Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35: Kiềm Chế hay Bản Năng

(Càn Thanh điện)

Tại cung Càn Thanh, cả Thuận Long bệ hạ lẫn vương gia Thuận Tề đều đang ngồi dưới nền thở hỗn hễn bởi cái cảm giác kinh khủng mà cả hai vừa mới trải qua, mồ hôi, tim đập là hai điều mà cả hai vị hoàng thân quốc thích đang có nhịp đập và trạng thái giống nhau, sự im lăng bao trùm cả cung điện bởi cả hai đều như vừa mệt mõi vừa nghĩ ngợi lại những kĩ ức đã qua. Dường như im lặng không phải là cách tốt nhất cho cả hai, hoàng đế là người hiểu rõ nhất vì căn bản mọi chuyện đều chính do y mà ra "Hoàng huynh, trẫm xin lỗi vì đã làm điều đó" - lời xin lỗi được đưa ra bởi chính miệng của đương kim thánh thượng và dĩ nhiên Thuận vương vừa nghe đến đã vội vàng ngăn lại "Bệ hạ, không có gì phải nói điều đó, việc cả thần và bệ hạ là chó, vốn khi nghe nó đã là một điều không tưởng thì cái việc mới xảy ra lúc nãy cũng chẳng ảnh hưởng gì nếu bệ hạ cứ mãi nghĩ về điều đó" - sự ân cần đáp lại lời xin lỗi của hoàng đế khiến Thuận Long cảm thấy nhẹ người hơn, bản thân không còn lo lắng như trước đó nữa, nhưng trong suy nghĩ bổng nhớ lại điều gì đó mà đáng lí phải cần làm. Vừa mới nghĩ trong tiềm thức, hoàng thượng đã hạ lệnh ra bên ngoài "Người đâu, gọi Tử Lam vào đây cho trẫm" - kẻ bên ngoài chỉ là những thị vệ cỏn con nên việc gọi ngay tên như vậy cũng đủ khiến bọn chúng hiểu rõ người này giờ là tâm phúc của thánh thượng - "Dạ hắn sẽ vào ngay thưa bệ hạ" tên thị vệ nào đó nói vọng vào với giọng kính cẩn, có vẻ như hắn cũng muốn được làm tâm phúc như người được gọi tên mới nãy. 

