Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Trại huấn luyện - Gặp lại

Đầu mùa đông, ở Hyogo không khí rất lạnh khoảng tầm 5 - 10°, ai cũng thấy lạnh kể cả cậu, dù sao cậu cũng là con người mà chứ có phải là siêu nhân đâu! Cậu đang Lê từng bước chân nặng nề đến trường.

- * thời tiết gì mà lạnh vãi*_ cậu chu mỏ ủy khuất nghĩ, bỗng Cậu nhớ lại mùa đông ở Anh nó lạnh hơn ở đây gấp mấy lần có ngày còn xuống âm độ nữa cơ, mấy ngày như vậy cậu thật chẳng muốn ra khỏi phòng tẹo nào:(. cậu dần dần đi đến cửa lớp từng hơi thở nóng hổi liên tục được cậu phả vào trong bầu không khí lạnh lẽo này tạo thành từng làn khói trắng nhỏ nhanh chóng biến mất. [Két] cánh cửa lớp dần dần mở ra, khung cảnh đập vào mắt cậu là những học sinh ngồi co rút trên ghế vì lạnh.
- mọi người chào buổi sáng_ Cậu vừa đi vừa liếc nhìn họ nở nụ cười nhẹ nhưng nó đủ để họ cảm thấy ấm lên phần nào, nơi cuối lớp có hai người đang co rút trong chiếc áo ấm dày cộm, Cậu đi tới.
- hai người ổn chứ?_ cậu hỏi, nghe được thứ âm thanh ấm áp kia hai người ngóc đầu dậy.
- Shouyou-kun/Hinata!_hai người đồng thanh cùng nhìn cậu với ánh mắt cún con, nhìn thấy vậy cậu bỗng nhớ về Natsu, ngày xưa cô cũng thường làm khuôn mặt này với cậu để vòi cậu ôm cô vào mùa đông. A! Cậu lại thấy nhớ cô rồi.
-*mình muốn ôm Hinata /Shoyo-kun*_đó là suy nghĩ của 2 con cáo kia. bằng một cách phi thường nào đó cậu dường như hiểu được ý của hai người này từ từ giang tay ra hai bên mời gọi hai thân ảnh kia đến. ban đầu họ có chút đơ với hành động của cậu tuy vậy hai người vẫn mon men đến chỗ cậu nhưng thay vì quỳ xuống ôm họ lại với cậu ngồi lên bệ cửa sổ, may mà cái bệ đó vừa với cặp mông xinh xinh của cậu, sau đó người thì ôm ngang hông (dưới ngực) người thì ôm ngang lưng quần mặc thì kề sát hõm cổ cậu mà dụi dụi hít lấy hít để cái mùi hương phát ra từ người cậu.
-*ấm quá*_ họ nghĩ, hai tay cậu không biết phải làm gì để bèn đặt lên lưng họ, hơi ấm tràn khắp cơ thể giờ cậu nhìn họ bỗng liên tưởng đến những đứa trẻ gặp được đồ chơi bất giác cậu nở nụ cười tay thì xoa xoa lưng họ, họ bây giờ vừa cảm thấy ấm áp vừa sung sướng đâu đó xuất hiện hai cái đuôi cáo đang ngoe nguẩy.
-*đi phát cơm chó vừa vừa phải phải thôi*_đó là ý nghĩ của những người thấy cảnh này, một phần vì lượng cơm chó trước mặt kia một phần thì... sao bây số hưởng vậy? đúng họ đang ganh tị với hai người đó Tại sao họ lại có thể gần gũi với cậu như vậy. nhờ vào lượng hơi ấm mà cậu đã trao từng tiết học trôi qua không làm họ buồn ngủ.
HIỆN TƯỢNG LẠ!
buổi trưa nơi phòng tập.
- Ôi Hinata với thằng Osamu đâu rồi?_ Aran hỏi.
- hai người đó đi mua đồ ăn rồi_ Atsumu nói, vừa dứt tiếng cánh cửa phòng tập đã bị mở toang, mọi người nhìn về phía cửa hai thân ảnh quen thuộc xuất hiện người cao thì cầm túi đồ nhỏ, người thấp thì cầm túi đồ to trên tay hai người thì cầm hai cơm nấm đang nhâm nhi chậm rãi bước vào trong.
- Ôi Osamu chú để Hinata nhưng túi đồ ăn của chú như vậy coi được à?_Aran chỉ vào mặt anh quát.
