Chương 15: Thất vọng & chia tay
Nằm trườn dài trên nền đất, nhưng thật ra là nằm trên phân của bầy lợn trong chuồng, thật sự mà nói Thuận Long hiểu rõ hắn có thể ngồi dậy và nằm dựa vào một gốc nào đó nhưng điều đó quả không thể, bởi cái lí do mà đêm nay y bị bỏ đói cùng với nằm trong chuồng này thì ai cũng hiểu rõ (cả đọc giả cũng hiểu rõ :) ), dưới hạ thân là một con cẩu vật - nó lúc này không còn là long cụ nữa mà thay vào đó lại chính là một vật của một con chó đúng nghĩa bởi dính đầy phân lợn dơ dấy. Bổng trong đầu bệ hạ như nghĩ về điều gì đó, hạ thân bổng cương lên, đầu côn thịt hằn lên một khấc đỏ kèm đó là những sợi gân xanh gân guốc hiện lên rõ mồn một, hóa ra y đang nghĩ đến từ "bỏ đói ", một cái từ mà hắn lúc còn trong cung có đọc trong Tứ thư - Ngũ Kinh, "Giờ trẫm mới nhận ra, người ở đây trong mắt họ, trẫm chỉ là một con chó bởi khi họ nói bỏ đói, nghe sao giống đối với một con vật, hơn là một bậc đế vương" - những suy nghĩ ấy như đốt cháy cơ thể làm hoàng thượng quên đi cảm giác đói meo cả ruột. Cảm giác sung sướng này như tự sinh, chúng không như những lời nói hay hạnh động mà các chủ nhân tác động đến, nhưng cảm giác chưa được bao lâu thì từ xa có tiếng bước chân, nghe có vẻ nặng giống như đang đem theo thứ gì đó hướng về phía này. Dần hiện ra không ai khác chính là tiểu chủ Kì Lạp, như không nghĩ cậu bé sẽ đến bởi trước đó nó đã bị Hàn chủ nhân đuổi đi nên không hiểu sao thằng nhóc con này đến đây lần nữa, Thuận Long rướn cổ lên nhìn bởi sợi xích khiến hắn nếu đứng mới thấy mọi vật, còn ở tư thế này thì đến cạnh chuồng mới hiểu chuyện gì xảy ra.
"Ui cha, nặng quá trời luôn ă ta" - Kì Lạp nhăn nhó, xoay khớp vai rồi nhướng mắt nhìn vào chuồng, bệ hạ hiểu rõ tiểu chủ ra hiệu với mình nên nhanh chóng bò lại vẻ mặt vui mừng hệt như những con khuyển mừng chủ về nhà.
Không để bầy lợn cùng con chó mới đợi thêm, " Hàn Phong dặn ta đem thức ăn này đến cho mấy con lợn này, còn Cu Bự nếu muốn ăn cứ thử, cho phép ăn" - Kì Lạp híp mắt cười.
"Dạ đội ơn tiểu chủ, tạ ơn các chủ nhân cho phép trẫm được ăn" - Thuận Long dập đầu lía lịa bởi cơn đói khiến hắn không quan tâm gì nữa cả, mọi thứ thật quá ư là bình thường. Thế rồi thùng đựng thức ăn được đổ vào máng, trong màng đêm không nhìn rõ là gì nhưng có vẻ đó là một hỗn hợp các món ăn trộn lẫn, mùi thoang thoảng đủ thứ từ chua đến cả ngọt, khi tất cả được chuyển vào máng cũng là lúc tiểu chủ Kì Lạp rời đi bỏ lại đằng sau là bầy lợn cùng một cẩu nhân. Không hiểu là trùng hợp hay Hàn Phong chủ nhân cố tình làm thế nhưng quả thật sợi xích đủ dài để hoàng đế đưa cả mặt và đầu vào máng, bọn lợn tranh nhau chạy đến ăn, chen nhau húp trong đó, và dĩ nhiên chỉ còn đúng một khoảng trống để bệ hạ đưa mình vào. Nhưng một sức mạnh vô hình nào đó như nói rằng bản thân là thiên tử, sao có thể cùng ăn với súc sinh, những điều đó xuất hiện rồi bổng bị chính ý thức trong tâm của thiên tử chống lại, "Không, đây là ước mong mà ta ao ước bấy lâu nay, thiên tử thì sao, thiên tử nhưng bản chất trẫm là chó cơ mà" - chỉ với những ý nghĩ đó thôi Thuận Long dần bò lại đưa mắt nhìn vào máng, để xem đó là gì mà tại sao bọn lợn lại ăn hí hửng đến như thế. Khi tận mắt nhìn vào, đó dường như là cháo, không đó là súp, không lại không phải súp, một hỗn hợp nhiều thứ trộn lẫn, bệ hạ dần đưa đầu vào, đầu lưỡi bắt đầu nếm xuống thức ăn trong máng, chỉ mới nếm qua bề mặt thôi nhưng cũng đủ khiến y rùng mình, cái vị mặn, vị chua, vị loãng đồ ăn và nguội lạnh, với người bình thường đây là thứ bẩn thỉu nhưng với bầy lợn thì đó chính là đồ ăn cực phẩm, và lúc này món ăn lại càng cực phẩm trong mắt cẩu đế, hắn như không kiềm được cơn đói, há miệng táp phát ra âm thanh "phạp ... phạp ... phạp" trông chẳng khác gì một con lợn thật sự. Thức ăn chảy vào thực quản rồi vào dạ dày, chúng kéo căng da bụng khiến con cẩu nhân hiểu mình đã no và không thể ăn được nữa. Lúc này, Thuận Long đã bình tĩnh trở lại bởi cơn no đã làm y nhớ lại lúc trong cung "Quả thật, chủ nhân nói đúng ở đây chẳng ai xem ta là hoàng đế cả, ta thật sự muốn ở đây mãi mãi nhưng ta cũng không thể từ bỏ giang sơn xã tắc này" những suy nghĩ đấu đã lẫn nhau làm bệ hạ mệt mõi rồi dẫn chìm vào giấc ngủ.
