Chap 29
•Lâu rùi không đăng chap không biết mọi người còn nhớ tui không UwU. Thật ra tui vẫn còn đang đắn đo về cái kết của câu chuyện vì lúc đầu tui đã định cho cái kết SE. Truyện vẫn còn một vài thứ chưa sáng tỏ, nhưng vì tui không muốn nhà tui sáng nhất đêm này sau khi cho cái kết đó nên cái kết đó sẽ nằm ở phần ngoại truyện nhé ❤️.
---
Vào một buổi sáng nắng đẹp khi Lee Ha-Yoon vẫn còn ngủ say trong nôi, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tấm chăn, đôi môi mèo mím chặt.
Trên chiếc giường lớn bên cạnh, Han Wang Ho đưa tay khẽ dụi đôi mắt ngái ngủ vừa định quay sang ôm Lee Sang Hyeok thì phát hiện người đã không thấy đâu chỉ vỏn vẹn một mẩu giấy ghi chú bên cạnh gối:
*"Vợ à, hôm nay anh có việc ở công ty. Em nhớ chăm Ha-Yoon giúp anh nhé! Nếu có gì cần thì gọi anh ngay. Yêu em!"*
Han Wang Ho bĩu môi lẩm bẩm.
“Lại bỏ mình ở nhà với con rồi…”
Cậu khẽ thở dài, nhưng cũng chẳng giận được người chồng đẹp trai của mình. Suốt thời gian qua, từ khi cậu sinh Ha-Yoon, Lee Sang Hyeok gần như không có một giây phút nghỉ ngơi, anh luôn phải thức trắng đêm chăm con, lo lắng cho cậu từng chút một. Có lẽ bây giờ là lúc cậu nên đảm nhận vai trò làm ba toàn thời gian một lần.
Trong lúc Han Wang Ho vẫn còn đang suy nghĩ thì từ trong nôi phát ra một tiếng ọ ẹ. Wang Ho quay đầu lại, cậu mỉm cười nhìn Ha-Yoon đã tỉnh giấc, đôi mắt tròn xoe long lanh nhìn cậu.
“Chào buổi sáng, con trai.”
Cậu cúi xuống hôn nhẹ lên trán đứa bé, nhưng ngay lập tức bị chào đón bằng một cú đạp chân mạnh mẽ.
“Ui da! Nhóc con này, mới sáng ra đã hành ba rồi hả?”
Ha-Yoon mỉm cười híp mắt vẫy tay vẫy chân qua lại, miệng bập bẹ những âm thanh vô nghĩa. Han Wang Ho chợt phát hiện ra dưới nệm đã ướt đi một mảnh.
“Khoan đã… con tè dầm rồi sao?”
Cậu hốt hoảng vén chăn lên kiểm tra. Y như rằng, tã đã ướt sũng. Ha-Yoon lúc này đã bắt đầu nhăn mặt, vẻ mặt không được thoải mái. Han Wang Ho khẽ thở dài bế Ha-Yoon lên khỏi cũi.
“Được rồi, được rồi, để ba thay tã cho con nào.”
Han Wang Ho bế con lên bàn thay tã, cẩn thận đặt đứa bé xuống.
“Không thể khó đến mức đó được… chỉ là thay tã thôi mà.”
Cậu tự tin lẩm bẩm, nhưng khi bắt tay vào làm thì mới thấy không hề đơn giản.
“Bé ngoan nào, nằm yên nhé.”
Vừa tháo tã ra, Ha-Yoon bỗng nhiên đạp chân thật mạnh, khiến chiếc tã ướt văng xuống đất. Trong lúc cậu còn đang ngơ ngác thì Ha-Yoon liền chớp chớp đôi mắt to tròn, chẳng hề bận tâm đến sự hoảng loạn của ba mình.
Han Wang Ho vội vàng lấy tã mới, nhưng cậu chưa kịp dán lại thì… Lần này, Ha-Yoon nghịch ngợm lại đạp trúng hộp phấn rôm bên cạnh, khiến bột bay trắng xóa lên mặt Han Wang Ho. Cậu hắt xì liên tục, tay che miệng quay đi nơi khác.