- đó là túi đồ ăn của Hinata Đây mới là của em này_ Samu giờ túi đồ nhỏ của mình lên nói, ai cũng sốc.
- nhóc ăn nhiều thật đấy_ Suna mon men lại ngó vào đống đồ ăn của cậu, cậu không nói gì chỉ cười rồi ăn tiếp. lúc cậu ăn má cứ phồng phồng lên đáng yêu vô cùng.
- dễ thương quá!_ Tsumu hét lớn ôm đầu ngã nửa thân trên ra sau. ai cũng nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ (-cậu).
một lúc sau...
- năm nay đội của chúng ta trước khi vào vòng loại cúp Liên trường sẽ có một đợt tập huấn tại trại huấn luyện ở Tokyo_ông đứng trước các cầu thủ của đội nói.
- nhưng mà vấn đề quan trọng hôm nay ta muốn nói không chỉ có vậy_ đến đây Ông ngừng một chút.
- mà là nhóc đấy nhóc lùn_ ông nhìn thẳng về phía cậu, mọi người cũng nhìn theo.
- Hể!? Em? Tại sao vậy?_ cậu hoang mang nói.
- vì sẽ có sự góp mặt của chúng, Karasuno_ ông nói, cái tên đem đến sự đau khổ cho cậu, cội nguồn của sự ra đi, cái tên cậu chẳng muốn ra thêm một lần nào nữa. nghe cái tên này họ đang mặt khác gì cái đít nồi đâu.
-thì có sao đâu_ cậu bình thản nói.
-sao?
- vì em đã từ lâu không còn quan ngại về vấn đề sẽ chạm mặt họ như thế nào nữa. bây giờ... em là em họ là họ, em với họ không còn là một tập thể, mà bây giờ em có thể tự tin nói rằng ngay tại đây và bất kỳ nơi nào khác chúng ta là chúng ta. Em bây giờ ở Hyogo là thành viên của đội bóng chuyền Inarizaki em không có lý do nào để lùi bước trước họ cả!_ cậu hùng hồn nói, ai nấy đều nghe rõ những gì cậu nói đến mức ngớ ra luôn, cậu bé đáng yêu hơn ngu ngơ của một năm trước nay đã trưởng thành rồi. họ nghe được câu nói này của cậu, họ vui biết bao nhiêu bé con đang tự tin tuyên bố rằng mình là người của Inarizaki, là người của họ phải không?
- được khí thế này tốt lắm giữ vững bọn nó nhé!
- giờ thì luyện tập làm bá chủ trại huấn luyện nào!
- Yos!!!!
mọi người đồng loạt đưa nắm đấm lên cao cùng với cái khí thế hừng hực có thể đem thịt lên nướng này, trong suốt buổi luyện tập họ vô cùng hăng say. và mới đây thôi đã 5:00 chiều rồi họ đang chuẩn bị ra về thì...
- Nè Shouyou-kun_ Tsumu đi đến chỗ cậu.
- có chuyện gì sao Atsumu-san?_Cậu quay sang anh
- nhóc nói lại câu đó được không_anh nói.
- câu gì ạ?_ Cậu hỏi lại
- là cái câu mà "chúng ta là chúng ta" rồi gì mà "là thành viên của đội bóng chuyền Inarizaki" gì đó nhóc nói lại cho anh nghe được không_ anh cười híp mắt nói, cậu thì không nói gì, cúi gằm mặt xuống.
- cái thằng não lợn này!_ Samu thấy thế bật nhảy lên đá vào lưng anh làm anh té nhào.
- cái thằng này mày làm cái quái gì vậy?_ anh nằm ra đất nói lớn, Samu thì đang nắm lấy cổ áo anh giật mạnh.
-Ai biểu chú ăn hiếp Hinata làm gì_ Aran đi tới, chân mày hơi chau lại. Suna thì vẫn chụp cái hình ảnh này.
- có ai làm gì đâu chỉ muốn Shouyou nói lại câu đó thôi mà, phải không Shouyou-kun?_ Anh quay lên nhìn cậu, thì thấy cậu cuối mặt hai tay nắm chặt lại người hơi run lên.
- Shouyou-kun?_ giờ anh mới nhận ra, âm điệu trong có vẻ lo lắng.
