tựa như ánh mặt trời
còn gì đớn đau hơn, khi tận mắt thấy mình rơi vào cảnh bản thân đã từng thoát ra trước kia. còn gì đớn đau hơn, khi đã sống quá lâu trong tối tăm, ngày bước ra ánh sáng chưa lâu, liền bị kéo ngược trở về trong đêm đen u tịch. suốt những tháng năm dài, sống trong hố đen giày vò không một giây ngơi nghỉ, nói bỏ liền bỏ, có thể sao...
[không phải hiện thực, lại chính là hiện thực.]
một khắc tách mình khỏi đáy biển đen, vươn lên mặt nước ngắm nhìn lấy ánh nắng ban mai, liền bị rong rêu quấn chặt lấy chân kéo ngược trở về.
linh hồn lảo đảo bước chân trên cát, giẫm lên những chiếc vỏ sò gai góc rải rác quanh bờ. vệt cắt ngang dọc xước lòng bàn chân, in những vết máu đỏ tươi thấm trên nền cát biển. đớn đau mà tê dại, linh hồn vô danh vẫn tiến về phía biển, lội ngược dòng để mặc sóng xô bờ. càng lúc càng xa, càng không quay đầu lại, đến khi chới với ngoài ngọn sóng dập dìu mới bừng tỉnh, mình đã chẳng thể quay về.
gió dập, sóng vùi, cho linh hồn chìm sâu trong lòng biển. bất lực, tan hoang. chẳng một ai nhận ra, cho linh hồn từ lâu đã lạc trôi trên biển cả. chìm mãi, chìm mãi, xuống đáy đại dương đen. lặng lẽ sống từng hơi tàn thoi thóp như đếm ngược ngày ngạt thở rồi nằm mãi dưới đáy biển bao la, nó nửa tỉnh, nửa mê, chôn sâu mình hòa trong dòng nước thấu xương của biển cả.
đến một ngày, sóng biển xô bờ phát hiện những vệt máu thẫm đen trên nền cát tan hoang gió xô sóng đập, sóng lặn xuống thật sâu, thật sâu dưới đáy biển, rồi kéo nó từ lòng biển sâu lên đến mặt nước dịu nhẹ. ánh mặt trời rải trên mặt biển cả, dát từng ánh vàng rực rỡ xuống sóng nước bao la.
linh hồn lạc lõng hòa trong nước, dưới ánh nắng ban mai, gieo rắc vào hồn nó cái ấm êm từ lâu đã không còn cảm nhận...
và một ngày, sóng biển ngừng lại, chẳng thể nâng nó lên thêm lần nào. nó rơi, và nó rơi, thêm một lần xuống đáy biển. dù nó vẫy vùng, quẫy đạp, để nổi lên mặt biển, nó vẫn chìm, vẫn xa dần cái ánh nắng mặt trời.
xa thật xa về những tháng năm trước kia, khi linh hồn chọn buông bỏ, khoảnh khắc bàn chân chạm vào làn nước biển, nếu có thể quay lại, linh hồn ấy sẽ thấy sau lưng mình vẫn còn là bờ cát năm nào. nhưng làm gì có "nếu", bởi nếu thực sự có giả định thời gian quay về, liệu sóng có phát hiện vết máu sớm hơn không, khi vẫn đã luôn xô đẩy bến bờ, ngàn vạn lần như trước giờ vẫn vậy?
thống khổ, nghẹt thở và tuyệt vọng, thả trôi mình xuống đáy biển sâu, rồi lại có sóng nước nhẹ bẫng nâng mình nổi lên trên, đến gần hơn với mặt nước...
lại thêm một lần, sóng thả ra, cho linh hồn rơi xuống lòng biển lớn.
lại thêm một lần, sóng đỡ nó lên, rồi lại thả.
bởi sóng cũng bấp bênh trong câu chuyện của chính mình.
như vòng lặp tuần hoàn không bao giờ ngừng lại, gieo rắc trong linh hồn những nỗi sợ được mất, và ám ảnh, bất an.
một lần rơi, tính bằng năm tháng. một lần sóng thả, lại rơi xuống sâu hơn trước đó gấp trăm lần. đếm đong cho nhiều ngày có lẻ, sáu năm dài ướt đẫm dưới nước sâu.
không biết cuối cùng đã có bao nhiêu vết máu ở lại mãi trên bờ cát tan hoang, không biết cuối cùng bao nhiêu chiếc vỏ sò vỡ tan còn sót lại. càng không biết, nhiều năm sau sóng vẫn xô bờ cùng gió hạ, có từng nhớ linh hồn đã bị vỏ ốc xước chân, có còn nhớ máu đã thấm đẫm thương đau, có còn nhớ linh hồn đã nằm lại mãi mãi...
