1
Idea được lấy từ bài hát : Đáy biển
Lee Felix ấy à, ừm..đó là một cậu nhóc đáng yêu, với mái tóc vàng, khuôn mặt nhỏ nhắn và những đốm tàn nhang rất hút mắt. Cậu ấy hay cười, mỗi khi cười cậu ấy đều như một em bé vậy, dễ thương vô cùng.
Nếu ai đó hỏi tôi điều gì là tuyệt vời nhất thì đó là lúc Felix cười. Cậu ấy lúc cười trông hạnh phúc vô cùng, giống như cậu ấy đang có tất thảy niềm vui của thế giới này trong tầm tay vậy.
Thế nhưng Felix vẫn luôn giấu tôi.
Em nói rằng em hạnh phúc, em cảm thấy cuộc đời này chẳng còn gì để luyến tiếc nếu một mai em rời đi bởi em đã nếm trải đủ vị của thế cuộc này.
- Hyunjin, sau khi con người chết sẽ đi về đâu nhỉ?
Câu hỏi ấy của em khiến tôi khựng lại một chút. Trong đầu tôi tự hỏi vì sao em lại hỏi như thế, em thường nói những người tốt sau khi rời bỏ thế gian chính là về với chúa, sẽ an yên ở một nơi thật yên bình. Còn những người tự hại hoặc hại người khác sẽ phải tan thành tro bụi..vĩnh viễn không xứng đáng với tình yêu và hạnh phúc nơi thiên đàng đẹp đẽ.
Tôi nhìn em, nhìn thẳng vào hai tròng mắt đã phủ một lớp sương mờ.
- Sao em lại hỏi vậy? Có phải vì đã cảm thấy bản thân có lỗi gì không Lixeu?
Felix im lặng, em nhẹ nhàng lắc đầu.
- Hyunjin này, nếu như con người ta không được thiên đàng chấp nhận, vĩnh viễn hóa thành tro bụi không điểm dừng chân..vậy đại dương có thể ôm lấy hết những tàn dư ấy đúng không?
Em tại sao lại nói vậy? Tôi cũng tự hỏi bản thân nếu thật như lời em nói rốt cuộc sau khi con người ta cùng quẫn mà tìm đến cách giải thoát điên rồ nhất cho bản thân. Vậy chút hình hài cuối cùng của họ liệu có hóa tro như lời em nói? Đại dương kia có thể ôm lấy hết những kẻ không cam tâm đi hết kiếp người ấy sao?
- Đại dương đúng là rất rộng, chính vì rộng lớn như thế nên dù có ôm bao nhiêu tàn dư của trần gian mà chẳng được. Chỉ là nơi ấy rất lạnh, lạnh lắm..cái lạnh khiến con người ta cảm thấy cô đơn và lạc lõng.
Felix nhìn tôi, em đưa đôi tay nhỏ ôm trọn lấy gương mặt người em yêu khẽ đặt lên môi tôi một nụ hôn thật nhẹ nhàng, nhưng chính nụ hôn ấy tôi lại cảm nhận được vị mặn của nước mắt nơi em.
Tôi ôm em vào lòng, hôn lên đỉnh đầu của người nhỏ, cảm giác được ôm em trong tay sao lại đủ đầy đến vậy.
- Như bạn nói, nếu đại dương kia rộng như bạn nói có thể ôm lấy những tàn dư ấy, vậy..nơi đó có ai yêu em không? Lạnh lẽo như vậy, có ai ôm em không?
Tôi biết em đang hỏi gì, cũng biết vì sao em lại hỏi như thế nhưng sao tôi có thể cam lòng thốt ra câu trả lời khiến em đau lòng.
- Con người khi đã chấp nhận bản thân trở thành tro bụi, đâu còn có thể thương yêu ai được nữa. Một kẻ sớm đã có ý định như vậy đã không nghĩ cho bản thân rồi, tại sao còn phải nghĩ cho người khác.
Em nhìn tôi, tôi biết em nghĩ gì. Có phải vì câu trả lời ấy của tôi quá phũ phàng chăng? Hay đến chính em cũng đang đặt ra câu hỏi trong đầu rằng sự thật ấy có thực là điều em muốn nghe lúc này.
- Hyunjin, chúng ta đi biển nhé.
Tôi lắc đầu, xoa xoa mái đầu mềm của em mà cười nhẹ.
- Cảm giác được dẫm lên bờ cát trắng, tận hưởng âm thanh của đại dương vô tận, hòa mình vào mùi gió biển thực làm con người ta như muốn đắm chìm vào biển cả bao la, thực sự rất thích.
