Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 16

Tờ mờ sáng nay, Rossi đã dậy để đi làm, nhưng Dofy đã dậy sớm hơn anh nửa tiếng. Hắn làm món anh thích nhất, để vào hai hộp riêng biệt, một phần cơm, và một phần thức ăn. Rosi được nuông chiều thấy rõ, anh chạy xuống bếp để lấy thức ăn đi như một thói quen, không quên thơm hắn trước khi đi.

Anh đi rồi, Dofy mới biết hắn mang hộp cơm nhưng để quên hộp thức ăn ở lại. Dù sao thì người cũng đi rồi, trưa hắn hâm lại đồ ăn, mang đến cho anh sau cũng không muộn. Dofy không nghĩ nhiều nữa, hắn lôi đống giấy tờ ra bắt đầu bận rộn làm việc...

Rosi trưa nay có hẹn ăn cùng Robin. Đến lúc anh bỏ hộp cơm ra thì thấy thiếu mất một hộp đồ ăn, anh mới biết mình ẩu đoảng quên mang đi. Robin thương tình chia đồ ăn ít ỏi của mình sang. Sự đãng trí của anh khiến cả hai trưa nay không đủ no nữa, nhưng ít ra họ vẫn thấy vui là được.

Dạo gần đây, Robin thấy Rosi ít sang nhà anh ta hẳn. Anh ta cũng biết anh trai Rosi hay ở nhà anh, nên chắc đó là lí do cho các cuộc gặp mặt ngày càng ít đi giữa anh với Rosi. Đang định quay sang hỏi Rosi gì đó, Robin thấy hạt cơm dính trên mép anh, anh ta theo phản xạ lấy nó xuống.

"Vẫn là Rosi hậu đậu ngày nào", anh ta cảm thấy vui vẻ trong lòng.

Hai người nói chuyện với nhau, không biết ở ngoài cổng, một bóng người to cao đứng đó một lúc lâu. Bóng người quay gót đi về, trong tay vẫn cầm hộp thức ăn còn ấm. Lúc này, Robin quay sang hỏi anh:

- Mà cái anh trai hôm trước ở nhà em là ai vậy? Anh thấy quen nhưng không nhớ gặp đâu rồi.
-  Em chưa bảo anh à? Anh trai em ấy, anh ấy bảo mình là Thất vũ hải Doflamingo, nhưng anh ấy có vẻ không tệ như em nghĩ...
- Cái gì? Dof.. em phải tránh xa hắn ra ngay - Robinson thất thần giữ lấy tay anh - Thảo nào anh thấy quen, anh nói cho biết, tội ác của hắn trong đám hải tặc kinh tởm hơn ai hết.
- Gì cơ, em chưa nói hết mà.. nhưng anh chưa nói chuyện với anh ta thì sao anh hiểu rõ anh ta..
- Em thì cũng hiểu rõ anh ta chắc? Sau này, hắn ta cũng lộ cái đuôi độc ác ra thôi...

Rosi kết thúc câu chuyện bằng sự im lặng. Anh vừa khó chịu, vừa cảm thấy khó hiểu. Lập luận của Robin không sai, nhưng nó cũng mâu thuẫn với con người Dofy anh tiếp xúc hàng ngày. Anh chỉ mong mau hết ngày để tìm hiểu chuyện này cho ra lẽ. Lúc tan làm, Rosi về thẳng nhà, lòng như có lửa đốt.

Anh mở cửa ra, thấy Dofy đang ở nhà xem phim thản nhiên. Có gì đó không đúng, bình thường hắn vẫn chào mừng anh về nhà, nhưng hôm nay trông hắn có vẻ quá mệt mỏi để làm như thế.