- Hinata Em không sao chứ?_Kita đến gần lo lắng hỏi, nhưng cậu không trả lời.
- Hinata mặc kệ tên não lợn này đi nói nó làm gì em vậy?_ Akagi đi đến trấn an một lúc sau, cậu từ từ buông lỏng bàn tay run run đưa lên phía trước rồi áp mạnh vào mặt mọi người bất ngờ.
- Hinata sao vậy!?_ Kita hốt hoảng, tập thể Đội chính thức bấn loạn.
- mấy câu hồi sớm em nói..._cậu ngập ngừng
- hả?
-giờ bảo em nhắc lại... ngại lắm_ cậu từ từ hạ tay xuống, bây giờ ai cũng nhìn thấy khuôn mặt đỏ chói của cậu, chân mày chau lại (kiểu buồn), trên đôi lông mi và dưới mí mắt còn ẩn hiện vài giọt nước, có vài giọt từ mí mắt chạy xuống đến cằm. Lực sát thương quá khủng khiếp, không ai đỡ nổi máu mũi tuông ra như suối, Kita là người đứng gần nhất chính thức nằm sân.
- Kita!
-*Anh từ giã cõi đời đây vĩnh biệt*_ Kita như cái xác không hồn nằm đấy... trên một vũng máu.
- Kita-san! Anh sao vậy!? _cậu hoang mang đến gần anh lay lay anh nhưng có vẻ không hiệu quả máu vẫn chảy ra mà không có dấu hiệu dừng lại. Tập thể đội chính thức tử trận. Vì sợ sợ mọi người không về nhà được, cậu quyết định bảo họ đến nhà cậu nghỉ một chút rồi hẳn về. Kita là người bị tụt HP nhiều nhất nên được phép đặc cách nằm trên đùi cậu, còn giả bộ ngủ để được cậu dùng tay vỗ vỗ nhẹ vào ngực như ru em bé vậy.
- *đã có ai nói với anh là lúc này anh rất đáng ghét chưa Kita-san?*_ Tsumu mặt hầm hầm nghĩ, không chỉ có anh một số người kia cũng vậy. sau khi tạm biệt họ, cậu lại bắt tay vào làm việc... nấu ăn, quét dọn, tắm rữa, học bài,.... và sau khi hoàn thành, điện thoại của cậu xuất hiện liên hồi các tin nhắn, tất cả đều đến từ nhóm chat của Nekoma (do Kenma đưa cậu vào mà không ai lên tiếng từ chối)

sáng hôm sau ở phòng tập.
- hừm_ huấn luyện viên ngồi một chỗ trống cầm suy nghĩ điều gì đó, rồi lát sau ông lôi điện thoại ra gọi cho ai đó. rồi lại một lúc sau nữa Ông đi ra ngoài bỏ mặc những cầu thủ kia.
- nhóc lùn_ ông quay trở lại gọi cậu. Cậu đang tập thể nghe được tiếng gọi nên đặt quả bóng xuống lon ton chạy lại chỗ ông mà ngây thơ không biết mình sắp lọt vào cái bẫy do chính huấn luyện viên của mình bày ra.
-có chuyện gì vậy huấn luyện viên?
- hề hề_ ông lôi Cậu đi mất trong sự đơ của mọi người, một lúc sau ông quay lại một mình với khuôn mặt thể hiện rõ sự tự hào và tự tin không kém.
- Hinata đâu rồi huấn luyện viên?_ Kita đi lại chỗ ông.
-à nhóc lùn đó hả? ta bán nó rồi_ ông thản nhiên nói.
-cái gì!? bán!? cho ai?_ Tsumu và Samu Đồng Thanh.
-lát nhóc sẽ biết_Ông vẫn thản nhiên
-lát là sao? sao thầy lại-Ànô.
-hả?_ nghe thấy tiếng nói quen thuộc họ đồng loạt nhìn về phía phát ra tiếng nói và ngay lập tức đứng hình.
- huấn luyện viên tại sao em lại phải đội bộ tóc giả này?_ cậu thắc mắc Cậu đang đội bộ tóc giả màu nâu dài qua mông, xoăn bồng bềnh, có hai cái nơ trắng hai bên. vốn chỉ cậu đã giống con gái rồi nay đội thêm bộ tóc giả nữa là công ai nhận ra Cậu là Nam luôn:))) đặc biệt là cậu vốn đã dễ thương rồi nay thêm bộ tóc giả đặc biệt dễ thương này nữa thì suy ra x 2 sát thương Chiến Sĩ của đội tử vong không cần ra trận.
