Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3 Bánh kem dâu bị bắt nạt

Sáng hôm sau tôi, ra vườn làm việc rồi chợt thấy con bé đi cùng với đám bạn con bé, tôi thắc mắc đang trong giờ học mà sao không đi học mà đi đâu,liền chạy lại hỏi.

" Con hôm nay không học hả? "

Vũ Thư ấp úng " dạ,dạ hôm nay con được ra sớm "

Nhìn ánh mắt con có vẻ không đáng tin , tôi giữ nghi ngờ quay trở về làm việc , có lẽ tôi quá suy nghĩ nhiều rồi nhưng thật sự trong lòng đã chất chứa sự nghi ngờ .

Vũ Thư con bé nói "có thể dẫn bạn lại nhà chơi không mẹ "

Tôi kiểu bất ngờ nhưng giấu đi , tôi nhẹ nhàng gật đầu.

Gần đây cứ mỗi khi tới giờ học con bé thường không đi học tôi hỏi thì con bé liên tục nói trống tiết, tôi thấy rất lạ lùng nhưng thấy vẽ mặt con bé tươi cười vui vẻ hơn trước tôi không nỡ trách móc con bé.

Tôi sợ con bé sẽ trở về khoảng thời gian buồn tuổi như trước, hiện giờ nó có bạn bè rồi, bạn bè chắc cũng thật tốt với con bé nên tôi cũng vội lơ đi . Đang làm việc thì tôi chợt thấy Bạch Nhi , con bé thấy tôi hớn hở, cầm cặp sách lao đầu chạy tới.

" Cô ơi, Vũ Thư sao rồi ạ con không thấy cậu ấy đi học vậy ạ ? "

Tôi bất ngờ " hả , chẳng phải được trống tiết về sớm sao ? "

" Ủa cậu ấy bệnh nên mới nghĩ mà !"

Tôi ngạc nhiên " gì, gì con bé bị bệnh hả? "

" vâng ạ "

ánh mắt đầy tin tưởng nhìn vào tôi

Tôi chợt nhớ lại lời nói và thái độ của Vũ Thư lúc sáng nổi nghi ngờ lại dần lên .

Chẳng lẽ con bé cúp học rồi đi la cà sao ?, tôi cố gạt phăng ý nghĩ này tôi hiểu con bé Vũ Thư đó trước giờ ít mà nói dối với mẹ nó chuyện gì lắm, và học hành là thứ nó đặt lên hàng đầu, con bé rất nghiêm túc với việc học hành chẳng thể nào bỏ lỡ bài vỡ như thế được.

Tôi chợt có ý nghĩ bừng sáng lên chẳng lẽ con bé bệnh thật mà giấu sao .

Tôi hớt hải chạy về ánh hoàng hôn trở nên âm ưu có lẽ vì cơn mưa sắp kéo qua rồi.Tôi vội chạy xe về nhà, về nhà con bé ngồi hững hờ ăn cháo , tôi liền chạy lại hỏi liên tục

" con bệnh hả, có sao không"

Vũ Thư vội vàng hất tay tôi ra

" chỉ là cảm nhẹ thôi, mẹ đừng lo "

" Cảm nhẹ" cảm nhẹ nhưng sao lại bỏ cả việc học vậy chứ ?.

Tôi liền đi mua thuốc cho con bé, vừa đi vừa lo cộng với trời mưa lớn người tôi ướt sũng lại tiệm thuốc kêu thọ cho tôi vài liều thuốc cảm, mua xong tôi trở về nhà với bịch thuốc trên tay , tôi thấy con bé bắt đầu ho lo lắng kêu con bé uống thuốc. Cô giáo đột nhiên gọi đến.

" xin lỗi cô nhe, giờ này mà còn điện làm phiền! "

" không sao , không sao!"

" Vũ Thư sao con bé lại nghĩ học vậy chị , tôi nghe nói con bé bị bệnh, con bé có sao không chị ?"

" À ,à con bé bị cảm nhẹ mà giấu, tôi cũng không biết vì sao con bé lại giấu tôi nữa?"

" vậy thì ổn rồi, tôi lo con bé có thể bị gì nghiêm trọng nên mới điện , vậy tôi kết khúc nhé ! "

" Dạ ,dạ cảm ơn cô "

Sao hôm nay mọi thứ lại có thể rắc rối như vậy.

Tôi bước ra khỏi phòng nhìn vào phòng con bé thấy nó vẫn cậm cụi viết, chắc viết nhật ký rồi tôi mở cửa kêu con bé ngủ sớm rồi quay lại phòng.