Felix cười một nụ cười nhạt, bởi ánh mắt em đã chẳng còn hướng về tôi nữa. Trong thế giới của em lúc ấy dường như tôi quá nhỏ bé..chỉ có thể ôm lấy cơ thể em nhưng lại chẳng thể ôm hết những suy nghĩ như mớ tơ vò và những đau đớn đang được chôn vùi xuống tận đáy lòng em. Em vẫn luôn ao ước thứ gì đó, nơi nào đó lớn hơn, có thể bao bọc, ôm ấp lấy cả thể xác lẫn thế giới hỗn độn của em mà vỗ về. Felix bé nhỏ của tôi, em không thể tiếp tục nữa rồi.
- Hyunjin, mắt bạn giống như ánh trăng kia lắm đấy.
Em ngước lên bầu trời chỉ duy nhất một ánh trăng đang tỏa ra thứ ánh sáng bàng bạc, sau đó lại quay sang nhìn vào mắt tôi mà thốt ra câu nói ấy.
- Có phải thấy mắt của anh đẹp như trăng không?
Tôi vẫn cố khống chế bản thân khi bên cạnh em, nếu em thấy tôi khóc..nếu em thấy mắt tôi đỏ. Liệu em có an yên mà rời đi không?
Felix gật đầu.
- Mắt bạn đẹp như trăng vậy nhưng còn một điểm nữa. Mắt bạn giống ánh trăng kia vì lúc nào cũng buồn, nhưng lúc nào cũng im lặng.
Câu nói của em khiến tôi chột dạ, hóa ra em vẫn biết, em vẫn nhìn thấy được ánh mắt của tôi mỗi khi nhìn em đều tuyệt vọng đến mức nào, một chút hi vọng mong manh tôi cũng đang cố níu kéo lấy..thế nhưng mọi thứ trong tôi dần xụp đổ. Nhất là khi em càng vui cười càng hoạt bát.
Sẽ ra sao? Sẽ ra sao nếu như một người trầm cảm đột nhiên lại nói cười vui vẻ?
Có phải họ phải đối xử tốt với bản thân, với thế giới này lần cuối trước khi có một chuyến đi xa vĩnh viễn?
Tôi từng ghẹn giọng, ôm lấy em mà thủ thỉ.
" Nếu được chọn một mặt trời cho bình minh, anh chắc chắn sẽ chọn nụ cười của em. Vậy nên em đừng rời đi, đừng mang mặt trời của anh đi. "
Tôi gục trên vai em mà nức nở như một đứa trẻ, tôi chọn em làm mặt trời của bản thân, cứ nghĩ rằng ánh dương ấy sẽ là vĩnh viễn nhưng hóa ra tôi sai rồi.
Felix lại chỉ giống như cầu vồng, xuất hiện sau cơn mưa..thể nhưng lại chỉ tỏa sáng trong phút chốc, sau đó lại biến mất. Đến không hẹn, từ không biệt.
- Bạn ơi, em ngủ nhé, bạn cũng ngủ đi..mai chúng ta còn đi biển nữa. Ngày mai..nhất định sẽ ổn thôi mà.
Em nằm xuống, đôi mắt mệt mỏi nhắm nghiền. Tôi nằm cạnh em, vòng tay qua như thói quen ôm lấy Felix. Tôi bàng hoàng khi thấy lọ thuốc ngủ đầu giường đã trống rỗng từ bao giờ, tôi nhìn em lại không tự chủ mà siết chặt cơ thể nhỏ trong vòng tay mình.
Sau đó rất lâu, tôi không thể ngủ, bên tại hơi thở của em đều đều, đều đều. Nhưng rồi sau đó..lại im lặng. Sự im lặng ấy đã giải thoát cho em, giải thoát cho cuộc đời em..nhưng lại như đâm vào phía ngực trái tôi hàng vạn con dao.
- Felix, Felix..em đi rồi, em..em ơi.
Em không đáp lại tôi, ngược lại trên một em vẫn còn nét cười, một nụ cười mãn nguyện. Có lẽ em nói đúng..về với biển cả là nơi em an yên nhất. Nhưng ở đó lạnh như vậy sẽ chẳng ai ôm em, cũng chẳng ai yêu em nữa. Chỉ có ba mẹ em sẽ ôm lấy cơ thể em mà gào khóc, chỉ có trời đất lặng lẽ tiễn em về với đại dương. Anh cũng chẳng thể làm gì khác ngoài giúp em hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, đau đớn này chỉ đành gói gọn cất trong tâm tưởng.
" Tro cốt em tôi gửi nơi biển cả
Hóa thành cát rồi lặng xuống đại dương
Đưa em về nơi em từng thích
Sẽ yên bình không còn nỗi đau thương."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com