- màn gặp lại có một không hai của nhóm và đội cũ ở trại huấn luyện ấy mà_ ông hừng hực khí thế nói.
-???_ Cậu ngớ ra luôn.
- Nhóc sẽ đến với cái tiểu sử giả là quản lý nữ của Inarizaki rồi đến lúc thích hợp Nhóc sẽ trở lại với thân phận thật của mình_ông ôn tồn giải thích, may mắn là cậu hiểu.
-còn mấy cái xác này...
-hử_ Cậu quay đầu về phía mà ông đang nhìn ngay ở cửa dân tộc đã xuất hiện và cái xác lem luốt máu (mũi).
- họ bị làm sao vậy?
- làm sao mà ta biết!_ ông phản bác.
- giờ ngóc chịu khó lôi tụi nó vào sân tập đi ta đi gọi điện cho phụ huynh tụi nó, chắc chúng lâu lắm mới tỉnh_ ông nói.
-vâng ạ_ rồi cậu với ông chia nhau người một việc. cậu lôi từng người từng người một vào mà với sức của một người mong manh như cậu so với lũ trâu bò này thì nói thật là có hơi cực. họ thì cảm giác được có đôi tay vừa mềm mại vừa ấm áp chạm vào mình là y như rằng không muốn tỉnh dậy. một lúc sau trước cổng trường đã có sự góp mặt của các vị phụ huynh, họ mang đồ cho con cháu họ vì trước đó huấn luyện viên đã nói:"xin chào, anh/chị/bà là phụ huynh của em (từng thành viên trong đội) phải không ạ? vì giải cúp Liên trường lần này rất quan trọng nên chúng tôi mong các vị hãy đồng ý để cho ấy ở lại qua đêm tại chỗ ở tập thể của chúng tôi (nhà Hinata) để bàn một vài chuyện xin hỏi có được không?". may mắn thay là phụ huynh của họ đều đồng ý với ý kiến này. cậu, huấn luyện viên và một số vị giáo viên khác đã vác họ đến nhà cậu bây giờ cũng đã 6 giờ 30 tối.
- thế nhóc chăm sóc tụi nói nhé ta về trước.
- vâng huấn luyện viên cứ yên tâm_ ông gật đầu rồi bỏ đi, cậu đóng cửa đi vào nhà như thường lệ cậu lại tiếp tục công việc hàng ngày nhưng hôm nay trong việc nấu ăn Cậu đặc biệt nấu nhiều hơn bình thường nhất là cơm ( vì trong nhà hiện đang có một thằng simp chúa cơm nắm và nó cũng ăn rất nhiều). mùi thơm từ trong bếp bắt đầu lan tỏa, đến mấy nhà bên cạnh cũng gửi được.
- mùi thơm quá
-Hinata lại nấu ăn rồi
-nhưng phải công nhận là thằng bé nấu ăn rất ngon
-Tôi muốn qua ăn chực hết sức.
những nhà bên cạnh bắt đầu bàn tán về tài nấu nướng của cậu. mùi thơm từ từ Lan đến chỗ mấy cái xác kia làm nó động đậy.
-mùi gì Thơm vậy?_ Yuto là người dậy đầu tiên.
- Ai nấu đồ gì mà thơm vậy?_ Riseki và Akagi cùng ngồi dậy.
- sao mình lại ở đây? oi dậy đi_ Ginjima và Kita cùng ngồi dậy lấy chân à nhầm lấy tay tát tát vào mặt mấy cái xác còn lại.
- Shouyou-kun đâu rồi?_ đây là câu nói đầu tiên phát ra từ mồm của Atsumu sau một khoảng thời gian (ngắn) nằm chết:))).
- simp trúa_Samu khinh bỉ nhưng nói ai chứ anh cũng muốn hỏi câu đó lắm.
- mọi người tỉnh rồi à?_ cậu ló đầu ra hỏi.

- Hinata_ Kita ngước lên nhìn cậu.
- Sao mọi người lại ở nhà em vậy?_ Anh hỏi.
- Hồi chiều mọi người bị ngất em, huấn luyện viên và mấy thầy cô khác đỡ mọi người về đây_ Cậu cười.
- à... ừm vậy sao_ anh đỏ mặt.
