17, Thành quả
Ngày huấn luyện thứ mười.
Đái Mộc Bạch chỉ dùng vỏn vẹn mười ngày đã đập bể hơn trăm cái chậu nhào bột. Một trăm cái chậu, phỏng chừng viện trưởng muốn nhào ra liều mạng với cậu ta ngay tại chỗ lắm. Áo Tư Tạp vẫn không có tiến triển khá khẩm gì, cậu ta chưa khống chế hồn lực tốt, cũng không có khả năng phân tâm giỏi như Ninh Vinh.
Nếu nói người tiến bộ nhất, hẳn là Đường Tam và Chu Trúc Thanh.
Đường Tam điều khiển thuần thục Bát Chu Mâu, hiện tại đang bắt đầu xây nhà hàng nhỏ cho mấy thầy. Mấy ngày trước Chu Trúc Thanh dành thời gian quan sát cách Đường Tam luyện tập, từ đó lĩnh ngộ ra phương pháp cho riêng mình. Cô không còn sợ hãi việc xuống nước nữa, thậm chí khi mặc bộ cánh cụt nặng nề, cô nàng còn bơi giỏi hơn mọi lần.
Thảm nhất là Tiểu Vũ. Ngày nào cô cũng bị Đại Sư lôi đi học nấu ăn, một ngày cũng phải nấu hỏng ít nhất một hai lần. Có đôi khi cô còn không cẩn thận đốt nhà bếp vài ba lần, may mắn không lớn như hồi Mã Hồng Tuấn làm.
Có điều, Ngọc Sơ Huy không nghĩ Tiểu Vũ kiên trì đến thế. Cậu thấy được bàn tay Tiểu Vũ dán đầy băng cá nhân, nhất là mấy ngón tay nhỏ của nàng khi cả đám tụ tập ăn tối chung với nhau. Tiểu Vũ không than dù chỉ một chữ, trái lại còn hứng thú bừng bừng chui vào nhà bếp đâm đầu học tập với Đại Sư.
Đường Tam là người đau lòng Tiểu Vũ nhất. Hôm nào cũng thấy băng cá nhân dính đầy tay cô nàng, thậm chí có vài chỗ còn sưng lên, thế mà Tiểu Vũ còn cười tươi khoe ra thành quả của mình với cậu, không hề nói đến lúc thực hiện khó ra sao. Đường Tam cảm nhận được sự quan tâm và yêu quý của Tiểu Vũ dành cho mình, trong lòng ấm áp vô cùng. Hai đời làm người, cậu cuối cùng cũng tìm được người trân trọng bản thân nhất.
Bởi thế, dù món ăn của Tiểu Vũ làm có khó ăn ra sao đi nữa, Đường Tam vui vẻ nuốt xuống, còn an ủi cô nàng vài câu.
"Tam ca, Tiểu Vũ thích huynh nhất!"
Hai mắt Tiểu Vũ đỏ lên, cô nàng ôm lấy Đường Tam,đột nhiên tuôn ra một câu tha thiết vô cùng.
Đái Mộc Bạch vô ý bẻ gãy đôi đũa.
Áo Tư Tạp ôm ngực khóc thầm trong lòng.
Mã Hồng Tuấn bất lực trợn trắng mắt.
Ninh Vinh Vinh mỉm cười ưu nhã.
Chu Trúc Thanh bình tĩnh gặm cá.
Ngọc Sơ Huy mặt liệt xoay đầu tiếp tục ăn tối.
Cậu tính sai rồi. Kết quả chưa thấy đâu, cẩu lương ngược lại ăn càng nhiều. Hai người này bộ không chán à?
"Khụ khụ, ăn xong thì về nghỉ ngơi đi, ngày mai tiếp tục." Ngọc Tiểu Cương ho khan một tiếng, để lại một câu liền rời đi. Hiển nhiên vị lão sư này cũng không chịu nổi màn rải cơm chó của đồ đệ nhà mình.
. . . . .
Ngày hôm sau, mọi người tiếp tục phần huấn luyện của mình. Đái Mộc Bạch tìm Đường Tam hỏi phương pháp của cậu để rút kinh nghiệm cho hắn, Áo Tư Tạp nhờ Ninh Vinh Vinh hướng dẫn cách để bản thân học được phương thức phân tâm đúng cách.
Từ đơn giản đến phức tạp, từ thấp tới cao, đó là phương pháp học tập cách khống chế hồn lực nhanh và hiệu quả nhất.
