Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Đồng Loại

(Giờ Thân - Càn Thanh Điện)

"Dạ bẩm bệ hạ, đã đến giờ dùng thiện, chúng nô tài xin dâng lên ạ" - một thị vệ đứng ngoài cầu kiến.

Thánh thượng ngồi trên ngai cao, dường như đang suy nghĩ việc gì đó mà không hề chú tâm vào những lời nói của tên thuộc hạ, chốc sao như nhận thấy có người đang chờ "Không cần, nay trẫm chưa muốn dùng thiện, khi nào dùng trẫm sẽ nói". Rõ là hôm nay, bệ hạ đã rất sung sướng, hắn cũng biết nay bản thân rất sung sướng nhưng trong tâm rõ là có gì đó đang bồn chồn khó nói, nghĩ một chốc rồi lại tay sờ vào đũng quần bên dưới, "Quả thật mà nói, nay trẫm đã làm một việc xét theo luân thường thì đạo lý đã trái với luật trời nhưng nếu xét ở cạnh súc sinh thì trẫm không hề sai, nếu ta đã nhận mình là chó thì dù thái tử có là con ta thì có sao đúng không" - nghĩ  rồi tay lại sờ Long cụ bởi dường như cứ mỗi lúc y sờ vào thì vật ấy lại càng cương lên chắc nịch. Cơn nóng trong người toát ra càng khiến hoàng thường rùng mình, "Long cụ ngươi đang thích thú với Thuận Hoàng đấy sao, trẫm biết bản thân trẫm cũng rõ nhưng giờ nó còn quá nhỏ, trẫm chỉ lo lắng không biết nếu làm những thứ khác thì có làm nó hết còn yêu thương phụ hoàng nó hay không, thật khó suy nghĩ đúng không?" những suy nghĩ càng khiến bản thân rùng mình lên vài lần, cơn "nứng" dường như không thể cầm cự hơn được nữa, hoàng thượng nhanh chóng đứng dậy cởi bỏ dây lưng cùng long bào quăng xuống đất; ngồi dựa vào ngai vàng, tay sờ long cụ, rõ là hôm nay bệ hạ rất thoải mái nhưng y lại có quá nhiều tâm tư, quá nhiều thứ để suy nghĩ. Cái suy nghĩ lớn nhất lúc này của bệ hạ là hai điều, hai điều này đã xuất hiện ngay sau khi y trở về càn thanh cung, cũng chính vì điều đó mà đã khiến bản thân mệt mõi suy nghĩ, " Long cụ à, ta không thể hiểu tại sao cứ mỗi lần ngươi tỉnh giấc là khiến trẫm nôn nao, thèm khát được trở thành một con súc sinh ngoài đô thành, vậy mà vào ngày hôm qua sau khi được Bạch Tử giúp, trẫm không thể hiểu cơn khát như tắt hoàn toàn không còn chút sinh khí để làm gì nữa, tại sao lại như thế?" - ,một tiếng thở dài ngao ngán sau khi tâm sự với vật bên dưới chính mình, rõ mà nói hoàng đế trông rất đáng thương, sinh ra nhầm vào gia độc đế vương nhưng linh hồn là cẩu mà thể xác lại người, điều đó thật khó mà nói nên lời. 

Nếu cái đầu tiên là khó với Thuận Long, thì cái thứ hai, cái ưu tư mà khiến y mệt mõi lại chính là Bạch Tử, " Trẫm không biết làm gì lúc này nữa, rõ là Bạch Tử hắn có ý đồ gì đó nên mới bảo trẫm đến gặp Thuận Hoàng, giang sơn Đại Thanh mất trăm năm xây dựng được, trẫm sợ tất cả sẽ mất chỉ vì cái dục vọng này, liệu chăng hắn muốn dùng Thuận Hoàng làm gì" - dừng một chút bản thân lại sờ vào long cụ như một người bạn để tâm sự lúc này, "Nếu trẫm loại bỏ Bạch Tử thì vẫn được đúng không, bởi trẫm còn Hàn Phong - chủ nhân tốt nhất với ta, chưa một lợi dụng ta nhưng tên này thì có vẻ hắn có âm mưu gì đó, đúng là giờ trẫm và ngươi ( Long cụ) đều muốn làm chó hầu hạ hoàng nhi, nếu mọi chuyện có bị thiên hạ phát hiện, ngôi vị có thể mất nhưng con ta vẫn thay ta lên làm tân đế phải không nào, chẳng phải lúc đó tiện cả đôi đường hay sao", nghĩ là làm, Thuận Long đứng dậy vớ lấy áo bào chỉnh trang lại y phục, "Người đâu, truyền An Kỳ Lạp đến đây" - mệnh lệnh được vang ra khiến bọn thị vệ đứng ngoài nghe được mà rùng mình. Lí do đơn giản là bởi từ cổ chí kim, bên cạnh hoàng đế luôn có một đội ngũ sát thủ phục tùng, có thể một người cũng thể là nhiều nhóm người, nếu xét về tình hình hiện tại, chỉ vì cái dục vọng của mình, hoàng đế đã hạ sát cả thảy ba người và người thứ tư liệu rằng sẽ là ai. 