Cánh cửa Càn Thanh điện mở ra cũng là lúc Tử Lam từ từ bước vào, dù là bước vào hay bước ra thì luôn luôn phải đóng cửa vì đó là quy tắc mà Vạn tuế gia đã ban ra không biết từ khi nào, nếu là những tên thị vệ khác khi bước vào sẽ hành lễ nhưng với riêng Tử Lam thì có vẻ không phải vậy, vừa bước vào hoàng thượng nhanh chóng đứng trước mặt nói với giọng chẳng khác gì một đứa trẻ đang xin lỗi cha của nó "Tử Lam, chuyện lúc sáng trẫm nói ngươi chuẩn bị đêm nay có thể hủy không, trẫm và hoàng huynh cảm thấy hôm nay khá mệt mõi vì đã làm nhiều thứ" - vừa nghe đến đây Hàn thị vệ tròn mắt nhìn "Hử, bệ hạ bảo không làm đêm nay, nếu thế thì những kẻ khác đêm nay đến sẽ như thế nào, xin bệ hạ suy nghĩ lại, dẫu gì bụng bệ hạ vốn dĩ không được ăn đồ của hoàng đế mà phải ăn uống thứ khác thì mới tốt được ạ" lời nói đầy sự sỉ nhục nhưng chẳng thể hiểu tại sao khi nghe như vậy lại làm thiên tử rùng mình một cái như những câu nói này đem lại cái cảm giác mới mẻ nào đó; quan sát cuộc nói chuyện của hoàng thượng và Tử Lam, vương gia dường như rất muốn tham gia cuộc trò chuyện ấy nhưng nghĩ lại thấy có gì đó không nên, nên đành im lặng đợi kết quả - Hoàng thượng lúc này mới định nói ra lí do mà tại sao y muốn hủy kế hoạch đêm nay thì từ bên ngoài có tiếng bẩm lớn "Dạ bẩm hoàng thượng, tam vị nương nương: Lệ Phi, Ngân Phi và Liên Phi đang ở ngoài cầu kiến ạ" - giọng một tên thái giám vang lên khiến cả Thuận Long và Thuận Tề nhìn nhau vì không hiểu liệu cả hai có để lại tàn dư gì sau cuộc mây mưa lúc nãy chăng, im lặng không phải là cách, chưa kể hiện tại còn có thêm sự hiện diện của Tử Lam, nếu chuyện này lộ ra thì không biết nên giải thích thế nào với các phi tử của bệ hạ - nặng nhọc, chậm rãi nói lớn "Ngươi cho các nàng ấy vào điện" - thật sự mà nói Tử Lam cũng đang suy nghĩ rất nhiều vì không biết có chuyện gì mà các nương nương đến đây trong khi trước đây hậu cung phi tần thường hiếm khi ra ngoài Càn Thanh điện. Người đầu tiên bước vào dáng người mảnh khảnh, mặt vẻ đoan trang hiền thục, người này là Lệ Phi, nàng thứ hai bước sau đó có nét đẹp của phiên ngoại là Ngân Phi và nàng cuối cùng chỉ vừa mới nhập cung chưa đầy hai năm là Liên Phi, cả ba vị phi tần đều lần lượt đi vào điện khiến cái tĩnh lặng nơi này như biến mất mà thay vào đó là giọng nói của những nữ nhân "Chúng thần thiếp tham kiến hoàng thượng" - hoàng đế lúc này ngồi trên ngai cao, ở giữa điện là ba vị phi tần, bên trái là Tử Lam, bên phải là vương gia Thuận Tề, quả là khung cảnh chẳng khác gì một buổi thượng triều; Thuận Long không rõ các nàng ấy đến đây là gì hay chỉ là vô tình ghé qua nên nhanh chóng hỏi "Hôm nay có vẻ các nàng khá rảnh rỗi, đến tìm trẫm có việc gì, nói mau trẫm còn nhiều việc chính sự phải giải quyết" - hoàng thượng vừa nói xong thì Hàn thị vệ đã lặp lại nhấn nhá khiến chính hoàng đế có phần nhột trong tim "Bẩm các vị nương nương, thần và vương gia đang cùng bệ hạ bàn bạc chính sự ạ". Sự im lặng một chốc như đang khiến người khác nghe được cả hơi thở hay tim đập trong lồng ngực, Liên Phi - phi tử nhỏ nhất trong ba vị nương nương lúc này mới lên tiếng "Dạ bẩm bệ hạ, lúc nãy .... lúc nãy ....khi thần thiếp và các vị tỷ tỷ đi dạo Ngự hoa viên, không biết từ bên trong hang đá có âm thanh lạ, khi ấy thần thiếp thật sự rất sợ hãi ạ" - vị tiểu nương nương tâm hồn mong manh khóc thút thít trong khi bệ hạ lại muốn hỏi tiếp "Vậy thì cớ gì tìm trẫm, trẫm tìm thứ âm thanh đấy cho các nàng à" - nhận thấy bệ hạ có vẻ không vui bởi lời nói không rõ ràng của vị muội muội thiếu suy nghĩ, Lệ Phi bước lên phía trước đáp lại "Dạ bẩm hoàng thượng, quả thật như muội ấy nói ạ, nhưng chúng thần thiếp có phải thị vệ đến đó thì hắn cho chó săn đi tìm thì lại dẫn đến đây, nên chúng thần thiếp sợ có kẻ lạ đột nhập cấm cung, sợ sự an nguy bệ hạ" - lời nói của Lệ nương nương làm cả Thuận Long lẫn Thuần Tề nhìn nhau trong phút chốc và tất nhiên điều đó không thể thoát khỏi cặp mắt của Tử Lam đang đứng nhìn cuộc đàm thoại; Hoàng thượng lúc này mới hằng giọng "Vậy mau cho tên thị vệ mà các nàng nói vào đây" - lời ra lệnh của thiên tử khiến người cần xuất hiện  cũng vội vàng dùng chân để chạy thật nhanh vào điện giải trình - "Ngươi nói cho trẫm và các vị nương nương xem chuyện gì đã xảy ra ở ngự hoa viên" Thuận Long ra lệnh; người thị vệ tuổi độ tứ tuần đáp lại "Dạ bẩm bệ hạ, bẩm các vị nương nương, lúc nãy theo lệnh của Lệ phi, thần đã cho thuộc hạ dùng chó săn để đánh hơi, theo đó âm thanh lạ trong hang đá thật ra chỉ là hai con chó đang giao cấu thôi ạ, nhưng không rõ hai con cẩu này đã ở đâu mà chó săn lại phát hiện mùi ở Càn Thanh điện ạ"; Thuận Long hiểu ra vấn đế và nhận thấy việc giải quyết cũng không thật sự quá khó "Được rồi, chuyện này ngươi cứ kiểm tra lại rồi báo với trẫm, dẫu sao cũng chỉ là hai con cẩu làm chuyện khó nghe trong chốn hậu cung, cũng không có gì quá nguy hiểm, các nàng và các ngươi lui ra cả đi" - nhận được mệnh lệnh từ phía hoàng thượng cũng như nhận  ra bệ hạ có vẻ đang bận rộn điều gì đó nên tất cả vội vàng rời đi nhường lại không gian tĩnh lặng chỉ ba người trong Càn Thanh điện. 