Ngọc Sơ Huy đã tìm ra giải pháp hiệu quả nhất cho mình từ mấy hôm trước rồi. Giờ cậu có thể thoải mái ngồi yên trên mặt nước, không sợ hao hết hồn lực rồi chìm xuống hồ như mấy ngày trước nữa. Tần suất cậu thay đồ giữa chừng ít hơn, mấy cô nương kia thấy thế chỉ thở dài tiếc nuối, Ninh Vinh Vinh đột nhiên còn nói một câu.
"Tiếc quá, ta lỡ tay mua thêm mấy bộ quần áo ở Tác Thác thành rồi. Giá như Tiểu Huy đừng học tập nhanh thế."
Cho nên, mấy cô nương này coi cậu là người mẫu để họ thử đồ à?
Ngọc Sơ Huy giật giật khóe miệng, cuối cùng làm lơ tiếng kêu của Tiểu Vũ và Ninh Vinh Vinh ở bờ hồ, chuyên tâm làm phần của mình.
Tiểu Vũ cuối cùng cũng nấu được món ăn ra hồn sau chuỗi ngày phá hoại nhà bếp. Người đầu tiên thưởng thức đương nhiên là Tam ca nhà cô nàng, tiếp theo mới đến đồng bọn của mình.
Ngọc Sơ Huy múc muỗng canh nếm thử, nhìn ánh mắt trông mong của Tiểu Vũ, mỉm cười khen cô nàng.
"Không tệ, có tiến bộ nhiều hơn mấy ngày trước."
Ở đây trừ Đại Sư ra, Ngọc Sơ Huy là người cảm nhận hương vị tốt nhất, đương nhiên Tiểu Vũ phải đem đồ đến cho thiếu niên tóc lam này đánh giá rồi. Cô gái tóc đuôi sam nghe thế, vui tới mức nhảy cẫng lên, ôm chầm Đường Tam đứng kế.
"Tam ca, huynh xem ta giỏi không!"
"Muội giỏi lắm, Tiểu Vũ!" Đường Tam mỉm cười đáp lại.
Ngọc Sơ Huy: . . .
Cậu từ chối hiểu, sao hai người này cứ nhè cậu ra rải cẩu lương thế?
Làm người độc thân khó lắm à?
Thiếu niên thở dài một hơi, bóng dáng thân thuộc của người kia chợt thoáng qua trong đầu. Cậu rũ mi, ánh mắt ôn nhu tột cùng.
Không biết huynh ấy tu luyện ra sao rồi. . . Mong lúc cậu về, người nọ đã là đệ nhất thiên tài của tông môn.
Nháy mắt, một tháng đã trôi qua.
Ngày bọn họ chiêu đãi mấy vị lão sư, rốt cuộc đến rồi.
"Hôm nay phải cố gắng hết sức nhé! Tiểu Huy, món cuối nhờ hết ngươi cả đó!" Đái Mộc Bạch đứng trước đồng bọn dặn dò, nhận được cái gật đầu của Ngọc Sơ Huy, hăng hái giương tay giữa không trung.
Mọi người hiểu ý, tay chồng tay đặt lên nhau, đồng thanh hô lớn.
"Rõ!"
Trong phòng ăn, mấy thầy ngồi vào, nhìn một bàn toàn món ngon mỹ vị, mắt sáng lên. Riêng Phất Lan Đức cắn khăn tay than thầm, ánh mắt tiếc hận nhìn bàn ăn.
"Lãng phí quá! Lãng phí quá!!"
"Ngươi tiếc cái gì? Chẳng phải lát nữa nó cũng vào bụng ngươi thôi, thả lỏng tí đi nào!" Triệu Vô Cực bĩu môi nhìn bộ dáng không tiền đồ của Phất Lan Đức. Hắn quanh phòng, không thấy bóng dáng mấy đứa nhỏ đâu cả, bèn hỏi Đại Sư ngồi kế.
"Các tiểu quái vật đâu hết rồi?"
Đại Sư nhấp ngụm trà, sau đó trả lời: "Bọn nhỏ đang làm món cuối cùng."
Không đợi họ chờ lâu, mấy người Đái Mộc Bạch liền xách thêm cái giỏ tre đựng món pizza khổng lồ tỏa hương thơm nức mũi. Kế bọn họ là Ngọc Sơ Huy bưng khay đựng mười mấy ly kem lẫn nước hoa quả cũng tỏa mùi không kém gì món pizza kia.
"Mời quý khách thưởng thức!" Cả bọn đồng thanh nói, tay chân nhanh lẹ dọn chén đĩa đựng đồ ăn lên bàn, mọi người thay phiên cầm đĩa pizza cắt sẵn và ly kem cho các thầy.
