Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Côn Thịt


"Bệ hạ đi tắm rửa sạch sẽ đi, có vẻ nhìn hơi giống chó lắm rồi đấy" - Bạch Tử cười lớn rồi phẩy tay ra hiệu hắn rời ngự thư phòng bỏ lại đằng sau là hoàng thượng đang suy nghĩ nhiều điều trong tiềm thức, "Liệu chăng ta đã thèm ăn những thứ vừa vứt xuống ấy sao, tại sao cái mùi vị ấy lại còn trong miệng trẫm" - những suy nghĩ tự hỏi lòng rằng dường như bản thân đang thích được đối xử như vậy hơn là làm một bậc đế vương tọa trên bàn ngự thiện - "Hàn chủ nhân đã bỏ ta thật hay sao, không.... không thể nào... nhưng Bạch tử cũng không đến nỗi quá tệ bạc, không... ta giờ thuộc sỡ hữu của hắn thì khi Hàn Phong quay lại cũng chẳng sao" - việc tự trấn an càng chứng tỏ hoàng đế đang ngày càng giống một con vật biết sợ chủ hơn là một thiên tử uy quyền của một đế đô. 

............

Quả thật, tắm rửa sạch sẽ khiến con người ta cảm thấy hoàn toàn thoải mái, Thuận Long vừa bước vào điện định lại ngai vàng ngồi thì bổng nhớ ra một việc cực kỳ quan trọng, y nhanh chóng cởi bò long bào rồi mới lại ngồi, thì ra bệ hạ nhớ đến lời nhắc nhở chỉ được mặc áo bào bên trong vì Bạch Tử muốn như thế, càng ngày hoàng thượng càng giống chó, bởi chỉ có chó mới biết sợ chủ, mới nhớ những gì chủ nhắc nhỡ hay đơn giản chỉ là yêu cầu nhỏ nhoi thì là cẩu nô vẫn luôn phải tuân lệnh. Ngồi đọc sách nhưng đầu có bao giờ để hồn vào đó, việc suy nghĩ không biết Bạch Tử sẽ làm gì mình nữa đây, tính ra hoàng thượng có hoàng hậu và bốn vị quý phi cùng một số phi tần nhưng chắc có lẽ đã tầm hơn 6 tháng bệ hạ mới đến những nơi đó, y luôn lấy lí do rằng chính sự là tất yếu nhưng cái căn nguyên của vấn đề không hề ở đó, bởi bệ hạ chẳng hề có một chút tâm tình hay thèm khát mùi vị của nữ nhân mà thay vào đó là thích thú với những nam nhân khác; "Bạch Tử dù đối xử với ta như thú vật nhưng người này chưa một lần đánh ta, y cũng khôi ngô tuấn tú nhưng liệu có sở thích giống ta không" - những câu hỏi quay quẩn trong đầu càng khiến việc đọc sách càng trở nên vô nghĩa. 

"Dạ bẩm bệ hạ, Bạch Tử xin cầu kiến ạ" - một tên thị vệ đứng ngoài báo lại kèm sau đó là một sự giật mình vì không ngờ chủ nhân đến nhanh như thế "Truyền vào" - Thuận Long hạ lệnh liền sau đó. Không để chủ nhân nói hay nhắc nhở gì, hoàng đế nhanh chóng đi theo sau Bạch thị vệ vào ngự phòng; "Dạ chủ nhân, những lần sau người cứ tự động bước vào, trẫm đã nói với bọn thị vệ canh cửa ạ, trẫm cũng tấn phong chủ nhân lên làm Nhất đẳng thị vệ, có quyền tự do ra vào bất cứ nơi nào trong tử cấm thành này ạ" - hoàng đế cúi đầu nói rồi im lặng chờ đợi phản ứng của Bạch chủ - "Quèo, bệ hạ đang nịnh nọt ta đấy à, hay sợ ta nói ra với thiên hạ mà phong hàm vị tước cho ta cao thế" - lời nói hỏi xoáy vào tâm vào gan của hoàng đế càng khiến y run lên vì sợ hãi. "Dạ dạ, chủ nhân trẫm nguyện nghe mọi thứ nhưng trẫm cầu xin người, đừng nói điều đó" - hoàng thượng run rẩy quì xuống dập đầu liên tục; Bạch Tử cúi người dùng tay đỡ bệ hạ đứng dậy "Người làm gì thế, được rồi, chỉ cần nghe lời ta, mọi chuyện của bệ hạ chỉ có trời biết, đất biết, ta và người biết thôi hoàng thượng ạ" - từng câu nói như một lời nhắc nhỡ nhưng cũng giống như một lời động viên đến bản thân y. 