Tại không gian lúc này, Hoàng thượng nhanh chóng rời khỏi ngai vàng dự định bàn tiếp về chuyện đêm nay thì Hàn thị vệ đã ngắt ngang lời nói "Hóa ra là do bệ hạ và vương gia đang giao cấu để duy trì giống nòi, được rồi, dẫu sao cũng là một điều vui cho bệ hạ, một con chó thì buồn nhưng có cả hai con thì có vẻ cái hoàng cung này sẽ nhộn nhịp hẳn" lời nói chứa đầy những lời sỉ nhục khiến cả hai vừa khó chịu nhưng vừa hưng phấn, phần bên dưới lại dường như ngóc đầu dậy sau khi vừa hoạt động tại hang đá của ngự hoa viên. Không nói không rằng, cứ thế Tử Lam rời khỏi cung điện để lại những tiếng cười vang vọng phía sau, Thuận Long quay sang với hoàng huynh "Chuyện lúc nãy, huynh đừng để trong lòng, chỉ là hắn nói thế thôi, giờ hoàng huynh có thể về phủ để chuẩn bị cho hành trình ngày mai" - biết rằng bệ hạ nói để chính mình không muộn phiền nhưng thật ra Thuận  Tề vương gia chẳng hề có ý nghĩ gì sao lời nói đó "Bẩm bệ hạ, chuyện ở hang đá chẳng phải chúng ta đã nói rồi sao, nếu bệ hạ và thần là chó thì điều đó là bình thường và nếu có giao cấu lần nữa thì cũng chẳng thể tạo ra một con chó khác đâu, còn về phần Tử Lam thì hắn nói đúng, không sao cả" - nói rồi vương gia cũng xin cáo lui nhường lại không gian yên tĩnh cho bệ hạ trong điện Càn Thanh này. 

