Chương 1: Hoa đào kháng Đông
Phía Tây đại viện Lâm gia, nơi ánh sáng mặt trời dường như bị những bức tường cao lớn phủ rêu phong nuốt chửng, không gian luôn chìm trong một thứ tĩnh lặng nặng nề. Những hành lang dài bất tận, những cánh cửa gỗ chạm khắc tinh xảo, và tiếng bước chân vội vã của người hầu như những nhịp đập đều đặn của một cỗ máy không bao giờ ngừng. Đây là trung tâm quyền lực của gia tộc Lâm, một trong những gia tộc hùng mạnh nhất vương triều, nổi tiếng không chỉ vì sự giàu có mà còn bởi những lời đồn về những truyền thuyết bí mật đen tối không muốn phơi bày ra ánh sáng. Dưới bóng cây hoa đào cổ thụ ở góc sân, bóng dáng một thiếu nữ đứng lặng lẽ trong ánh trăng mờ nhạt, đẹp tựa một bức họa. Gió lạnh đầu đông thổi qua, cuốn theo vài cánh hoa đào khô rơi lả tả từ những cành cây gầy guộc. Cô cúi xuống, nhặt một cánh hoa, vuốt ve nó trong lòng bàn tay, đôi mắt trong veo, lấp lánh nhưng đượm buồn sâu xa.
***
Mười sáu năm về trước, vào một đêm đông lạnh giá bao trùm bởi tiếng gió rít qua những khe hở của đại viện, Lâm gia chào đón một sinh linh bé bỏng chào đời. Ngoài sân, giữa cái lạnh buốt cắt da cắt thịt, cây hoa đào cổ thụ, vốn đã héo úa từ đầu đông, bỗng nhiên nở rộ. Những cánh hoa đào hồng phấn, mỏng manh như lụa, bung nở giữa màn đêm, rực rỡ dưới ánh trăng bạc, như thể thách thức cả trời đất. Người hầu trong phủ thì thầm với nhau, gọi đó là điềm lạ, một phép màu hiếm có, nhưng không ai dám nhắc đến trước mặt Lâm Cẩn. Tiếng khóc yếu ớt của đứa trẻ vang lên trong căn phòng rộng lớn, nhưng không khí không hề ấm áp hay vui mừng. Lâm Cẩn đứng ở góc phòng, đôi tay chắp sau lưng, khuôn mặt lạnh lùng như đá. Ông đã chờ đợi đứa con này suốt nhiều năm, hy vọng một người con trai để thừa kế và tiếp nối tham vọng của gia tộc.
"Thưa lão gia...."
Một tỳ nữ của Lâm phu nhân run rẩy ôm đứa bé mới sinh rón rén bước lại gần, giọng lí nhí thốt lên:
"Là... là một bé gái ạ."
Lâm Cẩn quay phắt lại, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, tưởng chừng có thể giết chết cô tỳ nữ kia.
"Con gái?"
Giọng ông trầm xuống, chứa đựng sự thất vọng và giận dữ không che giấu. Ông bước tới, nhìn xuống đứa bé trong vòng tay vợ, đôi môi mím chặt. Đứa trẻ nhỏ xíu, làn da trắng mịn như cánh hoa đào ngoài kia, đôi mắt khẽ hé mở, trong veo như nước hồ mùa thu. Ánh mắt ấy, dù chỉ là của một sinh linh vừa chào đời, lại mang một vẻ đẹp thuần khiết, thiện lương, như thể chứa đựng cả ánh sáng của trời đất. Nhưng điều khiến Lâm Cẩn khựng lại chính là sự kiên định trong đôi mắt ấy - một ý chí mạnh mẽ, không thể khuất phục, tựa như cây đào ngoài sân vẫn nở hoa giữa gió lạnh đầu đông. Ông cau mày, cảm giác khó chịu trỗi dậy. "Một con bé vô dụng," ông lẩm bẩm, quay mặt đi, như thể ánh mắt ấy và những cánh hoa đào ngoài kia đang thách thức uy quyền của ông.