“Trời ơi, cái thằng nhóc này…”
Sau một hồi vật lộn vất vả thì Ha-Yoon đã được thay chiếc tả mới sạch sẽ thơm tho, đứa bé mỉm cười khúc khích miệng ngậm núm vú giả trong khi cậu thở dài mệt mỏi, ngã phịch xuống giường.
Nhưng nghỉ ngơi chưa được bao lâu Ha-Yoon bắt đầu quấy khóc vì đói, Han Wang Ho nhìn lên đồng hồ, cậu hốt hoảng khi phát hiện ra đã đến giờ ăn.
“Rồi rồi, ba biết con đói rồi mà.”
Cậu nhẹ nhàng bế con lên, tìm một vị trí thoải mái trên giường. Cậu vén áo lên bắt đầu cho Ha-Yoon bú sữa, Han Wang Ho vừa bế con vừa dụi mắt, cậu thật sự rất buồn ngủ, đêm qua vừa xem xong hết hai bộ phim đến tận hai giờ sáng, bây giờ phải thức sớm chăm con.
Ha-Yoon ngoan ngoãn uống sữa, hai tay bám chặt lấy áo ba như sợ bị giật mất.
“Con ăn kiểu này không sợ sặc sao?”
Cậu bất lực mỉm cười, tay nhéo nhẹ lấy cái má bánh bao của con trai nhưng Ha-Yoon chẳng thèm quan tâm. Cậu bé vẫn tiếp tục uống sữa ngon lành, thậm chí còn phát ra âm thanh “chụt chụt” đầy thỏa mãn khiến Han Wang Ho bật cười lớn.
“Con đúng là con của anh Sang Hyeok, ăn uống cũng mạnh mẽ y hệt.”
Sau khi ăn no, Ha-Yoon lim dim mắt, trông vô cùng mãn nguyện. Nhưng khi Wang Ho vừa định đặt con xuống giường thì…
*Ợ!*
Ha-Yoon miệng lấm lem sữa, dính đầy lên chiếc áo hàng hiệu vừa mới mua của Han Wang Ho. Đứa nhỏ không sợ chết mà còn cười khúc khích, còn Wang Ho thì nhìn vết sữa loang lổ trên áo mà thở dài bất lực.
“Thế này thì ai mà chịu nổi chứ…”
—
Sau khi chơi đùa với Ha-Yoon một lúc lâu, Han Wang Ho bắt đầu cảm thấy đói. Cậu liếc nhìn đồng hồ rồi nhăn mặt.
“Chưa gì đã hơn 12 giờ rồi.”
Cậu quay sang nhìn Ha-Yoon, đứa bé vẫn đang chơi ngoan ngoãn trên thảm, tay khua khua xúc xắc đầy thích thú.
“Được rồi, để ba vào bếp làm chút gì ăn. Con ngồi chơi ngoan nhé.”
Nhưng khi cậu vừa quay người đi thì tiếng ọ ẹ lập tức vang lên.
“Không lẽ con đói nữa rồi?”
Cậu bế con lên, dỗ dành một hồi, nhận ra Ha-Yoon không khóc mà chỉ đang làm nũng. Cậu thở dài.
“Được rồi, đi theo ba luôn vậy. Để ba đeo địu rồi cùng đi nấu ăn.”
Wang Ho cẩn thận đeo Ha-Yoon vào trước ngực bằng chiếc địu êm ái. Cậu bé thích thú ngọ nguậy, cười khúc khích như thể đang tận hưởng chuyến phiêu lưu.
Bước vào bếp, Han Wang Ho mở chiếc tủ lạnh ra nhìn lướt qua đống nguyên liệu.
“Hôm qua anh Sang Hyeok có nấu cháo… Hay mình hâm lại nhỉ?”
Cậu cẩn thận lấy nồi cháo ra rồi đặt nồi cháo lên bếp, cậu vừa cầm muỗng khuấy đều vừa ngân nga bài hát mới của thần tượng, cậu vừa không chú ý một chút thì….
*BỘP!*
Chiếc muỗng rơi xuống sàn khi Ha-Yoon nghịch ngợm giơ tay quơ loạn xạ, làm Wang Ho giật mình.
“Này Ha-Yoon, đừng có động đậy mạnh quá! Ba đang nấu ăn đó!”