Những bước chân nặng nề, dần dần cũng tiến đến cánh cửa Càn Thanh điện, người này tay xăm đại bàng bên phải, trái xăm biểu tượng của tộc nhân Tây Tạng, "An Kỳ Lạp thỉnh an bệ hạ" - người quỳ bên dưới chính là sát thủ mà hoàng đế triệu kiến; "Đứng dậy, hãy thực thi nhiệm vụ, mang thủ cấp hắn về đây cho trẫm" - hoàng đế nghiêm mặt ra lệnh đưa mật thư mà không nói tên ra bởi y biết thế nào bọn thị vệ cũng nghe lõm - chỉ một tiếng "Tuân lệnh bệ hạ" thì người này đã nhanh chóng đứng dậy rời khỏi cung điện. Cánh cửa mở ra rồi lại đóng lại vội vã nhường lại không gian cho bậc thiên tử, đế vương, "Long cụ à, vậy là trẫm đã giải quyết được cái ưu tư này nhưng cái ưu tư với ngươi thì trẫm phải làm sao" - một tiếng thở dài lần nữa lại phát ra, Thuận Long bản thân không thể nào cứ mãi như thế, y nên tìm ai đó để chơi cờ giải sầu và dĩ nhiên người đó không ai khác, chính là đại ca của mình - Thuận Tề vương gia. 

................

(Thuận Vương phủ)

"Nô tài tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế ạ" - một tên nô tài chạy ra đón kiệu hoàng đế.

"Thuận vương có ở nhà chứ?" - hoàng đế thắc mắc

"Dạ, Thuận vương có ở phụ ạ" - hắn nhanh nhảu đáp.

"Vậy được rồi, các ngươi mau gọi Thuận vương đến, ta có việc cần gặp, còn giờ thì ta sẽ đợi ở Hoa Viên" - hoàng thượng nói rồi thoải mái đi vào phủ bởi hầu như các vương phủ đều không có gì khác biết thế nên việc thuận đường hiểu rõ là chuyện không gì lạ. Hoa viên của vương phủ thì không bao giờ rộng lớn như thượng uyển của hoàng cung nhưng cũng đủ để ngắm hoa hay thưởng dạo quanh bờ hồ. Ngồi chờ đợi đại ca cũng dương như làm vơi đi cái cảm giác khó chịu dưới đũng quần của bệ hạ nhưng thật khó hiểu tại sao đại ca lại đến trễ đến thế bởi dù là quan hệ huynh đệ với nhau nhưng giờ y đã thiên tử thì hẳn huynh ấy phải đến nhanh, thế mà mọi thứ dường như có gì đó không đúng,  ngồi yên một chốc tiếp tục chờ đợi mãi đến một lúc sau đã có một nam nhân chạy đến, người này mặc áo bên ngoài không quá khát biệt so với long bào của Thuận Long, điểm khác duy nhất là rồng trên áo bào của vương gia là rồng bốn móng, trong khi áo bào của hoàng đế là rồng năm móng. Người nam nhân này dáng người to cao vạm vỡ, độ tuổi không ai ngờ đến bởi y cũng 25 tuổi, bằng với đương kim thánh thượng nhưng lại là đại ca bởi y được sinh ra vào mùa hạ trong khi bệ hạ được sinh ra vào mùa thu; "Nô tài tham kiến hoàng thượng, đã để người chờ đợi" - Thuận vương quỳ gối hành lễ nhưng đã nhanh chóng được bệ hạ đón lấy ý bảo không cần hành lễ, "Trẫm đã đợi đại ca khá lâu, không rõ đại ca có vấn đề gì chăng" - mắt và môi Thuận Tề vương gia cử động cho thấy những lời nói sắp phát ra là lời nói dối và điều này không thể qua được mắt của hoàng thượng "Dạ bẩm bệ hạ, ta bận xem xét tình hình đất đai nên đến muộn" và chỉ một câu "Thế à" được vang lên từ hoàng đế bởi y biết có điều gì đó không đúng nhưng vẫn cười trừ cho qua. 

