[Mùa 1: Tân Thế Giới] [1] Vị Đấng Sáng Tạo dễ thương
Mùa 1: Tân Thế Giới
[1] Vị Đấng Sáng Tạo dễ thương
---
----
-----
------
-------
Trên một bãi cỏ xanh mướt kéo dài gần như là vô tận, và hoàn toàn không có điểm kết thúc. Nó dường như nằm ở một triều không gian khác mà khoa học không thể nào lý giải nổi, nên chỉ có thể đặt ra những thuyết âm mưu về sự tồn tại của một nơi như thế này.
Thường thì một nơi như này sẽ chẳn có nổi một giấu hiệu của sự sống, nhưng nếu có thấy thì thứ đó cũng chưa chắc là một sinh vật tốt tính, vì ở không gian dị thường này thì chắc gì có một sinh vật bình thường chứ.
Chà, nhưng có vẻ câu trước đá câu sau rồi. Mặc dù những dòng trên nói rằng sẽ không có một sinh vật bình thường nào xuất hiện trong triều không gian này, đó chỉ là câu trả lời khách quan từ một kẻ kể chuyện như tôi nên cũng không đúng hoàn toàn.
Hiện tại, nẳm trên nền cỏ là một cậu thanh niên trẻ với độ tuổi khoảng 20-25, cậu ta đã nằm đó khoảng vài giây từ lúc chương truyện này bắt đầu rồi.
Cậu thanh niên đó hiện đang nằm dưới đất với một tư thế khá độc đáo. Với gượng mặt úp xuống đất, cái mông của cậu thanh niên thì lại chổng ngược lên trời, nhìn một lúc lâu thì trông sẽ khá mắc cười.
Vài chiếc miệng còn đang chảy dãi vì ngái ngủ. Cậu thanh niên vẫn không thề biết chuyện gì đang thật sự xảy ra với mình.
Từ phía xa, có một ánh mắt tràn đầy sự bất mãn đang nhìn chằm chằm vào cậu. Được một lúc thì người đó cũng lên tiếng đánh thức cậu dậy.
"Ê! Ngươi tính ngủ tới bao giờ vậy hả!? Đây không phải là nơi để ngươi ngủ!! Dậy nhanh đi tên kia!!" Với một giọng nói dễ thương của một cô bé tầm 10 tuổi.
Chủ nhân của giọng nói kia vừa nói vừa dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình vỗ vỗ vào khuôn mặt điển trai, của người thanh niên đang nằm dưới đất.
Vỗ được một lúc thì người kia cũng bắt đầu có giấu hiệu của việc thức giấc.
Ngồi dậy khỏi tư thế chổng mông kia, cậu vương vai rồi há miệng ngáp một tràng dài. Được một lúc thì cậu mắt nhắm mắt mở đưa tay gãi đầu rồi đánh mắt nhìn xung quanh.
"À rế~? Còn đang mơ à?" Tò mò về cái khung cảnh trong tầm mắt của mình.
Với bộ dạng còn ngáy ngủ thì cậu đã nghĩ rằng những gì mình hiện đang thấy là một giấc mơ.
"Mơ mơ cái con khỉ!!" Một giọng nói của trẻ con pha thêm một chút cáu kỉnh phát ra từ phía sau cậu thanh niên.
Theo bản năng thì cậu đã xoay đầu lại và xem lai lịch của chủ nhân giọng nói.
Chà, khung cảnh cậu thấy là một cô bé tóc trắng hai bím đang đứng chống hông, và nhìn cậu với một đôi mắt toé lửa. Cô bé diện trên người một chiếc áo phông màu trắng rộng và dài qua cả đầu gối. Trên chiếc áo đó có khác dòng chữ "The Best God" màu đen bắt mắt.
"Nhóc là ai thế? Không ai dạy cho nhóc phép tắc khi nói chuyện với người lớn tuổi à?" Cậu ngồi dậy và dùng tay vò mạnh cái đầu màu trắng của cô bé kia.
"Có cái con khỉ ấy!! Cả cái dòng họ nhà ngươi cộng lại còn chả bằng một phần nhỏ số tuổi của ta! Có tin ta ném ngươi cho chó ăn không hả!?" Cô bé nổi giận hất tay cậu thành niên kia ra và dùng ngón tay nhỏ nhắn của mình chỉ thẳng vào mặt cậu.
Mé nó! Con nhà ai mà ăn nói bố láo thế? Đã vậy còn bị Chunnibyou nữa chứ!!
"Ta không có bị Chunnibyou!! Cả tổ tông nhà ngươi mới bị Chunnibyou!!!!" Cô bé nổi giận và dùng tốc độ siêu nhanh đấm vào người của cậu thanh niên.