[hiện thực, mà lại chẳng như hiện thực]
mình đã từng sống trong lạnh lẽo thấu xương. mình đã từng run rẩy trong những tiếng nấc nghẹn ngào giữa đêm đen, cũng đã từng chôn mình trong những lưỡi dao lướt qua thân mỗi đêm mờ mịt. và mình cũng đã từng bước ra, tìm về nơi ánh sáng... giờ đây xương cốt lẫn linh hồn vừa hòa được trong cái ấm áp của mật nắng ngoài kia, bản thân chưa tan hơi ấm hiếm hoi đang vương vấn trên vai lại bị rơi dần xuống hố sâu mình từng vùng vẫy thoát ra trước đó. từng hơi lạnh buốt giá chầm chậm ngấm qua da đang nhớ nhung hơi ấm, tàn nhẫn tước đoạt lấy từng hơi tàn nhỏ bé của nắng mai.
tận mắt thấy tầm mắt phủ đầy bóng tối cô liêu, tận mắt thấy chính mình rơi dần xuống bóng tối ngút ngàn dưới vực thẳm. tự cảm giác rõ ràng hơi lạnh ấy đang bủa vây, át đi những ấm áp ban mai chưa được bao lâu ấy... tự mình vụn vỡ, tự mình thoát ly khỏi cơn sóng đã muốn cứu giúp mình, và tự mình rơi, xuống lòng biển đen ác mộng.
rồi mình sẽ lại sống, như bao năm trời vẫn thế.
mình sẽ phải sống, sẽ chờ đợi, đếm ngược từng ngày thoát khỏi nơi này, đi qua tất thảy những đớn đau. mình biết chứ, rồi mình sẽ có thể đi qua thôi, như cách mình đã tê tê dại dại tồn tại suốt sáu năm. dù sao, mình đều đã đi qua ngàn vạn những thống khổ trong những đêm đen, và đứng ở đây, với cánh tay đã từ lâu mờ sẹo. mình đã đi qua những đớn đau và tuyệt vọng, dẫu chẳng suôn sẻ và dễ dàng. mình đều đã đi qua, dẫu chẳng hiểu tại sao, và bằng cách nào mình có thể ở đây như thân cây đứng yên trong mưa gió.
mình biết chứ, rằng những nỗi đau mà mình từng chịu đựng, đều không đáng với ánh mắt vô cảm của người đời. mình biết chứ, rằng qua những sự run rẩy không ngừng giữa đêm khuya u uất, đều không đáng với những lời cạnh khóe mỉa mai. mình biết, ai cũng thế, sẽ xứng đáng hơn với những dịu dàng của nhân gian, rằng mình cũng thế. chỉ là, biết, nhưng vẫn thật khó để chấp nhận và đi qua.
dù sao, mình cũng đã chết đâu, giữa tháng năm mưa giông sét đánh. mình vẫn sẽ sống, dẫu đau đớn, dẫu cứ run rẩy không ngừng. vì mình khát cầu một tương lai tốt hơn, mình mộng tưởng sự giải thoát, khỏi nơi chốn này, khỏi những con người đã để lại những vết hằn sâu hoắm. mình khát khao những điều đẹp đẽ hơn, vì, khi một người đã đớn đau cùng cực, chỉ cần một thời gian ngắn rời xa những thương tổn, chạm tay đến những ngọt ngào của nhân gian, liền sẽ lưu luyến không quên, và muốn lại một lần sống trong những dịu dàng của thế giới.
---
bài này, cảm ơn sóng đã cứu vớt lấy linh hồn, dù cuối cùng, do chính linh hồn đã vẫy vùng đẩy sóng ra xa. sóng cũng chẳng thể nâng đỡ và cứu vớt một ai cả đời đâu, vì chính nó vẫn có những bấp bênh của riêng mình, vẫn phải lặng lẽ đối mặt với sóng ngầm của chính mình nơi sâu trong lòng nước.
linh hồn đã luôn yêu thương làn sóng, mong sóng của tôi sớm buông được những vấy bẩn đục ngầu, hướng về mặt biển nắng êm, ngao du trên một vùng biển khác xanh hơn, nhé.
còn linh hồn ở lại mãi giữa biển đen ấy, cùng vô vàn vết máu tươi trên cát trắng, cứ để chúng ở đó, cất gọn giữa thời gian, gửi gắm sự lãng quên cho đêm dài cùng gió biển.
sóng à, mong sóng hãy bình an, thay cho phần tôi, phần linh hồn lạc lối, thay cho cả gió mùa quanh năm thổi đến, thay cho cả làn cát trắng đã bị ô uế một thời.
như ánh mặt trời, mong người sẽ luôn dương quang xán lạn, sống trong ấm êm và dịu dàng của nắng ngọt, ôm lấy tất thảy mến thương của cuộc đời.
mến thương người, mến thương lấy cuộc đời. nhưng tôi chẳng thể yêu lấy chính mình, như lời người vẫn nhắc. nhưng có lẽ, tôi có thể yêu lấy người, nên mong người bình an, dẫu tránh xa một kẻ như tôi - đang chìm sâu trong đáy biển.
"như cỏ xanh mơ về giấc mộng tuyết rơi
như chim trời vượt qua mây đen trùng trùng
cho dù có đi đâu, mong anh luôn vui vẻ."
- "Tựa như ánh mặt trời" - Vương Nhất Bác -
- bản dịch: 95% - BJYXSubteam -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com