- à đồ của phụ huynh mọi người đem đến, mọi người xem đi em đi nấu tiếp_ nói xong cậu bỏ vào trong bếp. Họ mon men lại đống đồ, trong đó ngoài quần áo, đồ dùng cá nhân ra còn có một vài lời nhắn phần lớn đều có chung mọi đặc điểm là nhớ ngủ sớm, ăn uống đầy đủ, không được làm phiền người khác, mặc thêm áo vào buổi tối. Điều đặc biệt nằm ở một lời nhắn nọ "Hai đứa bây đừng làm cháy nhà người ta là mẹ mừng rồi" (Bạch: đố ai đoán được lời nhắn này là dành cho ai(・∀・)). Một lúc sau, cậu dẫn họ đến phòng ngủ và chỉ cho họ vị trí phòng tắm, sau khi tất cả đã xong xuôi họ ngồi trong cùng một bàn ăn tối, ai cũng khen nức nở đồ ăn của cậu điều đó làm cậu rất vui. Ấm cúng quá~ Sau khi ăn xong thì ai về phòng nấy, các bác nghĩ vậy à? Không có đâu. Đêm đó dường như là đêm không ngủ của họ vì Hinata muốn ngủ chung phòng với mọi người, có một vài người kiểu "Hinata sẽ ngủ chung với mình" "Hinata sẽ ngủ chung với mình" ... họ đã quyết định việc ai sẽ được nằm kế bên cậu bằng một phương pháp truyền thống nhưng lại ẩn chứa vô vàng khó khăn đó là... KÉO - BÚA - BAO! Và ngôi sao may mắn của ngày hôm nay thuộc về... Suna Rintarou.
- Chết tiệt!_ Tsumu tuyệt vọng hét lớn.
- Đã bảo lag ra cái bao đi mag chẳng nghe! Thằng não lợn này!_ Samu quát.
-*Tức thật*_ Kita nắm chặt lòng bàn tay. Suna trưng ra bộ mặt ngạo nghễ, đắc thắng, giơ hai ngón tay lên châm chọc lũ thua cuộc đang tức giận kia.
- *lũ này lụy cả rồi*_Anh lớn Aran chán nản nghĩ. tối đó Suna được ngủ bên cạnh Hinata biết đó là anh lớn Aran nằm chắn lũ cáo thèm thuồng kia. Suna thừa nước đục thả câu kéo Hinata vào lòng mình mặt dựa sát vào gáy cậu vừa ngửi vừa ôm đôi khi còn hôn nhẹ vào gáy (Bạch: truyện của tuii là truyện nhẹ không có R18), vì gáy cổ là một bộ phận nhạy cảm Không Của riêng ai nên khi có thứ tác động nhẹ vào nó sẽ xảy ra phản ứng cậu có hơi run người dù tối nhưng anh vẫn có thể nhìn rõ vành tai và mặt của cậu đỏ lên. nhận ra việc làm sai trái của mình anh xoay người cậu lại để mặt cậu hơi dựa vào mái tóc màu nâu đậm của anh, tay ôm ngang hông cậu tay còn lại vỗ nhẹ vào lưng cậu trấn an cảm nhận được hơi ấm hơi thở của cậu đều lại anh an tâm hơn mặt dựa sát vào hõm cổ cậu lấy hơi ấm Mặt cậu dụi vào mái tóc anh rồi để vậy cho tới sáng.
Sáng hôm sau.
- Suna chú cơ hội thật
- Kuso Suna!
- chưa bao giờ tôi thấy ghét anh ta hơn lúc này.
mới ngủ dậy mọi người đã thấy cảnh tượng cơm chó này thì tất nhiên là nổi quạo, Suna vì bị nhìn nhiều quá nên tỉnh dậy một cách nhẹ nhàng tránh để cậu thức.
- ủa bây dậy rồi hả?_ anh nói.
- Kuso Suna!_ Tsumu hét Lớn định chạy lại đồ sát anh nhưng lại bị Aran cản lại.
- đừng mà...
- hả?
- Tôi không biết gì hết...