"Được rồi, giờ thị hoàng thượng lại đây" - Bạch Tử lại ngồi trên long sàn ra lệnh, thật sự mà nói nhìn Thuận Long hoàn toàn không biết chuyện gì sẽ xảy ra, chỉ hiểu bản thân giờ là một con chó biết nghe lời hơn là cãi lại. Đứng trước mặt chủ nhân, chờ đợi chỉ thỉ tiếp theo nhưng dường như Bạch thị vệ đang quan sát bệ hạ từ từ một, nhìn từ chân lên quần rồi lại đầu tóc của bệ hạ, không biết liệu y có kế hoạch gì để hành hạ hoàng đế hay không, "Người ta bảo hoàng đế sẽ lâm hạnh phi tử nhưng giờ ta là chủ nhân của đương kim hoàng đế thì ta nên làm gì nhỉ" - lời nói thoát ẩn thoát hiện ý đồ của Bạch chủ càng khiến Thuận Long không biết nên trả lời ra sao "Dạ chủ nhân, trẫm là chó, là cẩu vật, người muốn làm gì cứ việc ạ" - một tiếng "hừ" phát ra từ chủ nhân của y tỏ một cái vẻ khinh thường ra mặt "Thế thì tối nay ta muốn thị tẩm hoàng thượng" - một giọng nói cực kì ma mị kèm nụ cười chếch môi càng thể hiện một vẻ coi thường người khác. Thuận Long như hoảng hồn khi nghe cụm từ "thị tẩm" bởi rõ chỉ có hoàng đế làm việc đó với phi tần nhưng giờ bản thân y lại "bị" như thế thì thật mất mặt bậc đế vương.

 "À lúc nãy ta nhớ ai đó nói mình là chó mà nhỡ???" - Bạch Tử tay chống cằm nhìn chăm chăm hoàng đế mà nói.

Thuận Long không hiểu tại sao những vẫn nhanh chóng đáp lại "Dạ trẫm là chó"

"Thế mà chó mà mặc đồ thì hình như giống chó này ta chưa gặp qua thì phải" - Bạch Tử đứng dậy tay chắp sau lưng, chồm người về phía bệ hạ - hoàng đế lúc này như hiểu ra ý nghĩa lời nói của chủ nhân nên nhanh chóng lột bỏ những thứ còn trên người để lộ ra một thanh côn thịt to dài sừng sững, và tất nhiên điều này khiến chủ nhân của y chú ý đến "Coi bộ con chó đội lốt rồng này đang thèm khát ta lâm hạnh thì phải, haha" lại là tiếng cười lớn khoái chí khiến bản thân hoàng đế run lên vì sợ hãi không biết chuyện gì sẽ đến tiếp đây. "Giờ thì hầu hạ đi chứ" - một câu nói là một mệnh lệnh nhưng hoàng thường hoàn toàn bất lực bởi không hiểu ý gì, đứng chết trân vì không biết và tất nhiên một cái tát thằng vào hạ thân kèm tay siết chặt cặp long châu chỉ khiến hoàng đế đau đớn đến tột cùng "Có lẽ đây là lần đầu bệ hạ được thị tẩm nên không biết, thế thì để ta dạy dỗ, mau quần thoát và làm nghĩa vụ của một cẩu nô". "Quần thoát" người khác ư, trước giờ y chưa bao giờ làm điều đó, đứng hình tại chỗ nhưng không làm thì không biết còn cơn thịnh nộ nào khác sẽ ập đến nữa đây, thế rồi hoàng đế quỳ gối như những tên thái giám quần thoát cho chủ nhân nhưng rõ là đúng thế mà, vậy mà một cái tát trời giáng vào mặt thiên tử "Hử, ta nhớ là bệ hạ là chó mà nhỉ, chó có thể dùng tứ chi cầm nắm hả ta" - Bạch Tử đầu cúi nhìn kẻ đang quỳ bên dưới, mắt trợn tỏ vẻ có gì đó không đúng; chỉ đơn giản là một cái tát và một câu nói cũng đủ làm hoàng đế nhận ra bản thân sai sót thế nhưng không dùng chi thì dùng gì để làm việc đó đây. Quỳ bên dưới thẫn thờ rồi bổng có gì đó như hiểu ý, Thuận Long mặt đỏ bừng vì nhục nhã nhưng giờ y hiểu thân phận mình là gì nên đưa đầu tiến vào bên trong lớp quan phục, cảm giác nhục nhã đến mức chẳng còn gì để mô tả nữa, hoàng đế há miệng rồi dùng răng cắn lưng quần của chủ nhân kéo từ từ xuống và dĩ nhiên phải làm lần nữa ở bên còn lại cho đồng đều cả hai bên. 

