Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Chịu nhục

Trong thư phòng của Càn Thanh cung, hoàng thượng Thuận Long cứ đi đi lại lại liên tục, hắn muốn đến gặp Hàn Phong nhưng lời nói của chủ nhân vẫn còn văng vẳng bên tay "Nếu muốn gặp ta hãy tự bò đến" - lời nói ấy khiến y thật sự khó chịu vì làm thế nào để bò đến đó trong khi khoảng thời gian này lại là sáng. Nghĩ mãi vẫn không biết nên làm gì thì dường như cơn khát chủ đang vượt quá sự chịu đựng, Hoàng thượng chạy ra ngoài thì bổng Bạch Tử "Dạ bẩm hoàng thượng,..." - chưa kịp nói thì đã bị hoàng thượng ra hiệu, hắn cũng hiểu ngay vạn tuế gia không muốn ai đi theo nên không muốn hỏi thêm.
Rời khỏi Càn Thanh cung, Thuận Long đang không biết nên đi ngã trái hay ngã phải, nên trần truồng bò hay mặc áo bào bò, những câu hỏi ấy lặp đi lặp lại mãi, cuối cùng hoàng thượng quyết định mặc áo bào bò đến gặp Hàn Phong. Đường đến Hàn phủ lại chính là đường đến Khôn Ninh cung nơi hoàng hậu và cung phi ở, thế nên điều này cũng khiến hắn lo lắng nếu bất kể ai đó bắt gặp, hạ mình bò giữa khoảng trời nắng vì y hoàn toàn không biết đoạn đường nào nhanh nhất cả, chắc có lẽ việc bò qua nhiều ngày đã khiến hoàng thượng quen với điều đó nên dường như bò có vẻ nhanh hơn. Bổng có một tiếng chân bước đến, hắn giật mình vội đứng dậy thì ngay trước mặt hóa ra là một cung nữ, đợi đi một chốc, hắn lại tiếp tục bò đến vách cửa, đúng vậy từ nơi này đến Hàn Phủ rất gần Tân Giả Khố - một nơi mà cung nữ chuyên phải giặt giũ chà bô của các phi tần, hoàng hậu; Thuận Long bò ở một trạng thái mà đầu gối lẫn tay không hề có cảm giác mõi nào cả, bởi cái cẩu tính đã tập trung vào cu của y, càng bò cu chó lại càng cương điều đó không khác gì sự khao khát cực đại khiến hoàng thượng bò nhanh nhảu hơn. Đến cổng sau của Tân Giả Khố, vạn tuế gia không biết nên làm gì bởi vị trí này không thể bò nên hắn chọn một góc khuất rồi đi nhanh qua cửa, đúng như hoàng thượng dự đoán bọn cung nữ-thái giám đi qua chỗ này tấp nập, mùi phân, mùi nước tiểu luôn nồng nặc, "Nô tì tham kiến hoàng thượng" - đó là lời nói khi bọn chúng thấy hoàng đế đi qua; dù đã cách xa nơi đấy nhưng Thuận Long vẫn không dám hạ mình bò mà phải dáo dác dùng mắt quan sát xung quanh để biết khi nào mới nên hiện nguyên hình thay cho việc đội lốt rồng. Khi đã chắc chắn chẳng còn một kẻ nào qua lại, hoàng thượng mới từ từ như quỳ gối xuống rồi bổng dưng ngài đứng dậy như đang suy tính việc gì, trong suy nghĩ có vẻ hoàng đế đã có kế hoạch cho riêng mình "Mặc long bào bò vừa nguy lại vừa an nhưng liệu khi chủ nhân thấy có thật sự vui, chẳng phải chủ nhân luôn muốn trẫm phải giống chó sao, nhưng không được... chưa có lệnh của chủ nhân sao ta lại dám... không... không nên", suy nghĩ đấu tranh giữa muốn nịnh chủ nhưng lại lo việc bản thân không nghe lời, nghĩ mọi thứ cho kĩ càng, Thuận Long tiếp tục khom lưng ở tư thế chó mà bò đến gặp chủ tử. Chả biết tự bao giờ, tự lúc nào mà hoàng đế từ không bao giờ nghe lời ai mà cũng chẳng ai khiến hắn e dè sợ hãi thì nay mọi thứ hoàn toàn ngược lại, y bò một cách thuần thục cứ như đã quen việc đi bốn chi của giống cẩu vật hơn là giống nhân hình. 