- Em về rồi. - Rosi đánh động.
- Ừm.
- Anh không nói gì thêm à?
- Không.
- Được thôi. - Anh toan vào tắm, mặc kệ đống lông hồng dở hơi.
- Thực ra là có - hắn đứng dậy khỏi cái ghế, quay ra nhìn anh - em để hộp thức ăn ở nhà.
- Vâng, em..
- Em để hộp thức ăn ở nhà, và ăn cùng thằng hàng xóm hôm nọ, và còn tình tứ lấy hột cơm trên mặt nhau nữa. - hắn cắt ngang.
- Tình tứ? Anh lấy đâu ra logic đấy thế? Anh ta với em chỉ là anh em kết nghĩa thôi.
- Một mình anh quan tâm em chưa đủ sao? Hay em muốn nhiều người chăm sóc cho em? - Hắn không còn kiềm chế nữa.
- Đơn giản anh ta tốt bụng giúp em thôi, còn anh thì sao? Anh có thèm hiểu cho em đâu? Em càng lúc càng không hiểu con người anh. Quá khứ của em, con người hiện giờ của anh, tại sao em không biết gì hết?
- Rosi..

Rosi không biết giận dỗi là gì, nhưng bây giờ anh chỉ không muốn gặp mặt hắn nữa. Anh quay gót đi ra khỏi nhà, đóng sầm cửa một cách tức tối, đi sang nhà Robin ở tạm. Anh biết như thế còn chọc tức Dofy hơn, nhưng anh cũng chả có nơi nào khác để đi. Anh gõ cửa nhà Robin, anh ta cũng mở cửa ra trong ngạc nhiên.

- Tưởng em về nhà rồi.
- Cãi nhau với anh trai, cho em trú tạm, chút sẽ về.
- Ừm, mà anh trai em đuổi theo kìa.

Rosi nhảy tọt vào nhà, Robin nghĩ thế nào lại ra khỏi nhà, đóng cửa lại, anh ta khoanh tay đứng ở cửa như lần trước Dofy làm.

- Không phải chuyện của ngươi. - Dofy liếc xéo anh.
- Không phải chuyện của ta - Anh ta tức giận thật rồi - nhưng ta không thể đứng nhìn Rosi không rõ em ấy đang ở cùng với ai, một tên thất vũ hải, một kẻ giết người không gớm tay. Căn bản ngươi không xứng đáng với em ấy, ngươi sẽ chỉ mang lại bất hạnh cho Rosi. Nếu Rosi nhớ ra kí ức trước đây, em ấy chắc chắn khinh bỉ hạng anh trai như ngươi mà thôi, không sớm thì muộn.

Hắn đứng ra đó, không nói lại lời gì. Không phải hắn không phản bác lại được, hắn cũng biết rõ những điều này từ lâu rồi, rằng một lúc nào đó, Rosi sẽ nhớ lại trước đây, liệu Rosi sẽ đau khổ ra sao? Nhưng hắn cứ bơ đi sự thật này hết lần tới lần khác.

- Anh nên vui mừng vì tôi không kể ra với Rosi. Nếu anh không phải là con người đáng khinh, lợi dụng em trai mất trí nhớ, thì tôi mong anh nên để em ấy yên.  - Robin nhẹ giọng xuống.

Dofy nhìn qua cửa sổ, Rosi không có ở đó, anh cũng không muốn nhìn thấy mặt hắn lúc này. Đúng, không sớm thì muộn, anh sẽ biết bí mật kinh tởm này, anh sẽ buồn nôn khi thấy cả mặt hắn, chỉ ước hắn bị trừng phạt thích đáng. Dofy buồn bã nhìn vào trong nhà một lúc lâu, trông không có vẻ bỏ vào tai lời nói của Robin chút nào. Lúc sau hắn rời đi, giữa lúc Robin đang nói dở.

Rosi ở trong nhà, anh tạm trách Dofy lúc này. Dofy vẫn ở ngoài, hắn ta và Robin đã đứng đó gần 5 phút rồi, anh chỉ muốn hắn về luôn cho xong. 8 phút trôi qua, hắn vẫn nhìn về phía cửa sổ trong nhà, anh chưa bao giờ thấy tức tối như lúc này cho sự cứng đầu ấy, gián tiếp làm anh thấy có lỗi vì để Robin bên ngoài lâu như vậy. Ngay lúc anh cũng sắp đầu hàng ra ngoài thì hắn lại quay gót về. Thôi thì mọi chuyện cũng êm xuống.