Không chịu thua, cậu cúi người xuống và dùng hai bàn tay của mình véo mạnh vào khuôn mặt xinh xắn kia.
"Uhm---mmm!! Ỏ ey ươi a!!!!" (Bỏ tay ngươi ra!!!!) Cô bé vùng vẫy để cố thoát khỏi hai bàn tay đang véo má của mình.
Chà! Nhìn vậy mà hai đôi má của con nhóc này cũng mềm ghê~ Nhéo cũng êm tay thật đó~
"Tên khốn!!!! Ta chưa bao giờ phải chịu sự nhục nhã như thế nào hết!!!" Đã thoát ra khỏi việc bị nhéo má, cô bé đã tung liên hoàn đấm vào..........đũng quần của cậu thanh niên kia.
Ngay tức khắc, theo bản năng sinh tồn thì cậu đã nằm thẳng xuống đất, khép hai chân lại và dùng hai tay ôm lấy cái đũng quần của mình.
Cảm nhận được sự đau đớn chưa từng có. Cậu chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ trong bất lực.
Còn thủ phạm thì đang nhìn xuống chỗ cậu với một ánh mắt khinh bỉ.
"Con n-nhóc kh-ốn khiếp....!! Oni-chan sẽ chỉnh đ-đốn lại nhóc khi c-có lại sức!!" Với một khuôn mặt méo xệch, cậu cố gằng ra từng tiếng với Loli tóc hai bím.
"Hừ.....vậy là đủ rồi." Loli tóc hai bím hừ một tiếng rồi búng tay.
Và thật thần kỳ, sau cái búng tay của Loli kia thì cơn đau ngay đũng quần đã biến mất, cứ như việc cô bé kia tung liên hoàn đấm vào đó chỉ là tưởng tượng của cậu.
Ngồi dậy sau cơn đau. Mặc dù cơn đau đã biến mất nhưng cậu vẫn có cảm giác nhói nhói ngay giữa hai chân.
Cậu thuận mắt ngước lên tìm hình dáng của Loli hai bím. Vừa ngước lên, cậu đã thấy cô bé đó đang ngồi trên một chiếc ghế (không biết đã xuất hiện từ lúc nào) và bên canh đó là một chiếc bàn hình tròn với vô số loại bánh kẹo trên đó, phía đối diện cô bé là một chiếc ghế trống. Loli kia ra hiệu cho cậu ngồi vào đó, mặc dù vẫn còn hậm hực vụ vừa rồi nhưng cậu chỉ "hừ" một tiếng rồi tiến về chiếc ghế trống.
Gõ lên chiếc bàn tròn chất đầy bánh kẹo. Cậu lên tiếng hỏi: "Sao tôi lại ở đây."
"Chết rồi."
"Sao tôi lại chết?"
"Thì ngươi chết thôi."
"Tôi chết như thế nào?"
"Tắc thở."
"Vì sao tôi lại tắc thở?"
"Vì ngươi đã chết."
"..." Im lặng một lúc. Cậu bắt đầu nói tiếp: "Được rồi.....Tôi xin lỗi vì lúc nãy đã thất lễ với cô.....Nên làm ơn hãy tha cho tôi đi."
"Ta đâu phải loại thù dai." Nói rồi Loli kia lấy một mẫu bánh quy trên bàn cho vào miệng nhai ngấu nghiến.
Điệu bộ vừa ung dung vừa tỏ ra trịch thượng khiến cậu cực kỳ ngứa mắt. Nhưng vẫn phải nhượng bộ vì Loli trước mặt không phải người mà cậu có thể động vào.
Đợi Loli kia nhai xong bánh. Cậu bắt đầu nói tiếp: "Vì sao tôi lại ở đây......Có một lý do đặc biệt nào không?"
"Heh....Vì ngươi may mắn nên đã trôi dạt đến đây thôi. Lâu lâu lại có một linh hồn trôi đến đây nên ta cũng đỡ chán." Nói rồi Loli kia nhấp một ngụm trà.
Cậu đưa tay xoa cằm trầm ngâm. Suy nghĩ được một lúc thì cậu bắt đầu thắc mắc: "Như trước đó đã nói thì cô bảo rằng tôi đã chết. Nhưng ngoài cái tên và một số thứ lặt vặt ra thì tôi lại không nhớ gì hết. Liệu cô có thể nói ra cái quá khứ mà tôi đã quên lãng không?"
"Hừm.........Không."
"Tại sao?" Cậu khó chịu trả lời. Theo quan sát từ trước tới giờ thì cô bé trước mặt cậu là một thực thể quyền năng, nên việc biết tất cả mọi thứ về cậu là một chuyện hoàn toàn có thể. Nhưng tại sao một thực thể như thế lại không chịu nói về con người trước kia của cậu chứ?