Nhưng Ha-Yoon chẳng thèm bận tâm, miệng vẫn toe toét cười. Khiến Wang Ho lắc đầu, cúi xuống nhặt muỗng, nhưng vừa mới đứng dậy thì…
*BỘP!*
Lần này đến lượt chiếc nắp nồi rơi xuống sàn.
“Con trai à! Ba nấu ăn chứ không phải biểu diễn ảo thuật đâu nha!”
Han Wang Ho tức giận đánh nhẹ vào bàn tay múp míp của con trai, đứa nhỏ đang chơi vui thì bị ba mắng liền khóc nức nở. Han Wang Ho hoảng loạn cầm lấy tay con hôn lên đó mấy cái.
“Ba xin lỗi, là ba không tốt. Ha-Yoon bảo bối đừng khóc mà”
---
Cuối cùng, sau một hồi vật lộn, Han Wang Ho cũng hâm nóng được bát cháo. Cậu múc một muỗng đưa lên miệng thổi nhẹ, chuẩn bị ăn thì Ha-Yoon lại nghịch ngợm chiếc xúc xắc bên cạnh.
*BỐP!*
Ha-Yoon vung tay một phát, làm chiếc muỗng cháo trên tay Wang Ho văng thẳng lên áo cậu.
“… Ha-Yoon, con có biết ba đang đói lả rồi không?”
Ha-Yoon tròn mắt nhìn cậu, rồi cười khanh khách, Han Wang Ho bất lực lấy khăn lau cháo trên áo, miệng lẩm bẩm.
“Bây giờ ba mới hiểu vì sao lúc trước anh Sang Hyeok nấu gì cũng phải đợi con ngủ mới dám ăn…”
---
Sau bữa trưa vất vả, Han Wang Ho mong đợi Ha-Yoon sẽ ngoan ngoãn ngủ trưa để cậu có thể nghỉ ngơi một chút.
Nhưng đời không như là mơ.
Dù đã ru ngủ gần nửa tiếng, Ha-Yoon vẫn mở to mắt, tay vung vẩy, miệng bập bẹ không chịu ngủ.
“Này con, sao không chịu ngủ hả?”
Cậu bế con lên, nhẹ nhàng vỗ lưng.
“Hát ru cho con ngủ nhé… Hmmm…”
Cậu cố nhớ lại bài hát thiếu nhi mà Lee Sang Hyeok hay hát để ru ngủ cho Ha-Yoon, ngẫm một hồi liền bắt đầu ngân nga.
*"Ha-Yoon ngoan nào, ngủ đi con yêu ơi~
Mơ về sữa thơm, mơ về vòng tay ba~
Nếu con ngủ ngoan, ba sẽ hôn con~
Mà nếu con quậy, ba sẽ gọi anh Sang Hyeok về tét mông con…."*
Ngay khi nghe đến câu cuối, Ha-Yoon lập tức nhăn mặt, miệng bĩu ra như sắp khóc.
“Ơ kìa, đừng có khóc mà! Ba đùa thôi mà!”
Nhưng đã quá muộn, Ha-Yoon bắt đầu mếu máo, hai mắt ngấn nước.
Han Wang Ho hoảng loạn.
“Rồi rồi, ba sai rồi, ba sai rồi! Ba ru lại con ngủ mà, đừng khóc nha.”
Cậu nhanh chóng đổi sang giọng nhẹ nhàng hơn, vừa vỗ về vừa hát tiếp. May mắn thay, lần này Ha-Yoon đã chịu nằm im trong lòng cậu, đôi mắt dần dần khép lại.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai chìm vào giấc ngủ, Han Wang Ho khẽ thở phào. Cậu đặt con vào nôi, kéo chăn đắp lại thật cẩn thận.
“Cuối cùng cũng chịu ngủ rồi…”
Nhưng khi cậu vừa xoay người chuẩn bị rời đi thì trong nôi lại phát ra âm thanh.
*"Ọ ẹ…"*
“Đừng nói là…”
Ha-Yoon vẫn đang mở mắt, đôi tay nhỏ xíu lại vươn lên đòi bế.
“Con dám lừa ba hả?!”
Han Wang Ho quỳ gục xuống cạnh nôi, tuyệt vọng nhìn trần nhà.
