tự uống nước.

"Giang......"

"Ba!" Nước đá đột nhiên hắt thẳng mặt hắn.

Thạch Hạo Nhiên nhắm mắt lại, nước đá lạnh khơi mào tức giận, hắn lạnh lùng mở mắt ra, ngữ khí lãnh đạm cất giấu cơn nóng giận."Vừa lòng rồi chứ?"

"Còn chưa có." Giang Lăng Lục dùng sức buông cốc nước, lên giường, ngồi trên người hắn, tay nhỏ bé thô bạo nắm lấy cỏ áo của hắn."Đầu gỗ, anh làm cho tôi rất tức giận!"

Cô cúi đầu, trong mắt ngập lửa giận."Anh luôn miệng nói hiểu tôi, cũng không tin tưởng lời tôi nói."

"Cô có cái gì đáng để tôi tin tưởng?" Thạch Hạo Nhiên hỏi lại, hành động của cô hoàn toàn chọc giận hắn." Tùy hứng của cô tôi so với ai khác đều rõ ràng, bởi vì đó là từ tôi mà ra, như cô nói, tôi muốn sủng cô, ngu ngốc đều giống nhau khiến cho cô trả giá, đó là chuyện của tôi; Giống nhau mà thôi, muốn hay không tin tưởng lời cô nói, cũng là chuyện của tôi, không phải sao?"

Mà hắn, lựa chọn cự tuyệt.

"Anh!" Giang Lăng Lục trừng hắn, không nghĩ tới tên đầu gỗ sẽ phản bác cô, hơn nữa những câu thẳng thắn đó làm cho cô không thể đáp lời."Hảo, tốt lắm."

Cô giận dữ không cười nữa, buông cô áo hắn ra, ôn nhu giúp hắn cởi bỏ áo sơ mi, lộ ra thân hình tráng kiện.

Thạch Hạo Nhiên nhìn hành động của cô, khóe môi xả ra một chút trào phúng."Lại muốn dùng cơ thể của tôi phát tiết, thỏa mãn dục vọng cô sao?"

"Đúng." Cô đem áo sơ mi hoàn toàn cởi bỏ, lại cởi bỏ toàn bộ tây trang của hắn, cả quần cũng bị cởi đến giữa đầu gối.

Nam căn mềm nhũn vẫn nằm ở giữa hai chân.

Giang Lăng Lục liếc mắt một cái, sau đó lấy di động trong túi tiền ra.

Thạch Hạo Nhiên lập tức mở to mắt, trừng mắt nhìn cô,"muốn làm gì thì làm thôi?"

Cô không để ý tới hắn, ấn ấn di động một lát, sau đó xem bốn phía, đưa điện thoại di động phóng tới bên cạnh ghế, vừa vặn đối diện với giường.

"Giang Lăng Lục, cô muốn làm cái gì?" động tác Của cô làm cho hắn có dự cảm không tốt.

"Anh đã không tin lòi của tôi nói, như vậy đành phải uy hiếp anh thôi." Giang Lăng Lục vỗ vỗ cơ ngực rắn chắc của hắn.

"Uy hiếp?" Thạch Hạo Nhiên xanh mắt trừng cô.

"Là vậy a!" Cô nhún vai, đối với hắn cười đến gian xảo,"Chụp cảnh trên giường,tôi uy hiếp anh cùng tôi làm chuyện mờ ám! Anh nếu không chịu, tôi liền chụp lại rồi đưa cho cả trấn xem!"

"Giang Lăng Lục cô dám –" Thạch Hạo Nhiên không thể tin được, trừng mắt nhìn cô, nữ nhân kia sao lại điên đến thế này?"Cô không sợ mất mặt sao?"

Nữ nhân vật chính là cô nha!

"Có cái gì phải sợ? thanh danh Của tôi vốn cũng rất kém." Cô cười thật ngọt, cực lực làm càn."Hình tượng tốt là anh, cũng không phải là tôi."

"Giang Lăng Lục! Cô là cảnh sát......"

"Đúng, tôi biết, vây thì như thế nào?" Cô nheo nheo mắt, ngón tay dùng sức ninh trụ đầu v* của hắn,"Anh muốn đi tố cáo tôi sao? Ân?"

Tay cô chỉ tà ác vuốt vuốt thân thể hắn, khiêu khích cơ ngực mẫn cảm của hắn, mà cũng trách váy đang cuốn lên trên, bên trong như ẩn như hiện vô qua lại cọ xát nam căn của hắn.

"Cô cho rằng tôi không dám!" Hắn cắn răng trừng mắt nhìn cô, cực lực nhịn xuống khi bị cô trêu ghẹo, khơi mào ngọn lửa trong cơ thể hắn.

"Nga, vậy thì làm đi nha!" Cô không sợ hắn đâu! Dám cự tuyệt cô, dám trêu hỏa cô, tốt lắm, hắn sẽ chờ cơn giận của cô đi!

"Cô...... Ngô!" Cô đột nhiên dùng móng tay kích thích điểm mẫn cảm trước ngực hắn, thân thể cường tráng không khỏi run lên, bị kích động muốn tránh thoát, đầu giường cạc cạc rung động.

Mà nam căn mềm nhũn ở phía dưới dần dần thức tỉnh, dựng đứng theo bản năng.

Giang Lăng Lục quyến rũ hạ xuống, cúi đầu bên tai hắn, khiêu khích nói –"Thạch Hạo Nhiên, hảo hảo hưởng thụ đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com