Ngồi trên ngai vàng, Thuận Long nghĩ lại những chuyện mới xảy ra dù chúng không ảnh hưởng gì nhưng từng câu nói của Hàn thị vệ làm long cụ của hoàng đế cứ mỗi chốc lại bật dậy như chịu tác động của những lời sỉ nhục ấy, quả thật bệ hạ khá mệt mõi sau nguyên chuỗi ngày hôm nay nhưng cứ nghĩ đến Tử Lam thì cái cẩu dâm, sắc dục một lần nữa trỗi dậy, sự khó chịu khi bản thân đang mặc long bào như đang bị giam vào một cái lồng chứ không hề được tự do bò trên mặt đất như những con vật khác, sự khao khát đến cùng cực ấy khiến chính y khó lòng nào kiềm chế cho đến tận sáng ngày mai. Nghĩ ngợi mãi, kiềm chế mãi đâu phải là cách, suy cho cùng bản thân cũng là hoàng đế, tại sao không dùng quyền lực để đạt thứ mình muốn "Người đâu, gọi Tử Lam vào đây cho trẫm" ..... - Hàn thị vệ bước vào đã thấy hoàng thượng đang quỳ dưới nền gạch "Bệ hạ người đang làm gì vậy, có gì cứ đứng lên nói rõ" sự khó hiểu của chàng thị vệ trẻ trước hành động của hoàng thượng; lúc này Thuận Long mới đứng dậy nói lên tâm trạng của mình "Tử Lam, suy cho cùng dù trẫm mang hình hài đế vương nhưng bản chất cũng chỉ là một con chó, Hạo Minh đi vắng, trẫm cũng có ai chơi cùng, nếu đêm nay không làm bồn tiểu thì hãy cho trẫm theo ngươi làm một con chó tuần đêm được không, chỉ cần ngươi đồng ý, ngươi bảo gì trẫm cũng nghe, trẫm sẽ không cãi lại" - nhận được lời thỉnh cầu từ bệ hạ, tất nhiên Hàn Tử Lam vừa vui vừa có những kế hoạch gì đó mà ngay sau lời nói đó là một nụ cười bí ẩn "Nếu bệ hạ có nhã ý như thế thì nô tài cũng không thể chối từ, chỉ là dẫn một con chó tuần hành thì cũng chẳng gì đặc biệt, nô tài muốn xích rồng hơn là xích chó"; Hoàng thượng vừa nghe xong lộ rõ sự hưng phấn nhưng cũng kèm theo đó là sự sợ hãi và đầy ấp lo lắng "Ý khanh là trẫm mặc y phục này tuần hành cùng khanh???" - Tử Lam lúc này dùng tay vỗ lên đầu hoàng đế trông chẳng khác gì chủ đang khen chó của mình " Bệ hạ quả thông minh, nhưng mà nô tài lại muốn đó là rồng nhưng hình dáng của loài chó" - vừa nghe Thuận Long đột nhiên nhớ lại những lời này giống với lời Hạo Minh nói trước đây "Phải chăng khanh muốn trẫm cắt lỗ trên quần đúng không, trẫm sẽ làm, chỉ cần được theo hầu hạ cho khanh, khanh muốn trẫm làm gì thì trẫm cũng thực hiện". Hàn thị vệ lộ rõ nhưng âm mưu nhưng lúc này chưa tiết lộ hết "Được rồi, cứ vậy mà làm, canh hai đêm nay, thần muốn thấy con rồng lai chó đó trước cổng Càn Thanh điện" nói xong Tử Lam đi ra ngoài để lại bệ hạ trong trạng thái suy nghĩ đủ điều "Tử Lam tuy rằng hắn có âm mưu gì đó nhưng suy cho cùng hắn cũng tận tâm với trẫm, chưa kể ai mà chẳng muốn hành hạ một con chó trong hình dạng đế vương, không sao cả miễn được thỏa mãn nhục dục là được" - hoàng thượng nghĩ ngợi trong đầu rồi nhanh chóng kéo phần quần của mình xuống để long cụ dưới lớp long bào đang rỉ những giọt dịch nhờn trong suốt, với hoàng đế thì y chỉ hiệu tạm bợ rằng đó là dịch chất của loài cẩu và khi phóng thích sẽ khiến bản thân không hề còn ham thú nữa, cầm kéo trong tay, bệ hạ cắt một lỗ thật to trước vào sau quần kim lụa, rồi lại nhanh chóng mặc chúng trở lại người, cái cảm giác gió thổi vào tận bên trong khiến bệ hạ phần nào hưng phấn với cuộc sống hiện tại "Quả thật cách của Hạo Minh rất đặc biệt, ở trạng thái này dù trẫm để lộ ra nhưng phần áo bào đã che mất, liệu chăng ngày mai trẫm có nên thử thượng triều trong bộ dạng này hay không nhỉ " những suy nghĩ, ý tưởng dâm dục lại càng khiến long cụ cương cứng thêm rất nhiều thay cho trạng thái nằm im ngủ ngon giấc như trước đây. 

............