- xin đừng đánh tôi nữa...
giấc mơ đã từ lâu không thấy nay lại trở về với cậu một lần nữa, bỗng từ đôi mi nhắm nghiền kia tuông ra một chất lỏng long lanh chất chứa bao nỗi buồn. nhìn thấy cảnh này sự phẫn nộ của họ đối với "bầy quạ gãy cánh" kia ngày một dâng cao, Kita đi lại nệm Cậu ngồi xuống vỗ vào lưng cậu trấn an cảm nhận được xung quanh có sự bảo vệ cậu không còn khóc nữa, cũng không ngủ mớ nữa mà tiếp tục ngủ một cách ngon lành.
- *em ấy bây giờ không còn là chú quạ non của ngày trước nữa ngay tại đây em ấy sẽ là một con cáo bé con của chúng ta. điều chúng ta cần làm là bảo vệ em ấy*.
- *lũ quạ này chắc chắn sẽ không thể bay xa được nữa*
sau khi cậu đã ngủ dậy học cùng ăn sáng rồi cùng nhau đến trường, cậu dường như chẳng nhớ gì vào đêm qua những người kia cũng chẳng dám kể cho cậu. hôm nay lại là một ngày bình thường của bao người nhưng đã có một sự việc bất thường trong đội bóng chuyền Inarizaki này đó là chàng trai chơi ở vị trí Middle - Suna Rintarou đã chính thức bị liệt vào sổ đen của đội sau hành động đêm qua.
3 ngày nữa họ sẽ khởi hành đến Tokyo những ngày trước khi đi họ tranh thủ luyện tập, cố gắng làm quen với Hinata khi giả gái nhưng việc này lại vô cùng khó khăn vì mỗi lần mà cậu giả gái y như rằng sẽ có một trận đổ máu xảy ra. Và mới đây thôi 3 ngày nữa đã trôi qua rồi, lúc 3:30 tại Hyogo chiếc xe buýt chuyên dụng của trường đã đổ trước cổng từng cầu thủ bước lên xe và đúng 4:50 họ chính thức khởi hành.
- nhóc lùn không sao chứ?_ huấn luyện viên.
- Em không sao_ Hinata cười nói.
- đã uống thuốc chưa?_ Ông hỏi tiếp.
- đã uống rồi ạ, huấn luyện viên không cần phải lo_ cậu nói.
cậu vẫn ngồi một mình (Bạch: vì tui muốn bé tránh xa lũ cáo đó ra một chút), cậu đang ngồi nghịch máy chơi game cái tên của cậu trong game là cái tên mà ai cũng biết (Bạch: liên hệ chương 5).
- ô! Hinata biết chơi game luôn à?_ Akagi hơi chồm qua chỗ ngồi của cậu.
- vì lúc ở trung tâm huấn luyện em không có ai quen biết nên người đem em qua Anh thường hay cho em một vài máy chơi game để giết thời gian giờ thành thói quen của em rồi_ cậu nói tay vẫn chăm chú vào màn hình và các nút bấm trên máy chơi game.
- nè Yuto, game này cậu có chơi phải không?_ Omimi.
- không chỉ có tôi đâu cả Ginjima và Riseki cũng có nữa_ Yuto nói.
- Hinata kết bạn chơi game chung đi_ Riseki.
- Nè anh_cậu chìa máy chơi game ra cho anh xem tên.
- Ninja Boy!? em là cái cậu hay phá đảo mấy cái con game phiêu lưu với người chơi Kitty Boy đó hả?_ anh bất ngờ, cậu hơi khựng người nhưng cũng gật đầu.
- Wao! Vip pro rồi đó Hinata!_ Akagi trầm trồ.
- Haha có đâu_ cậu cười sau đó họ cùng nhau chơi game rồi tám chuyện mặc mấy con người đang ngớ ra ở hàng ghế cuối.
- Họ đang nói gì vậy?_ Tsumu.
- hỏi tao sao tao biết_Samu.
- ê chụp bức hình không?_ Suna.
- Lũ sống chậm_ Aran nói nhưng chẳng ai biết trong túi của anh cũng có cái máy chơi game y chang họ.
Từ Hyogo đến Tokyo cũng phải mất 5 tiếng đồng hồ nên họ quyết định ghé lại một cái quán để ăn trưa rồi mới đi tiếp. 10 giờ tại Hyogo-Trường Cao trung Nekoma, có rất nhiều đội đứng chờ ngoài cổng nhìn sơ qua thì có thể nhận thấy các đội như Nekoma (chủ nhà), Fukurodani, Aoba Jousai, Itachiyama,... (nhiều đội khác) đảo mắt một lúc thì họ thấy mục tiêu cần loại bỏ - Karasuno họ đồng loạt trầm mặt.