(SÁNG HÔM SAU - NGÀY THỨ HAI)
"Dậy đi con cẩu đế kia" - Nhĩ Cáp đứng bên ngoài thành chuồng dùng cành cây quất quất vào mông con vật nằm trong chuồng lợn dính đầy phân. Những tia nắng chiếu qua mắt của Thuận Long kèm với những lần quất nhẹ (khều đấy mà) của Nhĩ chủ đã làm bệ hạ tỉnh giấc, như còn đang tưởng mình trong hoàng cung nên vẫn chưa muốn thức, thì câu nói lớn "Dậy đi Hàn đại ca có chuyện gặp ngươi đấy" - chỉ mới nghe đến đó thôi bệ hạ đã ngay lập tức tỉnh dậy nhưng vì thói quen vì tưởng rằng bản thân còn là hoàng đế nên y đã đứng dậy trước con mắt của Nhĩ Cáp và bầy lợn.
Nhĩ Cáp cười khẽ ở miệng nhưng rồi mặt nghiêm lại "Uh huh, ta nhớ Cu Bự đâu biết đi bằng hai chân đâu nhỡ", hoàng đế lúc này mới nhớ ra mình đã phạm lỗi sai khá là nghiêm trọng nên nhanh chóng quỳ xuống dập đầu "Lạy chủ nhân tha tội" - mỗi cái dập đầu là lại khiến phân lợn dính đầy trán, càng khiến Nhĩ chủ càng gớm ghiếc "Thôi thôi được rồi, ta không truy cứu, giờ sẽ có người dẫn ngươi đi tắm rồi đến gặp Hàn ca". Nói rồi, từ xa có một người nam nhân dáng cao không quá lớn chỉ đơn giản mảnh khảnh như nữ nhân bước lại đứng trước mặt Nhĩ Cáp "Vậy tiểu đệ dẫn hoàng đế đi tắm rồi dẫn đến gặp Hàn đại ca", liền sau đó chỉ là một cái gật đầu rồi nhanh chóng rời đi của Nhĩ Cáp chủ nhân. Dây xích nối với cổ của Thuận Long được nam nhân kia dùng lực kéo cứ như muốn làm đứt cả cổ của hắn, y cũng rất muốn hỏi hay đơn giản nói chuyện hỏi xem người này tên gì nhưng nghĩ thấy không nên vì bản thân giờ chỉ là một con chó không hơn không kém. Dẫn đến một đoạn ở phía xa chính là một giếng nước, người này dùng từng xô, đổ nước lên người cẩu hoàng đế khiến bản thân vừa lạnh nhưng lại vừa nhục, lạnh vì nước nhưng nhục vì mỗi lần tưới nước lên là nam nhân này lại dùng chân đạp lên đầu khiến thú tính trong tâm hoàng thượng trỗi dậy, lại khiến hạ thân lại cương cứng không ngừng. Việc tắm rửa sau khi hoàn tất cũng là lúc bệ hạ được xích cổ kéo đến thư phòng Hàn chủ nhân và cũng là nơi mà những người này gọi là Hàn đại ca.
"Dạ đại ca, đệ đã dẫn con cẩu hoàng đế đến rồi ạ" - Nam nhân đứng ngoài nói vọng vào.
Một không gian im lặng bao trùm sau khi tiếng nói kết thúc, đợi một lúc mới có một thanh âm vang lên "Được rồi, tiểu để nó tự bò vào rồi đi đi" - Hàn đại ca của hắn nói như đã xem hoàng đế chỉ là một con chó, một cẩu nô thực thụ.