"Không biết hôm nay, hoàng thượng đến đây gặp thần có gì không ạ" - Thuận vương kính cẩn trong khi bệ hạ thì thoải mái bởi từ lúc lên ngôi vua, tình huynh đệ giữa cả hai chưa bao giờ phai nhạt, bệ hạ luôn xưng hô phù hợp dù bản thân đã là hoàng đế.

" À, nay trẫm đến chỉ muốn chơi một ván cờ với đại ca mà dương như đại ca có gì đó không thích thì phải. Hay do trẫm đến không đúng lúc" - Thuận Long vờ hỏi thử; vương gia toát cả mồ hôi run lên "Dạ bẩm bệ hạ, thần không hề có ý đó",  hoàng thượng chỉ "hừ" một tiếng rồi lại tiếp tục nói "Nếu đại ca đã có việc, trẫm đành rời đi, không sao trẫm đã đến không đúng lúc" - Thuận Long đứng dậy rời đi bởi y tôn trọng người khác, tôn trọng huynh đệ mình bởi nếu trong phủ có việc thì ở đây chỉ khiến mọi việc khó giải quyết hơn chứ không phải muốn biết đại ca đang giấu hắn cái gì. Thuần Tề hốt hoảng kèm với đó là vẻ mặt biến sắc, y nhanh chóng quỳ xuống "Mong bệ hạ tha tội, nếu có gì không hài lòng xin Người hãy nói", huynh đệ với đế vương nhưng dù là gì vẫn là thần với vua, không có sự phân biệt, ngay lập tức hoàng thượng đã dùng tay đỡ hoàng huynh đứng dậy "Không sao trẫm hiểu, đại ca đó giờ vẫn thế, chỉ vì nay trẫm muốn chơi cờ nên mới đến đây, không sao cả"; khi thấy hoàng đệ rời đi, vương gia chúng ta có hành động gì đó rất lạ, y muốn nói nhưng miệng có vẻ lắp bắp, hít một thật lâu "Xin bệ hạ dừng bước, ta muốn nói bệ hạ một việc", chả biết đó là điều gì nhưng thâm tâm của Hoàng đế hiểu đại ca có vẻ rất muốn giải lòng với người khác nhưng chẳng có ai và dĩ nhiên hoàng thượng cũng chẳng quan tâm việc đó là gì thế nên cũng mĩm cười ngồi xuống lắng nghe thế nào. 