Trong cơn mưa ào ạt tôi suy nghĩ con bé sao lại không nói việc nó bị bệnh với mình suy nghĩ mãi cũng không ra kết quả và rồi tôi chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, sáng sớm thức dậy ánh bình minh ló dạng đột nhiên tôi không thấy con bé, thường con bé sẽ thức dậy sớm lo bữa sáng nhưng hôm nay không có một bóng dáng ai trong phòng kể cả trong nhà, đột nhiên tôi thấy con bé chạy về tay cầm 1 túi đồ ăn lớn thở dốc chạy về trước mặt tôi rồi giật mình ,lời nói lắp bắp

" Mẹ dậy rồi hả! "

" sáng sớm con đi đâu vậy hả "

Vũ Thư đặt vội một phần ăn sáng trước mặt chạy đi con bé la lớn.

"Sáng nay con có tiết trái buổi con đi ngay đây ! "

Tôi với vẻ mặt ngơ ngác nhìn phần ăn.

Mì ư , con bé sao lại mua nhiều phần mì như thế nhỉ , thật kỳ lạ. Tôi vội nhăm nhi bữa sáng vừa bắt tay làm việc.

Nhìn những bắp cải xanh tươi tôi mỉm cười vì chất lượng rau nhà mình ngày càng tốt, tiếp tục thu hoạch cà chua , dưa hấu, thu được một bao tải lớn tôi lần lượt tới các điểm thu mua trao đổi , mọi người đều tấm tắc khen hoa quả nhà tôi tốt, mỉm cười tôi cảm ơn.

Rồi trên đường giao hàng tôi thấy con bé trên tay nó là 2 , 3 chiếc cặp đứng đợi ai trước cửa hàng tiện lợi, tôi dừng chiếc xe lại vội xuống xe hỏi.

" Con đi học xong không về đi chứ , đứng đây làm gì ? "

" dạ , dạ con đợi bạn "

Thấy 2,3 chiếc cặp trên tay con bé , con bé thì có vẻ mỗi rồi, tôi bức xúc, tôi liền dựt những chiếc cặp đó , con bé giật mình la lớn

" Mẹ "

thấy trong cửa hàng tiện lợi 2 ,3 đứa nói chuyện vui vẻ, tôi liền chạy vào đưa cặp.

" cặp của mấy đứa hả?"

"Tụi kia gật đầu"

Tôi hầm hực " cặp mình, mình lại không giữ được là sao vậy? "

Tôi liền chạy ra lôi con bé lên xe rồi về nhà ,trên xe con bé trách móc tôi như kiểu tôi làm chuyện gì sai lắm ấy.

Tôi chỉ bảo vệ con bé thôi mà nhận lại những lời trách móc tôi nạt con bé

" sao con ngốc vậy, tụi nó muốn lợi dụng, sai vặt con thôi! ".

Con bé âm thầm rơi nước mắt tôi nhẹ nhàng xin lỗi giải thích cho con bé rằng tôi chỉ muốn bảo vệ con bé thôi ,rồi ngày qua ngày con bé giận tôi luôn,tới khi năm học lớp 10 sắp kết thúc trong khi bạn bè con bé tổ chức liên hoan cuối năm tưng bừng thì con bé lại ủ rũ một mình ở nhà Bạch Nhi đến rủ con bé đi chơi, con bé lại không chịu tôi cùng Bạch Nhi năng nỉ con bé gãy cả lưỡi nhưng con bé nhất quyết không đi ,quá bất lực tôi liền bỏ đi làm việc nhờ Bạch Nhi chơi với con bé.

Tôi vội vàng rời đi làm, làm loay hoay được một lúc tôi nhớ rằng mình hình như đã quên gì rồi tôi cố nhớ , sờ soạng khắp người rồi chợt nhớ mình quên điện thoại rồi ,tôi hốt hoảng chạy về vì có lẽ khách hàng đặc rau điện tôi cháy máy rồi

Tới nhà tôi đứng trước cổng rồi
chợt nghe tiếng chửi bới um xùm, tôi bước vô là con bé Bạch Nhi đang chửi bới .
"Tụi mày đi chưa, hả?"

" Tao không đi rồi mày làm gì tao , mày tưởng mày mạnh lắm chắc mà ngông ngông cái mặt lên hả ?"

" Sao mày biết tao không mạnh hả , này này, ngon nhào vô con khốn. "

Tôi lén nhìn thấy đám kia hay đi chung với con tôi nhưng đột nhiên hôm nay lại ngông cuồng làm loạn tại nhà tôi .

Con tôi đứng sau lưng Bạch Nhi con bé co ro sợ hãi rồi chợt tụi kia nó xô Bạch Nhi ra một bên , 2 đứa kia kiềm Bạch Nhi lại con chị đại đứng đầu tát liên tục vào mặt Vũ Thư, nó vừa tát vừa đe doạ không để con bé yên .



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com