Nhưng khoảnh khắc ấy, cánh cửa phòng khẽ mở, và một bóng dáng già nua bước vào. Lão ta chậm rãi bước đến, khẽ cúi người hành lễ:
"Lão gia, phu nhân."
Lâm Cẩn khẽ gật đầu:
"Quân sư."
Lão Tử Vân, quân sư thân cận nhất của Lâm Cẩn, người mà cả gia tộc kính nể vì tài tiên tri và sự thông thái. Ngay đến cả Lâm Cẩn cũng phải ít nhiều kính trọng lão. Tử Vân hướng ánh mắt về đứa nhỏ, lại nhìn Lâm Cẩn đang lạnh lẽo đứng đó. Dường như lão cũng hiểu ra vấn đề.
"Lão gia, cho phép thần."
Lâm Cẩn với vẻ thất vọng gật đầu. Chỉ chờ có vậy, Tử Vân chậm rãi tiến lại đứa bé. Ông cúi xuống, quan sát một lúc lâu, rồi ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, nơi cây đào đang rực rỡ dưới ánh trăng giữa đêm đông giá lạnh. "Một cây đào nở hoa giữa đông," ông thì thầm, như thể nói với chính mình, "Thật hoang đường". Đôi mắt ông chạm vào ánh mặt nhỏ bé đang chăm chú nhìn mình, lóe lên một tia sáng kỳ lạ, xa xăm, như thể nhìn thấy điều gì đó vượt xa tầm hiểu biết của người thường.
"Đừng vội phán xét, thưa lão gia," giọng Tử Vân trầm thấp nhưng đầy uy quyền. "Đứa trẻ này không phải là kẻ tầm thường. Ta đã xem xét kỹ lưỡng cung mệnh của nó. Cô bé này mang vận mệnh sẽ khuấy đảo cả thiên hạ."
Lâm Cẩn cau mày, ánh mắt vẫn đầy nghi ngờ.
"Rung chuyển thiên hạ? Một con bé?".
Ông cười khẩy, nhưng Tử Vân không dao động. Lời tiên đoán của Tử Vân khiến Lâm Cẩn im lặng. Ông rất tin tưởng vị quân sư này. Ông nhìn lại đứa bé, lần đầu tiên không phải với sự khinh miệt mà với một tia tính toán.
"Vậy thì," ông nói, giọng lạnh lùng, "nó sẽ được rèn giũa để phục vụ gia tộc. Nếu nó thực sự có giá trị như ngươi nói, ta sẽ biến nó thành công cụ hoàn hảo."
Nói rồi ông quay người rời đi, chỉ để lại cho đám tỳ nữ một câu: "Chăm sóc phu nhân cẩn thận."
Ánh mắt Lâm phụ nhân dõi theo người đàn ông mà bà đã dâng trọn cả một đời thiếu nữ của mình, trong mắt ngấn lệ, xót xa. Một tỳ nữ trông có vẻ là thân cận lâu năm của bà bước tới, trong tay là bé gái đã bắt đầu ngoan ngoãn không khóc:
"Hạ tiểu thư...."
"Ta đã dặn đừng gọi ta như thế. Để lão gia nghe được sẽ không hay đâu."
Từ khoảnh khắc ấy, số phận của Lâm Đào đã được định đoạt. Cô không sinh ra để sống cho chính mình, mà để trở thành một quân cờ trong bàn cờ quyền lực của cha. Lâm phu nhân sai người hầu nhặt một cánh hoa đào rơi từ cây cổ thụ, bà đặt nó bên nôi con, thì thầm:
"Ta tin con sẽ mạnh mẽ như cây đào kia. Ta sẽ gọi con là Lâm Đào." Giọng bà chan chứa yêu thương, nhẹ nhàng vuốt ve đứa nhỏ:
"Đào nhi, con là ánh sáng của ta giữa bóng tối này."