Canh một sắp qua đi và canh hai đang dần đến, trong thư phòng hoàng thượng chỉ mặc đúng mỗi áo quần kim lụa và mang ủng rồng, khác biệt so với bình thường chính là có một côn thịt to lớn nhô ra ở giữa, vì chuẩn bị cho hành trình đêm nay mà bệ hạ đã chẳng hề ăn bất cứ thứ gì bởi khi ngự tiền mang bữa tối đến đã bị bệ hạ cho tất cả lui với cái lí do "Trẫm không đói" nhưng thật ra bệ hạ đói rất nhiều, chỉ vì bản thân nghi ngờ Hàn thị vệ sẽ chuẩn bị điều gì đó nên y quyết định sẽ để dành bụng mà ăn những thứ khác có vẻ sẽ ngon hơn sơn hào hải vị mà bậc thiên tử hay dùng. Ngồi chờ đợi, cuối cùng canh hai cũng sắp đến, Thuận Long đứng chờ trước cửa rồi hạ lệnh "Trẫm đêm nay cần yên tĩnh, thị vệ các ngươi không cần ở lại canh gác, mau nhanh chóng rời khỏi đây" - mệnh lệnh bệ hạ truyền ra khiến những kẻ bên ngoài có thấy lạ nhưng cũng chẳng dám cãi lại vì lệnh vua ban nếu cãi ắt sẽ chu di tam tộc thế nên những kẻ canh gác bên ngoài cũng vì thế mà rời đi nhanh chóng; khi không còn nghe bất kì âm thanh nào bên ngoài, Thuận Long mới từ từ mở cánh cửa Càn Thanh điện bước ra ngoài, quả thật lúc này tại đây chỉ còn đúng một mình hoàng thượng trong cung điện rộng lớn này - vừa định bước ra ngoài vì có vẻ thời gian đã trễ so với lúc canh hai mà Hàn thị vệ đã định nhưng đột nhiên bệ hạ nhớ đến bản thân là chó nên đã nhanh chóng hạ mình, tay chống xuống nền, hai chân phía sau bắt đầu bò ra cổng Càn Thanh điện, vừa bò ra đến cổng đã thấy Tử Lam đứng đợi từ lúc nào không rõ "Ồ, trông cũng giống rồng nhưng lại là chó nhỉ, nhưng mà nô tài nhớ là dặn rõ là canh hai, tại sao lại trễ" - khi được hỏi lí do Thuận Long ở cái tư thế hai chân chống, chân bò ngẩng cổ lên nhìn Hàn thị vệ cảm thấy bản thân mình trông chẳng khác gì một con vật " Trẫm đáng tội, xin khanh tha tội" lời nói một bậc đế vương đang quỳ xin tha trông thật khá buồn cười nhưng không vì thế mà Tử Lam bỏ qua " Nếu bệ hạ là hoàng đế thì nô tài sẽ không dám  nhưng giờ bệ hạ là món đồ chơi của nô tài thì phải phạt để tránh phạm lần sau, còn phạt như thế nào thì hồi sau sẽ rõ" nói rồi y nhanh chóng lấy từ túi áo một sợi xích bằng sắt chứ không phải bằng vàng như cái của Hạo Minh sử dụng xích vào cổ hoàng đế rồi lôi đi, cái cảm giác mạnh bạo từ Tử Lam không làm Thuận Long sợ hãi mà trái lại y rất thích thú.  Dẫn đi trên đoạn đường dài từ Cổng Càn Thanh cung, đêm nay không hề có cung nữ hay thái dám nào đi ngang nên cũng là cơ hội cho cẩu hoàng đế ung dung sống thật với chính mình, nhận thấy sự im lặng đến kì lạ, Thuận Long lúc này mới lên tiếng " Trẫm đến trễ quả thật đáng tội, nếu khanh muốn phạt cứ làm điều khanh muốn, muốn đánh trẫm năm mươi trượng cứ đánh, xin đừng im lặng với trẫm như vậy" được bệ hạ hỏi như thế làm Tử Lam buồn cười "Nô tài nào có giận, thứ súc sinh như hoàng thượng sau để nô tài phải buồn, chỉ là dẫn chó đi tuần chứ không đi dạo nên phải quan sát để xem có kẻ lạ mặt nào không" câu nói đầy tính nhục mạ khiến phần bên dưới của hoàng đế vốn dĩ đã cương cứng ngay từ lúc mới bắt đầu bò thì giờ cứ như toàn bộ năng lượng đang dồn hết vào phần côn thịt. Đi được một quảng khá dài, bổng Thuận Long cảm thấy có gì đó không ổn trong cơ thể nên ngay lập tức nói thì bị Tử Lam chặn lại "Bệ hạ là chó thì cũng nên hiểu tập tính của chó, đúng là chó không nói được tiếng người nhưng không có nghĩa bệ hạ nói được rồi cứ nói mãi, trước khi nói phải sủa, nô tài nhớ hình như ở hậu cung các quý phi cũng có các sủng khuyển, hay ngày mai bệ hạ đến đó để làm quen với chúng cũng được" - lời nhắc nhở của Hàn thị vệ làm bệ hạ hiểu rõ vấn đề " Gâu.. Gâu..Gâu, trẫm hứa sẽ sủa trước khi nói, chỉ là trẫm đang buồn tiểu, khanh có thể tìm cho trẫm chỗ nào để tiểu không"; quan sát xung quanh, thì ở đoạn này tuy không phải là đoạn đông người nhưng cũng khá vắng vẻ chỉ là chỗ tiểu thì có cũng không rõ ràng "Bệ hạ thấy góc chỗ chậu đồng không, lại đó tiểu" nói rồi Tử Lam kéo cổ hoàng thượng lại góc đó, bởi vì bản thân đã được luyện tập rất nhiều nên đã hiểu được cách đi tiểu thế nào là đúng. Hoàng thượng lại ngay gốc chậu, đưa chân phải lên rồi long cụ lúc này bắt đầu chảy từng giọt nước ra bên ngoài, nước chảy ra nền khá nhiều chứng tỏ bệ hạ đã uống rất  nhiều nước trong ngày hôm nay, khi đã được giải phóng chất thải trong cơ thể cũng vừa lúc đó đằng xa có một loạt các tên thị vệ đang đi tuần " Hoàng thượng mau tìm chỗ núp mau" - trông bản thân thật giống một con chó tìm chỗ trú ẩn, Thuận Long bò với cọng dây xích thả rông để nhanh tìm chỗ núp, cuối cùng thì chẳng hề có mà chỉ có một vọng gác bàn đá nên bản thân nhanh chó bò đến đó núp lại; quả thật đây là cảm giác mà hoàng thượng thích thú nhất bởi cảm giác bò mà lo lắng sợ hãi người khác phát hiện mang đến bệ hạ cái gì đó trông giống như một hành trình mạo hiểm, đúng vậy từ chỗ của mình Thuận Long có thể thấy có tận mười tên thị vệ đang đi dọc để tuần hành, cái cảm giác nếu bắt gặp không biết sẽ dùng lời lẽ gì để giải thích - mãi một lúc Tử Lam gọi lớn "Tiểu Đại Côn, lại đây, chúng ta đi tuần thôi" nghe gọi cái tên thật nhục nhã là bệ hạ hiểu rõ đang gọi mình, y nhanh chóng bò lại "Gâu..Gâu..Gâu, trẫm cứ ngỡ khanh gọi người khác, hóa ra gọi trẫm, sao khanh gọi trẫm với cái tên đó vậy" - khi được hỏi lí do Hàn thị vệ mĩm cười rồi khuỵa chân, tay sờ vào thanh côn thịt bên dưới của bệ hạ "Vì long cụ của người không hề nhỏ nên nô tài mới đặt tên là Tiểu Đại Côn, giờ thì chúng ta đến bờ hồ Long nguyệt". 