TÌNH HÌNH BÊN NGOÀI (cổng trường).
- Kenma-san~_ Touhou ỏng ẹo chạy về phía Kenma.
- Tránh ra_ Anh liếc đôi mắt mèo màu vàng kim của mình, hằn giọng. Ả biết điều không lại gần anh và chuyển mục tiêu sang Oikawa.
- Touru-san~_ Cô tung tăng chạy lại phía anh.
- Xin lỗi bây giờ tôi không rãnh_Anh nhếch mép rồi bỏ đi.
- *Tck thằng khốn đó vẫn còn sức ảnh hưởng lớn như vậy*_ả tức giận cắn đầu móng tay rồi quay về với đội.
- Touhou-chan em mới đi đâu vậy?_ Sugawara.
- À... ừm em đi chào hỏi xíu thôi_ cô cười.
- Vậy à?_ Anh tiếp tục hướng mắt về phía Inarizaki.
- Nè Suga-san_Touhou.
- Gì vậy? Touhou-chan?_ Sugawara.
- Cho em hỏi là... Mấy cầu thủ của Inarizaki như thế nào ạ?_ Touhou.
- À đúng rồi nhỉ em mới làm quản lý chưa được bao lâu tất nhiên là không biết rồi, nè đây là ảnh chụp tập thể của họ_ Anh chìa điện thoại ra trên đó có bức hình tập thể của Inarizaki.

- *Ha~ Dễ thương quá~ mà còn đẹp trai nữa~*_cô nghĩ chưa gì mà đã tưởng tượng ra cái cảnh mấy anh zai ở Inarizaki đến xin số điện thoại của ả:)))).
- Kenma sao háo hức lạ thường vậy?_ Yamamoto.
- Biết rồi sao còn phải hỏi_Yaku.
- Thế mới vui:)_Yamamoto.
- Không biết cậu ấy sẽ xuất hiện như thế nào nhỉ?_Lev cũng háo hức không kém.
- Đó là một đội bóng lớn chắc màn gặp lại hoành tráng lắm đây_ Kuroo.
- Bom nổ bùm bùm chẳng hạn_Fukunaga.
- Chắc có đó nha phải không Kenma?_ Kuroo khoác vai anh.
- Kuroo đừng có làm vậy, Shouyou sắp xuống xe rồi_ Anh nói chỉ đủ để những người trong đội nghe.
TÌNH HÌNH TRÊN XE.
- Nhóc lùn hoá trang đi_ huấn luyện viên.
- Vâng_ Cậu lục đục đội tóc giả, đeo kính, mang cặp chuẩn bị bước xuống với mọi người.

Cánh của xe buýt từ từ mở ra, người bước xuống đầu tiên là huấn luyện viên Kurosu và huấn luyện viên Taro Omi,
- Cảm ơn ông vì đã mời chúng tôi_ ông tiến tới bắt tay ông Nekomata.
- Không có gì phải khách khí cả ông bạn già_ Huấn luyện viên Nekomata cũng bắt lấy tay ông.
- Xuống đi mấy nhóc xuống đi_ông nói lớn.
Sau đó từng cầu thủ của Inarizaki bước xuống xe dẫn đầu là đội trưởng con người ta Shinsuke Kita (với cái khẩu trang trên mồm) tiếp đó là Suna rồi đến anh em nhà Miya, tiếp theo là Omimi, Riseki, Yuto, Akagi và cuối cùng là anh lớn Aran nhưng đặc biệt là anh đang nắm lấy một bàn tay nhỏ hơn vừa trắng vừa hồng mọi người đều tò mò.
- Giờ mình xuống nhé_Aran.
- Vâng_ Cậu lên tiếng rồi thuận ý nắm lấy tay anh đi xuống xe. Những thứ mà họ nhìn thấy là cô gái nhỏ nhắn, đáng yêu với đôi mắt to tròn long lanh màu cà phê, chiếc mũi nhỏ nhắn cộng với đôi môi chúm chím mà cherry, khuôn mặt được tô điểm thêm bởi chiếc kính 0°; thân hình nhỏ nhắn, thon thả; làn da trắng hồng; mái tóc dài màu cà phê. Trên người khoác bộ áo tập thể của Inarizaki, vai đeo chiếc cặp chéo từ từ đi đến phía họ.