Sau đó, cả đám đứng thẳng hàng, hồi hộp chờ sự đánh giá của các thầy ngồi đây.
"Mập. . ." Mã Hồng Tuấn giật thót tim, lo lắng nhìn Phất Lan Đức gọi mình. Viện trưởng cười tươi hẳn ra, không còn bộ dáng mất hồn vía như lúc bước vào, khen một câu: "Ngon lắm!"
"Đúng đúng! Lại đây ăn chung với bọn ta nào! Đâu thể để mấy đứa đứng nhìn được!" Triệu Vô Cực tiếp lời, giọng nói tràn ngập sự hài lòng.
Đại Sư thả nĩa ăn xuống đĩa, dùng khăn lau miệng, cười nói.
"Các vị, giai đoạn huấn luyện thứ nhất, toàn bộ đậu hết!"
Nghe được câu trả lời của Đại Sư, cả bọn vui mừng nhảy cẫng lên, ôm nhau hô to.
"Thành công rồi!"
"Tốt quá!"
"Ta không cần ăn mấy món cháy đen thui kia nữa! Há há!!"
Giai đoạn huấn luyện thứ nhất, lấy sự thành công của Sử Lai Khắc Bát Quái kết thúc.
. . . . .
Đại Sư thả bọn họ nghỉ ba ngày, coi như là phần thưởng cho việc huấn luyện cực khổ qua một tháng vừa rồi.
Kết quả huấn luyện của từng người không chê vào đâu được. Đái Mộc Bạch trông cường tráng hơn, không phô trương như hồn sư hệ cường công thường thấy, nhưng ít ra khiến cho người ta có cảm giác khỏe khoắn mạnh mẽ. Áo Tư Tạp gầy hơn hẳn, trông cậu ta không có vẻ ngoài gì giống như hồn sư hệ phụ trợ cả. Đường Tam vẫn như cũ, chỉ là khí chất quanh người nội liễm hẳn ra. Mã Hồng Tuấn biến hóa rõ ràng nhất, cậu mập này gầy đi một vòng, một phần vì huấn luyện, một phần vì mỗi ngày đều kiêng ăn đủ thứ, không giảm mới là lạ. Chu Trúc Thanh cũng ốm đi rất nhiều, có điều đối với hồn sư hệ mẫn công thì việc này không có gì lạ lắm.
Chỉ có Tiểu Vũ, Ninh Vinh Vinh và Ngọc Sơ Huy không thay đổi gì nhiều. Hai cô nương trông mảnh mai hơn ra, còn thiếu niên thì có sức sống hơn lúc vào học viện rất nhiều. Điều nhận thấy dễ nhất, khuôn mặt của Ngọc Sơ Huy không còn tái nhợt như lúc đầu, mọi người vì vậy cũng vui mừng cho người thiếu niên.
Nói thật, rốt cuộc ấn tượng của Ngọc Sơ Huy hồi còn ở Tinh Đấu đại sâm lâm khắc sâu vào đầu óc của mỗi người, nhất thời khiến bọn họ khó quên được.
Điều vui mừng nhất, trong tám người bọn họ có hai người đột phá thành công. Đái Mộc Bạch dừng chân ở cấp 37 hồi lâu rốt cuộc đột phá lên cấp 38, tiến tới cấp bậc hồn tông càng gần thêm một bước. Ngọc Sơ Huy từ cấp 28 lên cấp 29, khoảng cách cậu sở hữu hồn hoàn thứ ba cũng không xa cho lắm.
Đồng thời, cũng là lúc lĩnh vực bùng nổ. Trong thời gian hấp thu hồn hoàn vượt quá niên hạn kia, nếu không có hồn lực trấn áp hàn khí trong cơ thể, chỉ sợ lúc ấy cậu nổ tan xác mà chết.
Đại Sư hiển nhiên biết rõ điều này, ông vì tình huống của Ngọc Sơ Huy buồn phiền mấy bữa giờ. Cuối cùng, thiếu niên thản nhiên nói với ông.
"Thúc không cần lo, đến lúc đó con có dự tính cho mình."
Trải qua hai lần hấp thu hồn hoàn trước, Ngọc Sơ Huy hiện giờ cũng không còn cảm giác lo âu gì nữa. Vả lại, nhờ huấn luyện của Đại Sư, cậu nghĩ bản thân có năm phần thành công chống lại được sự bùng nổ ngay lúc ấy.
Tóm lại, cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com