Từ khi còn bé, Lâm Đào đã cảm nhận được một sự gắn bó kỳ diệu với hoa đào. Mẹ cô thường kể rằng cây đào cổ thụ nở hoa trong đêm cô chào đời, như thể trời đất vừa ban tặng cho bà một lần tái sinh. Với Lâm Đào, hoa đào là hiện thân của chính cô – mỏng manh nhưng kiên cường, sẵn sàng nở rộ bất chấp gió lạnh. Cô thường nắm chặt một cánh hoa đào khô mà mẹ lén đưa, thì thầm với nó như với một người bạn: "Ngươi đã nở giữa mùa đông, ta cũng sẽ mạnh mẽ như ngươi." Hoa đào trở thành nguồn sức mạnh tinh thần, giúp cô chịu đựng những ngày tháng khắc nghiệt trong đại viện lạnh lẽo.
Những năm tháng đầu đời của Lâm Đào trôi qua trong sự cô đơn. Cô bị tách ra với mẹ, buộc học cách đơn độc độc lập, cha cô muốn cô không được lưu giữ bất cứ một loại tình thương nào trong người. Lão cho rằng chính bà vợ mình đang khiến cho con gái trở nên yếu đuối hơn mà thôi.
"Nó không nên khóc, không nên cứ chuyện ủy khuất là thưa cha thưa mẹ, không nên thấm nhuần những thứ tình cảm vô dụng của con người. Con người một khi mang trong mình cảm xúc, chắc chắn sẽ trở thành điểm yếu chí mạng." Lâm Cẩn nghiêm nghị.
"Sẽ có người hầu chăm sóc cho nó đầy đủ. Bà không cần phải lo. Tình mẫu tử kia của bà cũng nên giấu đi. Nó chỉ khiến con bé yếu đuối, ủy mị thêm thôi. Từ nay bà không được gặp con khi chưa có sự cho phép của ta."
Lâm phụ nhân nước mắt giàn giụa, chua xót nhìn theo bóng Lâm Cẩn rời đi.
"Đào nhi, mẹ xin lỗi con...."
Đại viện Lâm gia, dù rộng lớn và tráng lệ, lại lạnh lẽo như một cung điện bỏ hoang. Lâm Đào cô đơn ngồi bên cửa sổ, ánh mắt vô định. Xung quanh cô người hậu kẻ hạ không thiếu, nhưng ai cũng bày ra bộ mặt lạnh tanh. Thực ra, mọi người rất quý cô nhưng so với Lâm Cẩn vẫn là không dám kháng lệnh, không ai dám dành cho cô một nụ cười hay một lời nói dịu dàng cả. Mẹ cô, Hạ Vân, yêu thương con, nhưng cũng bị kìm kẹp bởi sự nghiêm khắc của Lâm Cẩn. Bà chỉ dám lén lút ôm cô vào lòng khi không có ai nhìn thấy, thì thầm những câu chuyện về cây hoa đào cổ thụ ngoài sân, về cách nó nở hoa trong đêm cô chào đời, như một phép màu của trời đất. Đó là điều bà luôn lặp đi lặp lại với con gái mình, bà mong con sẽ luôn ghi nhớ và mạnh mẽ như vậy. Bởi vì cái Lâm gia này tàn ác, nhẫn tâm thế nào, Lâm Cẩn máu lạnh vô tình ra sao, bà là người hiểu rõ nhất.
"Có lẽ mẹ không nên để con đến với thế giới này."
"Đào nhi, xin con hãy bình an và mạnh khỏe."
"Đào nhi, con nhất định phải mạnh mẽ."