Thuận vương ngồi mặt đối mặt trên bàn đá với vạn tuế gia, bàn cờ ở giữa nhưng chẳng hề có một quân cờ nào cả, nhìn nhau thì rõ có thể nhận thấy cả hai người đều rất khôi ngô tuấn tú, dù là đại ca nhưng đích tử để thay ngôi vị tiên vương không phải y mà đệ đệ của mình, so về tài năng Tề vương thua bệ hạ nhưng so về kiến thức kỳ nghệ thì chẳng ai sánh bằng hắn. Im lặng một khoảng ngắn, cũng đủ để ta lắng nghe tiếng gió, tiếng chim và cả tiếng lá cây đang sào sạt trên cành và dưới nền gạch, "Thần muốn hỏi hoàng thượng người biết tại sao lúc nào ta cũng đến muộn không, không phải hôm nay mà đã từ rất lâu khi chúng ta còn là những hoàng tử?" - câu hỏi được đưa ra và dĩ nhiên hoàng đế vẫn nhớ rõ, đại ca của y luôn và lúc nào cũng đến muộn cả, và những câu trả lời được nhận thì lúc nào cũng giống nhau "Ta ngủ quên", "Ta bận thay y phục", "Ta bận tắm rửa"; nhìn thẳng vào mắt Thuận Tề, hoàng đế đáp "Trẫm không biết, nếu đại ca biết lí do thì hãy nói ta và huynh có thể cùng hiểu nhau hơn", lại là một khoảng không tĩnh lặng ngăn cách cả hai, Thuận vương cúi đầu rồi lại ngước mặt nhìn thiên tử "Nếu có một điều ước, thần chỉ mong thần với bệ hạ không phải là huynh đệ, cũng không phải sinh ra trong gia đình đế vương, thần chỉ mong muốn được sống như một con cẩu ngoài lề đường xó chợ..." - mới nghe đến đây thôi Thuận Long giật bắn người, mắt y rưng rưng như muốn khóc rồi nhanh chóng đứng dậy ôm chầm lấy nhau mà khóc thật lớn, Đại ca của y cũng không hiểu hành động này là gì nhưng cũng khiến bản thân bật khóc nức nở, cả hai lúc này chẳng khác nào hai đứa trẻ đang khóc vì đói hay vì lâu ngày mới gặp lại nhau, một cảm xúc bùi ngùi khó tả. Khi đã ổn thỏa cả tâm trạng, Hoàng thượng lúc này ngồi xuống "Không phải riêng đại ca, cả trẫm cũng thế", vương gia lại sửng sờ khi nghe chính miệng bệ hạ cửu ngũ chí tôn nói ra lời đó, y đứng rồi ngồi xuống một cách thẫn thờ, "Trẫm biết việc nói ra bí mật này thật sự là rất khó khăn, không chỉ với huynh mà còn với trẫm, trẫm đã che giấu bí mật này đã 25 năm, trẫm nghĩ cả vương triều này chỉ mỗi trẫm...." lời nói lấp lửng hàm ý đã rõ, vương gia không thề ngờ rằng cả hoàng đế cũng vậy, phải chăng đây là lời nguyền với gia tộc đế vương chăng "Vậy bệ hạ đã sống với bí mật này hoàn toàn phải không?"; Thuận Long hiểu rõ chắc hẳn đại ca y cũng sống một cách nào đó với khao khát của mình bởi từ "hoàn toàn" có ẩn ý. Nhìn thẳng vào mặt Thuận vương, hoàng thương bắt đầu kể hết mọi chuyện từ lần đầu nói với Ninh Tử, rồi Hàn Phong rồi cả lúc này Minh Tử cũng như chuyện vừa mới xảy ra với hoàng nhi của mình, mọi thứ đều được y nói hết với Tề, ngay cả việc hoàng đế dùng cả đội sát thủ để thủ tiêu những kẻ biết việc này như thế nào đều được nói rõ cùng Tề vương; một cái cảm giác như hiểu được nỗi đau mà đệ đệ của y cũng che giấu chẳng khác gì chính mình "Vậy là bệ hạ đã được sống với ham muốn gần như hoàn hảo, nhưng ta thì không, ta chỉ biết tự thỏa mãn bản thân bằng những cái trò nham nhỡ và chút bẩn thỉu mà thôi", lời nói không rõ ràng nhưng cũng đủ để Thuận Long hiểu rõ đại ca của hoàng đế không được như chính mình, chỉ thể che giấu và ẩn thân. 

Nhìn nhau trong im lặng lần nữa, trải lòng đã thổ lộ nhưng về sau thì thế nào, thật khó nói, "Đại Ca, nếu huynh không phiền, hãy mỗi ngày vào cung, cùng sống với trẫm, Hàn Phong còn ở thôn Đài Kích, trẫm thật sự muốn có một người giống mình bên cạnh, ý đại ca thế nào" lời đề nghị đến từ hoàng đế đủ hiểu sẽ giúp y có thể sống thật nhưng nên hay không nên, cuối cùng như hiểu rõ vẫn là nên. 

........................

<Truyện hôm nay sẽ diễn ra theo cách mình muốn, mình xin ý kiến mọi người chỉ muốn có nội dung đa dạng hơn chứ không phải là yêu cầu một số bạn đến comment và ra lệnh kiểu "tôi muốn thế này, hay tôi muốn thế kia", mình viết truyện thì bản thân cũng mất thời gian nhưng vì mình nghĩ đơn giản kiểu viết thôi, viết những thứ hư cấu nhưng cũng tạo ra cái gì đó hứng thú với nhưng ai không bao giờ chơi :))), còn một điều nữa, mình rất vui khi có những bạn comment khuyên mình nên viết tiếp, đừng buồn, mình không hề buồn, haha, sống đâu thể vừa lòng tất cả, chưa kể mình cũng không ở VN nên mình cũng không đăng bài thường lên được do tường lửa +_+. Những bạn nào kiểu, đòi này đòi kia ớ, mình khuyên chân thành, hãy tự viết đi, đừng có thói ra lệnh yêu cầu, "không mợ chợ vẫn đông " nhé bạn gì đó, nếu bạn không comment được thì là do mình đã Bờ-lóc bạn rồi đó (block) >

Tuần này là tuần thứ 3 liên tiếp truyện của mình được hạng 1, mình một lần nữa cám ơn các bạn đã ủng hộ mình từ giữa tháng 8 đến nay.

Vì hôm nay mình có chút việc nên ngắt chương này, trong tuần này mình sẽ post chương tiếp theo nha ^^. 

Bái Bai ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com