Bạch Tử chống tay ở hông nhìn con cẩu nô đang chật vật hạ quần cho mình, một sự đắc chí, coi thường con súc vật bên dưới ngày càng rõ nét. Lại nói về  bệ hạ, khi đã dùng răng cắn kéo xuống, một mùi hắc nhưng không hôi, một mùi rất đặc biệt giống như mùi niệu thủy (nước tiểu), nhưng tại sao nó lại không hôi mà mùi lại khiến bệ hạ muốn được ngửi lâu thêm nữa, quần thoát càng chạm đất cũng là lúc vật bên trong quan phục lộ rõ nguyên hình. Vâng, không gì khác đó chính là dương cụ của Bạch thị chủ, chẳng hiệu vì dùng răng cắn khiến y khó thở hay vì lí do gì khác mà khi thấy vật này lại hoàng thượng nuốt nước miếng, biểu hiện này làm gì qua khỏi mắt chủ nhân; bên trong lớp quần vàng của hoàng đế cũng nhanh chóng cương cứng, điều này càng khiến cẩu năng dục tính trong người sôi sục. "Coi bộ bệ hạ lần đầu được thấy hạ thân của nam nhân nhỉ, hay đó giờ chỉ thấy long cụ của chính mình mà quên rằng nam nhân nào cũng có, haha" - lời nói châm chọc chứa đầy sự chế giễu, Thuận Long quan sát hạ thân chủ nhân thì quả thật có phần dài và to hơn chính mình và thân côn có vẻ nhiều thịt hơn cả Hàn Phong thì phải, bệ hạ lúc này rất muốn được sờ nhưng hoàn toàn không dám, chỉ biết quỳ dưới nền nghe mệnh lệnh chủ nhân. Bạch Tử vén lớp quan phục rồi ngồi xuống long sàng để lộ côn thịt gân guốc đầy mạnh mẽ của đấng nam nhi " Hoàng thượng chờ gì đấy, chẳng phải ta nói đêm nay ngươi sẽ hầu hạ ta sao, hay còn chưa biết làm thế nào?"  - lời nói như ngụ ý rằng bệ hạ hoàn toàn biết bản thân nên làm gì chỉ có điều, thân là thiên tử thì có dám làm điều mà từ cổ chí kim chẳng ai làm hay không - nhưng có một điều Bạch chủ không hề biết chính là bệ hạ đã làm việc này không phải lần đầu tiên. Quỳ trước côn thịt của chủ nhân nhưng long cụ trong người cũng cương lên cùng lúc, hiểu được nghĩa vụ phải làm, cái lòng tự tôn của bậc đế vương đã mất từ lúc y bị Hắc Cẩu giao cấu, bệ hạ đưa đầu tiến lại gần, miệng há vừa không quá rộng dần chạm vào đầu nấm đỏ đệ lộ ra ngoài, cảm giác ngậm vào bên trong cứ như ngậm một khúc củi lớn nhưng thanh củi này không cứng mà mềm, vì đã làm việc này không phải lần đầu nên dĩ nhiên những cái học được từ lần trước lại mang ra áp dụng. Bạch Tử đê mê vì hạ thân bên trong miệng thiên tử lại đặc biệt đến vậy, cảm giác ấm nóng kèm nước bọt nhờn càng làm hắn như lên cơn khát dục, "Mau... bú đi ... bú cho ta" - mệnh lệnh của chủ tử giống như xem Thuận  Long không còn là thiên tử mà chỉ như những con đào của những phong lâu ngoại thành; miệng ngậm côn thịt mềm, rồi nhanh chóng dùng đầu lưỡi liếm nhẹ vào khấc đỏ rồi kèm chút ngọ ngoạy ngay lổ tiểu, bệ hạ liếm không còn vì mệnh lệnh mà giờ đơn giản vì nó ngon, một cái ngon rất đặc biệt, sự điêu luyện trong bú mút càng tăng khi không còn liếm lổ tiểu nữa mà chuyển qua liếm thân côn thịt, tay chống dưới nền lưỡi liếm côn thịt đôi lúc còn liếm nhẹ hai hòn bi bên dưới, những sợi lông đi vào miệng không còn khiến hoàng đế khó chịu nữa, y giờ chỉ biết bú mút và liếm thôi. Sự sung sướng trong khoái cảm của cả hai như gần đạt đến đỉnh điểm, Bạch tử nắm lấy đuôi tóc thiên tử kéo đầu đè vào hạ thân, lực được chuyển từ phần hông đẩy đến côn thịt khiến hoàng thượng như mắc nghẹn bởi quá dài và nó đã tiến đến phần họng, nhẹ nhàng trong hành động rồi đột nhiên cả hai như hòa làm một, cẩu nô ngậm dương cụ trong khi chủ nhân đang nắm đầu kéo lên xuống liên tục, nguồn lực liên tục làm rung chuyển cả long sàng. Chủ nhân như đã lên đến đỉnh điểm, dùng lực từ dưới đẩy mạnh lên rồi bắn tất cả những thứ quý giá của nam nhân vào trong mồm cẩu đế, nhưng chất nhờn ấy nào có ít nên cũng trào nhanh ra ngoài; Thuận Long tiếp nhận một lượng lớn tinh chất nên không thể nào chịu được, dù vị hơi tanh nhưng lại có vị mặn, rất ngon, cảm giác như đang dùng canh tổ yến, dịch chất thoát ra làm dính lên cả quan phục của Bạch Tử nhưng vì thèm khát mà bản thân như không kiềm chế được nữa, y liếm sạch những thứ còn trên quan phục, thậm chỉ cả những thứ rơi xuống nền. Nằm ngữa trên giường vì được giải phóng khoái lạc, cảm giác đê mê, kèm chút bần thần nhưng cũng dần lấy lại được sự ổn định, ngồi dậy thì trước mắt y chính là hoàng đế đang lụi hụi liếm những dịch chất trắng đục dưới nền như đang ăn thứ của ngon vật lạ của trời đất.