***
Lâm Đào, từ khi còn bé, đã học cách không khóc, không đòi hỏi, bởi cô sớm nhận ra rằng trong gia tộc này, cảm xúc là thứ xa xỉ không được phép tồn tại. Khi Lâm Đào lên năm tuổi, những buổi học khắc nghiệt bắt đầu. Mỗi sáng, khi mặt trời vừa ló dạng, cô được gọi đến thư phòng – một căn phòng tối tăm với những giá sách cao ngút và mùi mực thoang thoảng. Trên bàn học của cô, một cành đào nhỏ được mẹ cô lén đặt, như một lời nhắc nhở về cây đào cổ thụ ngoài kia, về sự kiên cường mà cô phải giữ lấy. Lâm Đào thường vuốt ve cành đào ấy, thì thầm trong lòng rằng cô cũng sẽ mạnh mẽ , dù áp lực từ cha cô ngày càng nặng nề. Nhưng Lâm Cẩn, đứng trước bàn, dáng vẻ uy nghiêm, giọng nói sắc lạnh như lưỡi dao, không bao giờ để ý đến cánh đào ấy.
"Con không phải là một cô gái bình thường." Ông liên tục lặp đi lặp lại bên tai cô, đôi mắt không rời khỏi cô.
"Con là người duy nhất có thể giúp gia tộc ta tiếp cận quyền lực tối cao. Ta sẽ đưa con lên làm là hoàng hậu, và để làm được điều đó, con phải học cách hành xử của một người đứng đầu, chứ không phải một cô gái yếu đuối."
Lâm Đào, lúc ấy chỉ là một cô bé với đôi mắt to tròn và mái tóc đen mượt, ngồi ngay ngắn trước bàn, tay nhỏ bé cầm bút lông, cố gắng viết từng nét chữ trên giấy. Nhưng đôi tay cô run rẩy, không phải vì lạnh, mà vì áp lực từ ánh mắt của cha. Những bài học của cô không chỉ là văn chương, lịch sử, hay lễ nghi – đó là những bài học về cách thao túng, cách che giấu cảm xúc, cách biến mọi người xung quanh thành công cụ.
"Con không cần yêu thương hay quan tâm đến ai," Lâm Cẩn tiếp tục, giọng ông như khắc sâu vào tâm trí cô. "Con chỉ cần làm sao để có được sự ủng hộ của mọi người trong triều, để gia tộc ta đứng trên tất cả."
Cô len lén chạm vào cành đào trên bàn, như thể tìm kiếm một chút an ủi, nhưng ánh mắt sắc lạnh của cha khiến cô vội rụt tay lại. Cô không phản kháng, không dám cãi lại. Nhưng trong lòng cô vẫn giữ một góc nhỏ cho những giấc mơ trẻ thơ. Cô thường trốn ra góc sân, nơi cây hoa đào cổ thụ đứng sừng sững, dù giờ đây nó chỉ còn là những cành khô trong mùa đông. Khi xuân đến, những cánh hoa đào nở rộ, rơi lả tả như mưa, và cô nhặt chúng, cẩn thận ép vào những cuốn sách cũ, như thể lưu giữ một phần linh hồn mình. Cô thì thầm với chúng, kể về những ước mơ mà cô biết sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực – một cuộc sống tự do, nơi cô có thể cười mà không cần toan tính, yêu mà không sợ bị trừng phạt. Cô thường đứng dưới gốc cây, ngửa mặt nhìn những cánh hoa rơi, và tưởng tượng mình là một cánh hoa đào, có thể bay xa khỏi đại viện này, đến một nơi không còn bóng tối, không gò bó, không phải gồng mình mạnh mẽ.
Một lần, khi Lâm Đào mải mê chơi đùa với những cánh hoa đào dưới gốc cây cổ thụ, cô vô tình bị Lâm Cẩn bắt gặp. Ông đứng đó, bóng dáng cao lớn che khuất ánh sáng, ánh mắt lạnh lùng như băng giá.
"Con đang làm gì ở đây?"
Ông hỏi, giọng trầm nhưng đầy uy quyền.