Thuận Long cảm thấy bản thân khá hạnh phúc vì bản thân mình không chỉ được làm chó mà còn được đặt một cái tên, dù nghe thấy nó có vẻ đầy sự sỉ nhục. Lúc này đây, cẩu hoàng đế đang được xích đến bên hồ Long Nguyệt, nơi này vốn dĩ rất ít người đến vì chỉ khi có hoạt động ngày hè mới đến đây ngắm cảnh bên bờ hồ, nhưng đêm nay tại đây lúc này chỉ có mỗi Tử Lam và một con chó mang tên Tiểu Đại Côn, hoàng đế không rõ đến đây để làm gì nên nhanh chóng hỏi "Gâu..Gâu..Gâu, khanh dẫn trẫm đến đây để làm gì vậy, chẳng phải chúng ta còn đi tuần hành sao" khi được hỏi như thế Tử Lam mĩm cười với nụ cười đầy ma mị "Không, bệ hạ chắc không quên người còn thiếu nô tài một món phạt" - nghe đến đây hoàng thượng rùng mình vì liệu chăng hắn đem y đến đây để đánh đập cho không ai nhìn thấy, sợ hãi có nhưng hưng phấn cũng chẳng kém so với cái gọi là sợ; "Hoàng thượng, người đứng lên được rồi, ta muốn chơi một chút"- câu nói của Hàn thị vệ làm chính Thuận Long cũng chẳng rõ là chơi gì nhưng bản chất là chó thì phải nghe lời chủ, đứng dậy sau một khoảng dài bò bằng bốn chi khiến chính bản thân bệ hạ cũng đứng không vững, cứ nhứ bản thân đã quen được đi bốn chân hơn là hai chân của con người - Tử Lam lúc này mới dùng tay sờ nắn long cụ rồi lại nói "Bệ hạ biết tại sao những con chó ngoại thành, chúng thường mập tròn béo ú hẳn so với bệ hạ và vương gia không";  Hoàng thượng có thấy điều đó nhưng bản thân không hề thắc mắc vì nghĩ chúng ăn nhiều nhưng khi được hỏi đã nhanh chóng đáp lại "Gâu...Gâu..Gâu, trẫm không biết, khanh có thể nói trẫm biết không" - Tử Lam mĩm cười "Vì những con chó đó đều đã được thiến, nô tài cũng thích chó ú tròn vì trông chúng đáng yêu nhưng vì bệ hạ có thanh côn còn rất nhiều thứ chưa sử dụng nên sẽ chưa thiến lúc này" - khi nghe đến từ thiến mà hoàng thượng rùng mình bởi bản thân dù là hoàng đế nhưng từ cổ chí kim chưa có hoàng đế nào bị thiến cả "Khanh muốn thiến trẫm chăng" vừa mới nói xong thì một cái tát vào mặt bệ hạ vang lên "Chát" và kèm theo lời nói "Khi bệ hạ cổ còn đeo xích thì vẫn là chó của nô tài mà chó không sủa thì không được gọi là chó" - cảm giác ê đau phần má làm Thuận Long hiểu ra vấn đề nên ngay lập tức hoàng đế quỳ xuống dập đầu van xin tha tội nhưng rồi cũng được Tử Lam yêu cầu đứng dậy "Giờ thì bệ hạ cởi hết mọi thứ trên người ra được rồi đó, nô tài có món quà nhỏ tặng người". Chẳng biết món quà đó là gì nhưng mệnh lệnh đưa ra nên nhanh chóng hoàng thượng cởi bỏ tất cả khiến lúc này cả thân thể hoàng đế đều đã lộ ra trước mặt Tử Lam, dù rằng bản thân đã trần truồng thế này nhiều lần trước mặt Hàn thị vệ nhưng cái cảm giác vẫn cứ như lần đầu, bổng Tử Lam dùng chân đá từ giữa hai chân của hoàng đế lên phần cặp ngọc khiến hoàng đế ngã xuống ôm bụng với cảm giác đau kinh khủng, đau đến mức chẳng thể nào tả được "Bệ hạ từng nói rằng muốn hành hạ cơ thể người thì trước tiên phải lột sạch những thứ thuộc về đế vương và giờ người chỉ là có danh nhưng không phận" - lời nói của chàng thị vệ hoàn toàn không sai nhưng bổng cái đau khiến phần bụng của Thuận Long đau đến mức vô cùng cực, ngay lập tức từ phần mông của y thoát ra một thanh dài màu vàng đậm xen lẫn mùi hôi thối đến kinh khủng, đó chính là phân mà bệ hạ đã ị ra sau khi bị cú đau từ việc đá vào cặp ngọc, cảm giác lúc này đã có phần đỡ lại phần nào nhưng vẫn còn đau ở bụng - Tử Lam nhìn thấy như đạt được mục đích của mình "Cái nô tài cần chính là thứ sau mông bệ hạ, trước đây nô tài từng nói Hạo Minh ca về việc để bệ hạ nên học ăn cái thứ của chính mình thay vì để lũ nô tài khác lau dọn, xem như đây là hình phạt nhưng cũng là bữa tối của người, tại Long Nguyệt này cũng chẳng có ai qua lại, sáng mai nô tài sẽ quay lại đưa quần áo cho người mặc lại, còn giờ hãy ăn hết phần thức ăn dưới cỏ kia đi Tiểu Đại Côn" nói rồi Tử Lam cầm theo y phục của Thuận Long rời đi và hắn chỉ chừa lại đúng sợi xích bằng sắt trên cổ của bệ hạ mà thôi. 