---
Sau một giấc ngủ ngắn, Ha-Yoon đã thức dậy với tinh thần sảng khoái. Cậu bé vung tay vung chân liên tục, miệng cười toe toét. Đánh thức Han Wang Ho đang ngủ say bên cạnh.
“Được rồi, được rồi mà. Ba sẽ chơi với con.”
Han Wang Ho bế con lên, bắt đầu đưa đẩy như đang bay.
“Vèo vèo! Bé Ha-Yoon là phi hành gia nhỏ nè”
Ha-Yoon vui vẻ cười khanh khách, đôi mắt sáng rực lên vì thích thú. Cậu bé vẫy tay vẫy chân, vô cùng tận hưởng trò chơi.
Sau một lúc chơi đùa, Han Wang Ho đặt con xuống thảm và đưa cho bé một chiếc xúc xắc.
“Nào, xem con có thể cầm lấy nó không?”
Ha-Yoon đưa mắt nhìn chăm chú món đồ chơi, rồi từ từ đưa tay ra. Nhưng thay vì nắm lấy xúc xắc, cậu bé lại nắm ngay ngón tay của Wang Ho.
“Không phải cái này, là cái xúc xắc cơ mà”
Nhưng Ha-Yoon vẫn kiên quyết nắm chặt tay ba, miệng cười tươi rói làm trái tim mềm yếu của Han Wang Ho tan chảy, không kiềm được mà cúi xuống hôn con trai.
“Đúng là con trai của ba, dễ thương đẹp trai y như ba”
---
Cả một ngày dài trôi qua với hàng loạt nhiệm vụ chăm sóc con, Han Wang Ho bắt đầu cảm thấy kiệt sức.
“Nuôi con mệt quá đi mất…”
Cậu lẩm bẩm than vãn, tay xoa bóp cái eo đau nhức nhưng khi nhìn Ha-Yoon nằm trong nôi, ánh mắt cậu lại dịu đi. Đứa bé này vẫn là món quà quý giá nhất mà cậu có được.
Tận đến khi mặt trời khuất bóng, Lee Sang Hyeok mới trở về đến nhà. Anh vừa mở cửa đã thấy Han Wang Ho ngồi bệt dưới sàn, tóc tai rối bù, áo dính đầy sữa và cháo, mắt lờ đờ như sắp ngủ gục.
Trái ngược hoàn toàn với hình ảnh tàn tạ của ba mình, Ha-Yoon lại vô cùng rạng rỡ, ngồi trên nôi cười khúc khích.
Anh khẽ bật cười.
“Vợ yêu, hôm nay chăm con có vui không?”
Han Wang Ho buồn bực ngước lên nhìn anh, với giọng yếu ớt.
“Anh mà không về sớm thì em chết mất…”
Lee Sang Hyeok gật đầu ngồi xuống bên cạnh cậu, nhẹ nhàng kéo cậu vào lòng, vuốt tóc dỗ dành.
“Vất vả cho em rồi. Để anh chăm Ha-Yoon nhé, em đi tắm rồi nghỉ ngơi đi.”
Như vớ được phao cứu sinh, Han Wang Ho lập tức đứng bật dậy, chạy nhanh vào phòng tắm.
“Anh nói rồi đó nha! Em không làm nữa đâu!”
Nhìn theo bóng lưng vợ mình, Lee Sang Hyeok bật cười, rồi quay sang Ha-Yoon đang ngó mình chằm chằm.
“Con trai, hôm nay con bắt nạt ba Wang Ho của con à?”
Ha-Yoon chớp mắt ngây thơ, rồi cười toe toét, hai tay vung vẫy phấn khích.
Sang Hyeok mỉm cười, cúi xuống hôn lên trán con trai.
“Con trai ngoan lắm. Nhưng lần sau tha cho ba Wang Ho của con một chút nhé, không là ba con bỏ trốn thật đấy…”
Từ trong phòng tắm, Han Wang Ho hét lên.
“Em nghe thấy đấy Lee Sang Hyeok!!!”
Anh mỉm cười khúc khích ôm lấy Ha-Yoon xông vào phòng tắm, từ trong vòng tắm tiếng cười vui vẻ vang vọng khắp căn nhà nhỏ, kết thúc một ngày đầy vất vả nhưng cũng tràn ngập yêu thương của gia đình nhỏ.
*END*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com