Bò một hồi lâu, cuối cùng hoàng thượng cũng đã đến Hàn Phủ, hắn mừng rỡ đến nỗi bò nhanh đến chổ cửa rồi chẳng biết làm gì ngoài việc quỳ cầu gặp Hàn Phong "Dạ bẩm chủ nhân, cẩu nô nhung nhớ người, mong người ra gặp cẩu vật ạ" - thật ra ngay từ khi Thuận Long bò vào thì Hàn Phong đã biết, chỉ đơn giản hắn muốn xem con cẩu vật có thật lòng hay không "Ồ thế hoàng đế quỳ trước cửa ta thật không dám nhận, ta nhớ ta đâu có con chó nào làm hoàng thượng đâu nhỡ" - lời nói chủ nhân vọng ra càng khiến Vạn tuế gia hiểu ra bản thân nên làm gì, Thuận Long đứng dậy cởi bò long bào cho đến mọi thứ để rồi bản thân chẳng còn gì ngoại trừ con cu chó đang cương cứng dũng mãnh, "Dạ cẩu nô đã lột bỏ nhân hình, xin chủ nhân ra gặp trẫm ạ" - lời nói càng cầu xin lại càng khiến bản thân bị kích thích mỗi lúc một mạnh hơn nhưng có vẻ Hàn Phong vẫn chưa ưng ý "Thế Long bào để đấy làm gì, ngươi định không ai để ý rồi mặc vào ư". Hiểu chủ nhân muốn làm khó nhưng thân là chó sao dám cãi lời, hoàng thượng nghĩ hồi lâu rồi xếp quần áo kĩ càng, đặt chúng trước cửa "Dạ chủ nhân, long bào của hoàng đế thuộc về chủ tử ạ, cẩu nô nào dám" - được rồi ngươi chờ ở cửa, mặt cấm ngẩng lên. Tiếng cửa được bật ra rồi lại đóng nhưng nhiêu đó cũng để Hàn Phong nhìn rõ con cẩu nô của hắn, hoàng đế ngoan ngoãn nghe lời, đầu cúi quỳ đợi chủ nhân bước ra, mãi sau mới cảm nhận bước đi chầm chậm tiến gần "Được rồi ngươi ngẩng đầu lên được rồi đấy" - lời nói của chủ nhân khiến con cẩu quỳ dưới nền gạch ngước cổ lên nhìn, lúc này Thuận Long mới rõ, chủ nhân đang mặc áo bào của mình bên cạnh là Hắc Cẩu nhưng chẳng hiểu sao nhìn chủ nhân lại tỏa ra một uy lực mạnh mẽ khi mặc long bào hơn cả hắn. "Ngươi thấy ta mặc long bào này có hợp không, có đáng thay ngươi làm hoàng đế không" - Hàn Phong nhướng mắt nhìn cẩu nô trần truồng quỳ dưới nền gạch, "Dạ chủ nhân chính là hoàng đế, cẩu nô nguyện làm nô lệ hầu hạ người", hắn nịnh nọt chẳng khác gì những tên thái giám trong cung.

"Được rồi, ngươi đến đây có việc gì, chẳng phải ta đã bảo ngươi nghĩ ngơi sao" - Hàn Phong đi quanh người hoàng đế.

Thuận Long mừng rỡ vì đã lúc nói lên cơn thèm khát "Dạ cẩu nô nhớ chủ nhân nhiều lắm ạ, cẩu nô vừa sai người làm chuồng sắt, nay thỉnh chủ tử đến Long sàng để ngủ ạ" - thật ra hoàng thượng thèm ăn côn thịt của Hàn Phong nhưng bản thân lại chẳng có chút khí lực nào để nói ra những câu đó.