Robin vào trong nhà, mặt anh ta nhìn anh đầy lo lắng, hỏi anh ăn gì không. Anh cũng chả buồn ăn gì, chỉ thấy tức tối muốn xả giận ra với Robin thôi. Tức là vậy nhưng trong đầu anh lúc này chỉ nghĩ tới chuyện anh với Dofy. Anh ngồi đó lúc lâu đợi cũng không thấy Dofy sang đón nữa. Chẳng lẽ hắn chán ngán anh rồi, kệ anh muốn đi đâu thì đi? Càng nghĩ, Rosi càng thấy tức hơn.

Đến khuya, Rosi vẫn cứ đợi, ngồi nhìn ra cửa sổ từ trong nhà. Robin lại hỏi Rosi muốn ngủ lại không, nhưng anh chỉ từ chối, xin lỗi vì làm phiền rồi lủi thủi đi về nhà. Nhìn theo Rosi mà anh ta lắc đầu ngao ngán, anh ta đã khuyên ngăn anh hết nước rồi, có sao thì Rosi chịu vậy thôi.

Rosi về đến nhà, anh tức tối mở cửa ra, hình dung Dofy đang nằm ngủ từ ba đời trên giường rồi. Trái lại với suy nghĩ anh, anh chỉ thấy Dofy mặc quần áo như chuẩn bị đi đâu đó. Anh ngạc nhiên, hỏi hắn đi đâu giờ này, quên luôn cơn bực bội hôm nay.

- Anh thấy Robin nói đúng, anh em không thể ở với nhau được, anh sẽ rời đi, xin lỗi em vì chuyện hôm nay.
- Anh làm sao vậy, chỉ là chuyện vặt vãnh thôi mà, có cần phải vậy không?- Anh chột dạ, giọng 5 phần tức giận, 5 phần níu kéo.
- Bản thân em nếu biết được con người anh độc ác như thế nào, em chắc chắn sẽ ghét anh. Những chuyện xảy ra trong quá khứ, anh cũng không giấu giếm em nữa, em tự tìm hiểu lấy đi.

Hắn nói rồi đưa một tờ báo cũ ra, Rosi ngần ngại cầm lấy tờ báo. Nếu anh đọc thì mối quan hệ của hai người sẽ không còn như trước nữa sao? Nhưng nếu anh từ chối, anh mãi không biết được con người thật của mình. Đánh rơi mất con người thật thì đó không còn là anh, Rosinante nữa.

Rosi dù đau lòng nhưng vẫn cầm tờ báo lên đọc, không biết người kia giờ đang chết một ít trong tim. Hắn cảm giác như nòng súng hôm ấy đang chĩa vào phía mình, hắn hy vọng từng giây phút một, rằng nòng súng ấy không kích nổ, rằng anh không ước hắn chết đi.

Rosi càng đọc, tay càng run hơn, như có luồng điện chạy dọc trong xương sống. Hình ảnh trên tờ báo đập vào mắt anh, toàn bộ băng hải tặc Donquixote, khung cảnh đêm lạnh lẽo ở Minion, và anh bị bắn nằm thoi thóp dưới chân hắn. Mọi kí ức trở về quá nhanh, khiến anh cúi xuống ôm đầu chỗ vết đạn vì đau. Nước mắt trào ra, anh đã nhớ mọi thứ lúc anh ở bên Doflamingo và cả thời gian ở Marine, nhưng vì sao anh rời khỏi băng Donquixote, anh vẫn chưa nhớ ra. Nhất thời anh chỉ nén nước mắt, chửi thề hắn bằng những từ ngữ cay độc nhất.

- Anh ước gì hồi bé, em sẽ trở về bên anh sớm hơn, anh sẽ không quấn mình vào chuyện như thế này - Hắn đau buồn nhìn anh lần cuối thay cho lời từ biệt.

Cuối cùng Dofy cũng rời khỏi anh. Rosi suy sụp hoàn toàn, tất cả còn lại với anh giờ đây chỉ là giận dữ và nỗi đau buồn không hồi kết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com