Lâm Đào giật mình, những cánh hoa trong tay rơi lả tả xuống đất. Cô lí nhí đáp:
"Con... con chỉ muốn ngắm hoa."
Lâm Cẩn bước tới, cúi xuống nhặt một cánh hoa, rồi bóp nát nó trong tay.
"Hoa thì có gì đáng để con phí thời gian? Những thứ vô dụng này không giúp con trở thành hoàng hậu, không giúp gia tộc ta mạnh hơn. Đừng để ta thấy con lãng phí thời gian như thế nữa."
Lời nói của ông như dao cứa vào tim Lâm Đào. Cô cúi đầu, nước mắt chực trào, nhưng cô không để chúng rơi.
Năm Lâm Đào mười hai tuổi, cô được thông báo về hôn ước với Tôn Duệ, hoàng tử của vương triều. Đó không phải là một lời đề nghị, mà là một mệnh lệnh. Trong một buổi tối u ám, Lâm Cẩn gọi cô đến chính điện, nơi những ngọn đèn dầu leo lét chiếu lên khuôn mặt nghiêm nghị của ông.
"Con sẽ kết hôn với Tôn Duệ." Ông nói, không chút cảm xúc. "Hắn là con đường để gia tộc ta nắm giữ triều đình. Con phải khiến hắn yêu con, tin con, và qua đó, gia tộc ta sẽ kiểm soát vương triều."
Lâm Đào cúi đầu, trái tim cô nặng trĩu. Cô chưa từng gặp Tôn Duệ, chưa từng biết hắn là người thế nào, nhưng cô biết rằng cuộc hôn nhân này không phải vì tình yêu, mà chỉ là một bước đi trong kế hoạch của cha.
Từ đó, mọi thứ trong cuộc sống của Lâm Đào đều xoay quanh việc chuẩn bị để trở thành hoàng hậu. Cô được dạy cách nói chuyện để thu phục lòng người, cách mỉm cười để che giấu ý định thật, cách bước đi để toát lên khí chất cao quý. Nhưng mỗi bài học đều đi kèm với sự trừng phạt khắc nghiệt. Một lần, khi cô vô tình làm đổ mực lên cuốn sách trong giờ học, Lâm Cẩn không ngần ngại giáng xuống một cái tát.
"Con nghĩ mình đang chơi đùa sao?" Ông quát, giọng ông vang vọng trong căn phòng. "Mỗi sai lầm của con là một vết nhơ cho gia tộc. Nếu con không thể hoàn hảo, con không xứng đáng là con gái của ta."
Lâm Đào cắn chặt môi, nước mắt chực trào. Cô nhìn xuống cành đào nhỏ trên bàn, giờ đã bị cha ném xuống đất. Lòng cô đau thắt lại, nghĩ đến cảnh mẹ cô phải chịu những trận đòn roi từ cha nếu cô không làm hài lòng ông.
Năm cô mười bốn tuổi, trong một buổi tiệc có đầy đủ các nhân vật tầm cỡ trong triều, một đại thần đã hỏi cô về ý kiến liên quan đến chính sự. Trong khoảnh khắc thiếu cẩn trọng, cô trả lời bằng sự chân thành, bày tỏ lòng trắc ẩn về tình cảnh của dân chúng. Không khí trong phòng đột nhiên im lặng. Lâm Cẩn, ngồi ở vị trí chủ tọa, nở một nụ cười gượng gạo để cứu vãn tình thế, nhưng ánh mắt ông dành cho cô lạnh lùng. Sau buổi tiệc, ông kéo cô vào thư phòng, đóng sầm cửa lại.
"Con nghĩ mình là ai mà dám thể hiện sự yếu đuối trước mặt kẻ khác?" Ông gầm lên. "Lòng trắc ẩn? Thứ đó chỉ khiến con trở thành trò cười! Từ nay, mỗi lời con nói, mỗi cử chỉ con làm, đều phải phục vụ lợi ích của gia tộc. Nếu con còn dám để lộ bản thân, ta sẽ khiến con hối hận."