Hàn Phong rõ biết mục đích con cẩu này nhưng nó chỉ mới nói một phần lí do "Thế à, chứ sao ta lại thấy ngươi đến vì thèm dương cụ của ta đấy con cẩu tặc mê cu" - lời nói bội phần nhục nhã nhưng càng khiến hoàng đế kính nễ chủ nhân khi người hiểu rõ hắn đến thế "Dạ chủ nhân quả hiểu rõ cẩu nô, cầu mong chủ nhân cho cẩu nô ngậm một chút thôi ạ" - càng nói cu chó hắn lại càng cương cứng, sự thèm khát như đang cực đỉnh. "Hôm qua ta thấy ngươi mệt nên cho ngươi ăn tí mà nay ngươi thèm đến vậy rồi à, ngươi là vợ của Hắc Cẩu thì ngươi phải biết làm cho nó vui chứ không phải ta, haha,.." - Hàn Phong nói rồi cười sang sảng, tay thì chỉ sang Hắc Cẩu càng khiến Thuận Long nhận ra bản thân ở đâu, "Thôi được rồi, hôm nay ta sẽ dạy ngươi học một cái mới" - chủ nhân nói rồi tay chắp ở ngoài sau nhìn xuống con chó của hắn, thật sự hoàng đế không biết đó là bài học gì, nhưng sau tất cả hắn chỉ muốn chủ nhân đừng bỏ rơi hắn. Hàn Phong kéo lớp long bào để lộ ủng rồng "Đôi hia này có vẻ hơi dơ bẩn quá, ngươi biết đấy ta lại lười lau chùi" - hoàng thượng như hiểu y, hắn vừa định đứng dậy tìm giẻ để lau thì một cái tát trời giáng lên mặt "Chó mà được dùng tay à, ta nhớ là ngươi ngoài việc nói được thì tay chân chỉ để bò thôi mà" - lời nói chủ nhân lại càng khiến y không biết nên làm gì nếu không dùng tay thì làm gì để lau sạch cho chủ nhân, như đang bước vào ngỏ cụt bổng dưng vạn tuế gia đã hiểu hắn làm gì nhưng "ý chủ nhân bảo ta dùng lưỡi ư, nhưng đó là nơi dơ bẩn mà, không... ta giờ là chó... chủ nhân mặc áo bào chính là hoàng đế, ta phải nghe lệnh chủ nhân" - những suy nghĩ đấu tranh hồi lâu, cuối cùng Thuận Long từ từ kê miệng gần mũi hia rồi từ từ lè lưỡi liếm từ đáy ủng với bao bùn đất, bụi bặm bám vào lưỡi nhưng chả hiểu sao nó lại ngon đến lạ thường, càng liếm cu hắn càng sung cương mạnh mẽ. "Haha, coi bộ con cẩu này cũng hiểu biết nhỉ, thế thì liếm sạch cả bên còn lại luôn nhé, coi bộ Càn Thanh cung sau này không cần lau dọn nữa nhỉ" - lời nói sỉ nhục khiến cơn khát chó mạnh mẽ vô cùng, hoàng thượng dùng đầu lưỡi liếm thuần thục đến nỗi nếu dùng giẻ cũng chưa chắc lau sạch đến thế này, Hàn Phong chủ nhân khá ưng ý nên y bổng nghĩ ra một món quà nhỏ tặng con cẩu của hắn "Ngươi làm rất tốt đấy cẩu hoàng đế, ta có món quà dành tặng ngươi, mau nằm ngửa mình ra" - câu ra lệnh khiến Thuận Long nhanh chóng đổi tư thế nằm duỗi thẳng cơ thể, ngửa ra để lộ phần hạ bộ đang cương to cùng cặp trứng dài to tròn. "Hoàng đế, ngươi biết đấy cái bản thú tính trong người ngươi mọi thứ tập trung vào con cu này, nên nay ta sẽ giúp ngươi giải thoát" - một nụ cười nham hiểm từ chủ nhân, có vẻ y đang có kế hoạch gì đó để hành hạ con chó của mình, "Dạ cẩu nô tạ ơn chủ tử" - hoàng thượng trần truồng nằm ngửa vì y sắp được giải thoát chăng?  Hàn Phong dùng ngón trỏ và ngón tay cái kẹp hạ bộ của cẩu nô vào tay, rồi từ từ kéo lớp da bao quy đầu xuống để lộ một đầu đỏ hỏn với một lỗ tiểu phía trên, cái động tác ấy cứ thế kéo lên rồi kéo xuống một cách nhẹ nhàng khiến cẩu hoàng đế nhắm cả mắt hưởng thụ, một cảm giác đê mê sung sướng đến lạ lùng, quả thật nếu so kích cỡ giữa côn thịt của cẩu nô với chủ nhân thì hạ bộ này to lớn hơn nhiều, mọi thứ dường như bắt đầu có chuyển biến, Thuận Long như tim đập mạnh hơn, tay và chân cũng bắt đầu co lại, Hàn Phong nhận biết rõ điều này, y dùng tay kéo mạnh lớp da quy đầu mạnh xuống khiến hoàng đế ưỡn ngực rõ ra thì lúc này hắn dừng lại, mọi thứ giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào rồi bổng dưng bị tắc nghẽn nơi nào đó càng khiến Thuận Long trong người khó chịu vô cùng. 