Ở tư thế bò của loài chó, Thuận Long lúc này phần nào cũng đã hết đau một phần nhưng khi nhớ lại từng lời nói của Tử Lam thì hoàng thượng chẳng hề có ý giận dữ hay trách phạt nào mà thay vào đó là những suy nghĩ có phần chín chắn " Tử Lam hắn thô bạo thật nhưng hắn làm đúng chẳng hề sai, vốn dĩ trẫm là chó thì ngay cả thức ăn vốn dành cho hoàng đế thì trẫm có quyền gì để ăn, đơn giản trẫm chỉ là chó, ăn phân uống nước tiểu, nghe có vẻ dị hợm nhưng không phải là không tốt, nếu trẫm ăn tốt thì may mắn sẽ trở thành một con chó thuần thục thay vì chỉ là một con chó chỉ biết bò biết sủa" - nghĩ trong đầu được chốc lát, thế rồi bệ hạ lại nhìn phần sản phẩm từ chính cơ thể mình cho ra, đó là thanh dài màu vàng có pha thêm chút mùi thối khó ngửi "Quả thật trong nó thật gớm ghiếc, nhưng nếu ta không ăn thì liệu sau này Tử Lam có còn tin tưởng ta nữa không, chẳng phải ta nói sẽ làm những gì hắn bảo sao" - nói rồi hoàng thượng từ từ hạ đầu của mình xuống gần chạm thanh phân dài rồi há miệng dùng lưỡi cuộn một đoạn cho vào mồm rồi dùng răng để cắn, mùi hôi thối hắc trong miệng khiến bệ hạ suýt nôn ra ngoài nhưng bản thân lại phải ngậm và nhai để rồi nuốt, khi nhai cảm giác như dạng bánh sốp của Tây dương, nó mềm và đặc biệt "Trẫm không thể ngờ sẽ có ngày trẫm ăn phân chính mình, nhưng có vẻ nó cũng không quá khó ăn đến mức phun ra, vì bản năng trẫm là chó thì trẫm phải ăn như chó, cảm giác nhai rồi cắn trông thật lạ lẫm" - cứ như thế bệ hạ lại tiếp tục ăn nhưng phần còn lại để cho vào bụng một cách nhanh gọn, cảm giác ăn thứ cặn bả nghe có vẻ đê hèn nhưng với tư cách là một con chó thì điều đó chẳng hề là thấp kém cả. Khi đã ăn tất cả, dọn sách mọi thứ cũng là lúc hoàng thượng cảm thấy cả ngày dài hôm nay thật đầy sự mệt mõi, mùi phân trong miệng vẫn còn nhưng không còn quá khó chịu như lúc mới bắt đầu ăn như trước, cảm giác mệt mõi rồi dẫn dần tiến vào giấc ngủ, đêm nay hoàng đế không ngủ trên long sa, nằm trong long điện, mặc áo long bào mà chỉ là một con chó đang nằm phơi mình trên bãi cỏ giữa đêm trăng.