Lâm Đào đứng im, cúi đầu, ánh mắt cắm chặt xuống nền đất.
Dù vậy, trong sâu thẳm, Lâm Đào vẫn luôn giữ cho mình sự lương thiện, tốt bụng. Cô không để bóng tối của Lâm gia nuốt chửng trái tim mình. Đối với những người hầu trong đại viện, cô luôn dành những cử chỉ nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa – một lời hỏi thăm khi họ mệt mỏi, một cái gật đầu khích lệ khi họ hoàn thành công việc. hay thỉnh thoảng lén đặt một miếng bánh vào tay một tiểu tỳ đói bụng. Dù biết rằng sự dịu dàng của mình có thể bị coi là yếu đuối, là cái gai trong mắt cha, cô vẫn âm thầm nuôi dưỡng những điều tốt đẹp nhỏ bé như thế, như cách cây đào âm thầm hút lấy chút nắng giữa mùa đông để chuẩn bị cho một mùa nở hoa bất chấp. Những người hầu, dù sợ hãi Lâm Cẩn, đều yêu quý cô. Họ gọi cô là "tiểu thư nhân hậu" sau lưng, dù không ai dám nói điều đó trước mặt lão gia.
Có lần, một cô tỳ nữ làm rơi khay trà trong lúc đang phục vụ, cả người run rẩy vì sợ hãi. Nhưng Lâm Đào chỉ nhẹ nhàng bước đến đỡ lấy tay cô và nói:
"Không sao, chỉ là một chút nước thôi. Ngươi không bị thương chứ?"
Ngay sau đó, Lân Cẩn cũng tới, ông lập tức tra hỏi, Lâm Đào lặng lẽ đứng ra nhận lỗi thay tỳ nữ, cô cúi đầu:
"Cha, là do con bất cẩn. Xin người hãy trách phạt."
Ông nhìn cô, ánh mắt nghi ngờ, nhưng không truy cứu thêm. Sau đó, cô hầu gái run rẩy cảm ơn cô, và Lâm Đào chỉ mỉm cười khua tay ý bảo không sao. Cử chỉ ấy khiến cả gian phòng lặng đi, bởi chẳng ai trong đại viện Lâm gia dám ngờ rằng cô tiểu thư được rèn giũa như một công cụ quyền lực lại có thể thể hiện lòng trắc ẩn. Cô hiểu rõ ánh mắt soi mói luôn dõi theo từng bước chân mình, nhưng trong lòng, cô vẫn muốn giữ lấy phần con người không bị vấy bẩn bởi toan tính – phần ánh sáng được thắp lên từ câu chuyện hoa đào của mẹ năm nào
Một đêm khuya, khi Lâm Đào mười sáu tuổi, cô ngồi một mình trong phòng, ánh trăng mờ nhạt len qua cửa sổ, chiếu lên một cành đào khô mà cô giữ trên bàn. Mẹ cô, Hạ Vân, lần hiếm hoi bước vào mà không có sự hiện diện của Lâm Cẩn. Bà ngồi xuống cạnh giường, đôi tay gầy guộc nhẹ nhàng chạm vào tóc con gái.
"Mẹ...". Lâm Đào ngập ngừng, giọng cô run run, "Liệu con có thể yêu một ai đó không?" Câu hỏi ấy, cô đã giữ trong lòng từ lâu, nhưng chỉ dám thốt ra trong khoảnh khắc này.
Hạ Vân im lặng, ánh mắt bà trĩu nặng nỗi buồn. Sau một lúc, bà thở dài một hơi não nề:
"Yêu là thứ xa xỉ trong gia tộc này. Đào nhi, con được sinh ra để phục vụ quyền lực, để hoàn thành tham vọng của cha con. Yêu sẽ khiến con yếu đuối, mà gia tộc này không cần một người yếu đuối. Nhưng mẹ sẽ luôn ở bên con, dù con phải gánh chịu mọi thứ."