"Cầu chủ nhân cho cẩu nô được ra" - hoàng thượng ngồi bật dậy, quỳ khom lạy liên hồi, Hàn Phong cảm nhận được sự khó chịu trong cơ thể của con cẩu vật này "Ngươi biết đấy, Hắc Cẩu là phu quân ngươi, nếu ngươi sung sướng đến cùng cực vậy tại sao lại không cùng nó đến tận thiên đường" - lời nói này khiến hoàng đế dù có một chút không thích việc giao cấu với Hắc Cẩu nhưng chẳng hiểu sao cơn khó chịu trong người càng khiến y không kiểm soát được bản thân. Thuận Long dùng bốn chi bò đến gần Hắc Cẩu, mông chổng cao lên, như mời gọi phu quân hãy lại ăn hắn, Hắc Cẩu từ lúc nào đã đến dùng đầu lưỡi của nó liếm hoa nguyệt của hoàng thượng, một cảm giác sung sướng đến run người, kế đó dùng hai chân đè mạnh lên vị trí cột sống của hoàng đế, từ phần hạ thân, dương cụ của Hắc Cẩu cắm thẳng vào lỗ hoa của đương kim thánh thượng, một cảnh tượng ngàn năm có một. Cả Thuận Long và Hắc Cẩu như hòa làm một, sủng vật của Hàn Phong đang dùng lực nắc liên hoàn vào cặp mông trắng nỏn của hoàng đế bệ hạ, mỗi lúc một mạnh hơn rồi một tiếng "Phốc" phát ra cả ở bên trong hoa nguyệt lẫn hạ thân của hoàng đế, cu chó của hắn dần xìu lại để lại dưới nền là lớp nước trắng sền sệt, ở hoa nguyệt cũng thế nước trắng chảy ra rơi xuống, mọi thứ khiến Thuận Long như giải tỏa được mọi thứ. Đang trong cái trạng thái thoải mái đến tận thiên đình thì một lời nói "Chúc mừng phu nhân bệ hạ, mau sinh con cho Hắc Cẩu nhé, giờ thì hãy liếm sạch thứ nước thánh khiết ấy đi Hoàng đế ạ" - một sự nhấn mạnh khiến vạn tuế gia trở lại thực tại, trở lại chính mình, hắn nhận ra mình là chó rồi nhanh chóng dùng đầu lưỡi liếm dưới nền gạch nóng là lớp trắng sữa, một mùi tanh đưa vào đến họng nhưng lại mặn béo lạ thường, y liếm tất cả bao gồm cả lớp nước trắng chảy ra từ hoa nguyệt. 

"Được rồi giờ thì về lại Càn Thanh cung nào". 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com