"Đơn giản thôi. Vì ta không thích nên không nói, và đó cũng không phải trách nhiệm của ta." Loli nhún vai nói.
"........Vậy cô có thể giúp tôi lấy lại những ký ức đã mất đó không?"
"Việc giúp cậu lấy lại chúng thì được. Dù gì thì bây giờ ta cũng hơi chán."
"Cảm ơn."
Cảm ơn xong rồi thì cậu ngồi đợi Loli kia giúp mình. Trong lúc ngồi thì cũng tiện tay bốc một vải mẩu bánh trên bàn cho vào mồm.
Ăn một lúc lâu mà không thấy bất kỳ động tỉnh gì từ phía cô nhóc ngồi đối diện mình. Cậu mất kiên nhẫn lên tiếng : "Cô có định giúp tôi không đấy?"
"Từ từ..... Đợi ta một chút." Loli kia lôi từ hư không ra một chiếc máy tính xách tay.
Đặt chiếc máy tính lên trên chiếc bàn tròn. Cô bắt đầu khởi động nó rồi cặm cụi đánh phím.
Sau một lúc thì trong lúc đang đánh phím thì vị Loli kia có ngước mặt lên hỏi cậu. Cô hỏi cậu một vài câu hỏi đại loại như: "Cậu muốn có loại năng lực như thế nào? Có cần thiết lập lại ngoại hình không?"
Dường như không hiểu vấn đề mà Loli kia đang hỏi, cậu liền hỏi ngước lại: "Là sao? Tôi không hiểu?"
"Ta đang giúp ngươi thiết lập năng lực của chính ngươi trước khi chuyển sinh đấy! Mà chắc ngươi đã từng nghe đến "chuyển sinh" rồi nên ta cũng không cần giải thích nhiều đâu nhỉ? Giờ thì trả lời mấy cái câu hỏi vừa rồi đi."
Chuyển Sinh một từ ngữ quá phổ biến trong ký ức của cậu. Trước lúc chết thì cậu đã từng đọc qua một vài bộ truyện có chủ đề Chuyển Sinh rồi. Chúng có một motip lập đi lập lại liên tục nên càng đọc lâu thì lại càng chán.
Ví dụ như một thanh niên được gọi là "Main" được đưa sang một thế giới khác bằng một cách thức kỳ lạ nào đó. Main đó đột nhiên phát hiện ra mình có một sức mạnh bá vcl và nó khó khả năng hủy diệt thế giới, và rồi Main sẽ lặp một dàn Harem đa chủng tộc với những nhân vật nữ yêu Main từ cái nhìn đầu tiên - đại loại vậy.
Mà giờ đây chính bản thân cậu được trãi nghiệm cảm giác được làm Main.
"Nhanh lên! Lề mề quá! Ngươi có muốn nhanh chuyển sinh không hả!?" Loli hai bím rống lên một cách mất kiên nhẫn.
Giật mình trở lại hiện thực. Cậu rón rén trả lời: "À...ừ.......Về năng lực thì cứ dựa vào sở thích của tôi thì được, còn hình dáng thì cứ giữ nguyên đi, vì tôi vốn đẹp trai rồi."
Cậu không có điêu đâu. Cậu thật sự rất đẹp trai đó. Với chiều cao khoảng 1m75, cậu còn có một thân hình cân đối với một ít múi bụng ở trên đó. Khuôn mặt của cậu điển trai đến mức có thể đốn hạ tim của những cô gái.
"Eo ôi......Ta ghét mấy kẻ tự luyến." Với một điệu bộ ghê tởm trên khuôn mặt, Loli hai bím cúi đầu xuống tiếp tục công việc đánh phím của mình.
Loli kia đánh thêm một lúc nữa thì dừng thẳng. Gập chiếc máy tính lại rồi vứt đại về phía sau, Loli hai bím đan hai tay lại rồi nhìn vào cậu: "Xong rồi."
"Ừ......? Vậy giờ tôi phải làm gì.....?"
"Cút xéo khỏi chỗ này."
"Hả.....?"
Chưa kịp hiểu ý nghĩa câu nói kia của Loli tóc hai bím. Thì một lỗ đen đã xuất hiện bên cạnh cậu rồi hút cậu vào trong, trong lúc bị hút đi, cậu vẫn man mác nghe được giọng nói của Loli kia.
"Cuộc hành trình của ngươi vẫn còn dài lắm Hazegawa Tegami. Chúc ngươi may mắn lấy lại được ký ức của mình."
Ý thức của tôi dần mơ hồ và rồi tôi cũng ngất lịm đi.
-------
------
-----
----
---
Tác Giả: Chắc tôi nên đổi tên tài khoản của mình thành "Tội Đồ Của Sự Lưởi Biếng" quá 🐸
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com