"Ta không thể ngờ rằng bệ hạ lại có thể làm việc hay hơn cả nhưng còn kỹ nữ của những xuân viện bên ngoài Tử cấm thành, có thưởng có phạt, ta rất công bằng, hoàng thượng giờ muốn gì, ta sẽ chấp thuận" - Bạch Tử đứng dậy kéo quần chỉnh trang lại y phục nhìn con chó dưới nền; được chủ nhân cho nguyện ước, Thuận Long lúc này không hề có ý định được không làm chó nữa mà cái y muốn lúc này không gì khác ngoài giải thoát theo nghĩa ngoại, "Dạ bẩm chủ nhân, trẫm không có mong ước gì lớn, chỉ mong chủ nhân cho phép giải phóng hạ thân, để trẫm cũng được tận hưởng nhục dục" - hoàng đế quỳ gối bên dưới chờ đợi. "Được, ta đồng ý nhưng ta sợ làm bẩn cái ngự thư phòng này, nếu bệ hạ muốn thì phải hứa sau khi được thỏa mãn phải làm sạch sẽ căn phòng này và ....? " - câu nói của lấp lửng của chủ nhân khiến y không thể biết đó là gì nên nhanh chóng trả lời "Dạ miễn chủ nhân cho phép, người muốn gì trẫm cũng thực hiện"; Bạch tử như khoái chí vì con vật của mình đã gần như đi vào bẫy "Thế thì giờ hãy quần thoát và nằm ngửa ra, ta sẽ giúp bệ hạ thỏa mãn". 

...............................

< Cám ơn các ý kiến đóng góp của các bạn, hôm nay ip VN mới mở để mình truy cập được, hic, cảm ơn các bạn vẫn luôn ủng hộ mình, với mình mỗi lượt share là một niềm vui với mình, mình sẽ không bao giờ drop truyện bởi mình còn rất nhiều ideas để viết nữa, mình sẽ nhanh chóng post những tập tiếp theo khi IP ổn định hơn>

Cám ơn mọi người!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com