Lời nói của mẹ như một nhát dao đâm vào trái tim Lâm Đào. Cô đã hy vọng, dù chỉ một chút, rằng mẹ sẽ nói điều gì đó khác đi, rằng bà sẽ cho cô một tia hy vọng. Nhưng không, ngay cả mẹ cũng bị ràng buộc bởi bóng tối của Lâm gia.
Lâm Đào lớn lên, trở thành một thiếu nữ với vẻ đẹp thanh thoát và khí chất cao quý. Đôi mắt sáng ngời, thiện lương nhưng kiên định của cô, như ánh mắt ngày cô mới sinh, có thể khiến bất kỳ ai xiêu lòng. Nụ cười nhẹ nhàng của cô che giấu một trái tim đầy vết sẹo, nhưng cũng đầy hy vọng. Cô học cách che giấu cảm xúc, cách nói những lời ngọt ngào mà không để lộ ý định thật. Nhưng trong những khoảnh khắc cô đơn, cô vẫn tìm đến cửa sổ, ngắm nhìn những cánh hoa đào rơi ngoài sân – dù giờ đây, khu vườn ấy đã bị bỏ hoang, chỉ còn những cành cây khô héo. Cô giữ một chiếc hộp nhỏ trong phòng, nơi cô cất những cánh hoa đào khô mà cô lén nhặt được, như một kho báu của riêng mình. Dưới lớp vỏ ngoài điềm tĩnh và hoàn hảo, Lâm Đào là một cánh hoa đang chờ đúng gió để bay đi. Cô không biết bao giờ giấc mơ được sống thật với bản thân mới thành hiện thực, nhưng mỗi ngày trôi qua, cô đều ghi lại vào cuốn sổ nhỏ giấu kín – một cuốn sổ chứa đầy cánh hoa đào khô, những dòng chữ thì thầm của một linh hồn bị giam cầm đang cố tìm lối thoát.
Một buổi sáng, khi Lâm Đào đang đứng trước sân, nơi những cánh hoa đào hiếm hoi còn sót lại rơi lả tả như mưa, một chiếc xe ngựa dừng trước cổng đại viện. Lâm Cẩn bước xuống, khuôn mặt không chút cảm xúc. Ông nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng như băng, và nói bằng giọng trầm thấp:
"Lâm Đào, đến lúc rồi. Số phận của con không phải do con quyết định. Con sẽ được cài cắm vào triều đình. Con phải kết hôn với hắn, dù có thế nào đi nữa. Nhớ kỹ điều đó."
Lâm Đào không đáp ngay. Cô nhìn những cánh hoa đào xoay tròn trong gió, lòng nặng trĩu. Cô đã quen với những mệnh lệnh này, quen với việc không có quyền lựa chọn. Nhưng trong sâu thẳm, cô biết rằng đây sẽ là thử thách lớn nhất trong đời mình. Lời tiên đoán của Tử Vân năm xưa, dù cô chưa từng nghe trực tiếp, vẫn vang vọng trong tâm trí cô. Vận mệnh rung chuyển thiên hạ – liệu đó là lời hứa hay lời nguyền? Liệu cô có thể giữ được lòng nhân hậu giữa một thế giới đầy âm mưu? Liệu cô có thể sống sót mà không đánh mất bản thân? Cô mỉm cười, nhưng là một nụ cười buồn.
"Vâng thưa cha".
Lâm Cẩn không đáp. Ông chỉ quay lưng rời đi, để lại Lâm Đào đứng một mình giữa cơn gió lạnh. Những cánh hoa đào tiếp tục rơi, như những giấc mơ mong manh mà cô vẫn ôm chặt, dù biết rằng con đường phía trước sẽ đầy gian nan.
- Hết chương 1 -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com