.............

"Tiểu Đại Côn, thức dậy đi nào" - đôi ủng đen của thị vệ Tử Lam đá vào đầu của bệ hạ khiến y đang trạng thái ngáy ngủ cũng dần tỉnh giấc. Ánh sáng tờ mờ của buổi sớm nhưng cũng đủ hiểu chỉ mới là đầu canh năm mà thôi, "Gâu...Gâu...Gâu, trẫm đã ăn hết rồi, khanh đến đưa trẫm về cung đúng không" thật ra hoàng đế đã xem quên sủa nhưng đột nhiên nhớ lại cái tát ấy thì trong lòng bổng hiểu phải sủa khi cổ còn đeo xích - "Đúng vậy, giờ bệ hạ thay y phục rồi về lại Càn Thanh điện" cứ như vậy Thuận Long nhanh chóng mặc lại long bào rồi cởi bỏ dây xích để về đúng vị trí và thân phận của mình " Tử Lam ngươi làm tốt lắm, sau này trẫm sẽ ăn phân và uống nước tiểu chính mình, cám ơn khanh đã dạy trẫm bài học hôm nay" nói rồi hoàng thượng cùng Tử Lam về lại Càn Thanh cung.

.................

(Hello mọi người,

Sorry vì đã không post truyện gần một tháng nha cả nhà, vì mình bị bệnh hic, khổ chẳng thể nào tập trung viết nổi. Mình cám ơn các bạn vẫn luôn chờ đợi mình post truyện. À hôm trước có vài bạn nhắn fb hỏi mình hồi tháng 3 thì phải vì nay mới vô lại fb nè, bạn ấy hỏi mình là boss hay chó mà mô tả tâm lý hay vậy. Ừa ở đây mình trả lời chung nha, mình là chó, chó cu bự đàng hoàng haha, mình cũng chơi nhiều rồi, ăn scat thì chưa nhưng nay mình mô tả dựa trên trải nghiệm của bạn mình. Còn có bạn đòi làm boss mình thì oke nha, khi nào về VN, chúng ta chơi outdoor ^^ nhé

Cám ơn các bạn) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com