- Ôi Kurosu đó là ..._ Nekomata.
- Đó là quản lí nữ của chúng tôi, tên Rechihiko Hina năm 2 có nhiều kinh nghiệm việc làm quản lí lắm mà tính tình cứ như trẻ con_ ông cười nói với huấn luyện viên Nekomata, ông hiểu ý không hỏi nữa nhưng có một điều mà ông không để ý đó chính là tập thể cầu thủ của Nekoma chính thức đứng hình. Cậu chầm chậm đi lại phía đội trưởng cố diễn tròn vai nữ quản lí ngây thơ, năng động, nhút nhát họ bật cười với nét diễn của cậu. Cậu vờ nấp sau lưng Kita lú một phần đầu, ai đứng đằng sau Kita đều phải nhịn cười vì cái sự dễ thương quá đáng của cậu.
- Không sao đâu Hina-chan, rồi em sẽ quen thôi_Anh nói.
- Ừ... ừm em-em biết rồi_ cậu lấp bấp.
- Ok tất cả vào trong đi_ Nekomata nói lớn. Họ bắt đầu nhấc bước, sẽ thật yên ổn nếu xung quanh không có tiếng bàn tán.
- Ê nhìn quản lí của Inarizaki kìa.
- Ôi giòi ơi thiên thần à?
- Dễ thương quá~
- Cái dáng này là ôm gọn luôn.
- Tui muốn nựng hai cái má đó.
- Cá đi bà con, tui cá 100 yên là cô bé này chưa có người yêu.
- Tui cá 200.
- Tui 300.
Cậu thắc mắc tại sao họ lại nói cậu như vậy nhưng cũng chẳng dám lên tiếng.
- Shouyou luôn đẹp như vậy_ Kenma.
- Kenma nói cứ như trong ba cái Romantic vâỵ_ Yamamoto.
- Nhưng mà thật sự Chibi-chan rất dễ thương mà phải không?_ Kuroo.
- Công nhận_ tập thể Nekoma.
- Giờ ai dám nói nhóc Hinata xấu là tui cào nát mặt đó nghe_ Yaku.
- Yaku-san sao anh lại gọi Hinata là nhóc khi anh chỉ cao hơn cậu ấy có một chút_Lev.
- Im đi Lev!

- *Tại sao họ lại có phản ứng như vậy với nhỏ quản lí đó*_Touhou hặm hực nghĩ. Cô ta thấy cậu được chú ý nhiều như vậy thì ả liền tức giận.
- *Tại sao họ lại không chú ý đến mình chứ*_cô nghĩ.
- Sao vậy Touhou-chan?_ Nishinoya.
- À... ừm ... không- không có gì đâu_ ả vờ cười.
- ồ vậy à, ê Ryu cõng tui đê!_ Nishinoya.
- Hả?! có chân thì tự đi_ Tanaka.
Sau đó họ bắt đầu chia phòng và phân công công việc các cầu thủ thì tập trung luyện tập còn các quản lí sẽ đảm nhận công việc cơm nước cho trại huấn luyện. Nếu ai hỏi là cậu ở đâu thì xin mạng phép trả lời là cậu được huấn luyện viên Nekomata và Kurosu chuẩn bị một phòng riêng mà không ai biết còn dặn dò cậu sự dụng phòng tắm ở khu phía đông không có ai sử dụng nhưng cũng được quét dọn cẩn thận trước đấy vài ngày.
Ngày đầu tiên của trại huấn luyện kết thúc êm đẹp, chẳng có ai nhận ra cậu nhưng chỉ là tạm thời, trai huấn luyện vẫn còn 9 ngày nữa, chẳng thể nào biết được cậu sẽ trải qua những việc gì... To be continue....
Hàng tặng kèm cho ai quên Touhou như thế nào ( đã qua chỉnh sửa:)))) ).

Nói thật với quí vị là lúc làm cái char Touhou này á, tui cảm thấy ngứa tay vờ lờ ra. Dù là nhân vật do tui tạo ra mà tui ghét nó vê lờ, vì sao? Vì tính cách trong truyện của nó hãm *beep.
Mấy ngày qua không đăng truyện không biết có ai còn nhớ tui hong, tui bị bí ý tưởng mấy cô à. Khók thét! Quí vị nhớ ủng hộ truyện cụa tui nhiều nhiều nha, baii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com