Người nam nhân rời đi, cũng là lúc Thuận Long theo bản năng nghe lời chủ nhanh chóng bò vào, bên trong lại là một nam nhân khác, mặt hướng về phía trước, lưng hướng về mặt y, vóc dáng oai vệ, trên người đang mặc y phục ngự tiền thị vệ của hoàng triều đại Thanh, không ai khác, đó chính là Hàn Phong chủ tử của hoàng đế bệ hạ. Chưa định sẽ nói gì thì Hàn chủ đã quay lại " Hoàng Thượng mấy nay thấy thế nào, à đứng dậy ngồi lên ghế, thần có việc muốn nói" - một loạt câu lệnh, yêu cầu khiến bệ hạ thân đang trần truồng nên việc ngồi lên ghế cũng có phần lạ lạ, bởi cứ như y đã quen với việc được xem là chó, nên việc ngồi cảm thấy rất ư là lạ lẫm. "Kể từ hôm được làm chó, trẫm thật sự thấy như mình đã được hóa kiếp vậy, một cảm giác được mọi người nơi đây xem trẫm chỉ là súc vật, súc sinh chứ không còn là bậc thiên tử" - Thuận Long nói những điều mà hắn đã gặt được trong một ngày làm chó nơi đây và hôm nay là buổi thứ hai - "Vậy chủ nhân không biết có việc gì mà gọi trẫm đến, hay chỉ hỏi điều này" - bệ hạ thật sự không dám hỏi nhưng cũng vì tò mò một phần mà bản thân không kìm được giấu giếm đành nói ra. Hàn Phong nhìn sơ bệ hạ với một hình thái trần truồng rồi nở một nụ cười như chế giễu rồi nói "À, thật ra ở trong cung, các bá quan báo đến cho thần có việc cần Bệ hạ về xử lý chính vụ và thần lần này phải ở đây khá lâu vì đã quá lâu không về thôn nên muốn ở đây lâu hơn" - Thuận Long như suy sụp hoàn toàn vì không phải bản thân phải hồi cung ngay lập tức mà bởi vì hắn cứ ngỡ sẽ được ở cạnh chủ nhân mãi nhưng việc này thật khiến y không biết nói gì sau đó và tất nhiên Hàn Phong hoàn toàn hiểu thấu tâm của bệ hạ "Lúc trước người sống như thế nào thì giờ không có nô tài vẫn được thôi, hoặc nếu buồn chán hãy tìm một chủ nhân khác nếu người không kìm hãm được cơn khát". Thuận Long chỉ biết nhìn rồi gật đầu lộ ra trên gương mặt là một vẻ đượm buồn, "Giờ thì bệ hạ vào trong mặc long bào rồi lát người của thôn sẽ đưa người về hoàng cung" - Hàn Phong nói rồi nhìn nhướng mắt ra hiệu ý bảo áo bào ở bên trong nhưng có vẻ hoàng đế có gì đó muốn nói "Vậy trẫm vào trong nhưng khanh có thể cởi xích cho trẫm không? Chó mặc long bào có vẻ không hợp lễ nghĩa" - Hàn Phong cười lớn "Haha, vậy là dạo này hoàng thượng cũng hiểu chuyện rồi nhỉ, được rồi để thần mở để chó hóa thành thiên tử, haha", giọng cười đầy sự chế giễu, nhục mạ nhưng lại khiến hoàng thượng như thỏa mãn bản chất. Sợi xích tháo xuống cũng là lúc Thuận Long bước vào bên trong mặc lại áo bào, kì thực cứ như việc sống như súc vật, ăn đồ bẩn thỉu khiến hoàng đế cảm thấy xa lạ với những thứ chuẩn bị mặc lên người, một cảm giác lạ lẫm như lần đầu mặc quần áo mặc dù áo long bào này bệ hạ mặc cả trăm ngàn lần nhưng lần này thật khiến bản thân khó chịu như muốn trần truồng như thế này mãi mãi.
Bước ra khỏi gian phòng trong đi ra ngoài, một vẻ uy nghiêm và dũng mạnh toát ra từ bộ áo long bào khiến Hàn Phong nhìn không chớp mắt, lúc này đây chính là đương kim thánh thượng chứ không còn là con súc vật nào nữa. Mọi thứ như đã được Hàn chủ tử chuẩn bị cả, Thuận Long hoàng đế chỉ việc bước lên xe ngựa rời Thôn nhưng một cảm giác ngậm ngùi vì chưa được tận hưởng đúng bảy ngày hay đúng hơn là lần này lại còn thiếu đi chủ nhân, một cảm giác khó chịu dồn vào tâm, vào côn thịt dưới lớp quần vàng.
(Tử Cấm Thành)
Vậy là một chuyến đi dài cuối cùng Thuận Long cũng về lại hoàng cung nhưng nhìn trời thì có vẻ giờ này chắc cũng khoảng giờ Thân rồi thì phải. Bọn nô tài, thái giám cũng nhanh chóng chuẩn bị kiệu đón vạn tuế gia của bọn chúng. Ngồi trên kiệu trăm người khiêng, nếu ai là quân vương chắc hẳn đều thích nhưng với một người mang bản chất là chó như hoàng đế Thuận Long thì có lẽ chắc hề ham thích điều đó. Thế rồi kiệu cũng nhanh chóng đưa bệ hạ về Càn Thanh cung xử lý chính sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com