Chương 10: Cuộc chiến của thần (1)
Một tiếng uỳnh uỳnh vang lên trong không trung, hắc sắc chưởng ấn bị chấn bay, từng luồng hắc khí tỏa ra tứ phía. Áp lực khủng bố nhất thời được giải tỏa, lúc này khi mà các cường giả đã lấy lại được tinh thần thì cũng là lúc mà hắc vụ hoàn toàn tan đi. Chỉ thấy trước mắt họ, một đạo thân ảnh phiêu phù trên không trung, cơ thể tỏa ra một luồng quang mang nhàn nhạt, nhìn qua người này khoảng năm mươi tuổi. Bất quá, tựa hồ mọi người đều thấy được trên người ông ta chứa đựng một sức mạnh uy áp cực kỳ mãnh liệt, nguồn năng lượng trong thiên địa như chảy xuôi theo từng nhịp thở của người này, tùy thời có thể phóng thích sức mạnh cường đại hủy diệt mọi thứ. Kẻ có thể nắm giữ sức mạnh cường đại đến bậc này, ngoài Bát Diện Thần Long thì còn là ai?
Trung niên nhân phiêu phù trên không trung, khoác trên mình một bộ trường bào vô cùng uy nghiêm. Phảng phất có thể nghe được tiếng long ngâm từ người này mà ra, kinh hãi hơn là sự xuất hiện của ông ta làm cho tứ đại ma vương vừa rồi còn uy phong lẫm liệt, bây giờ lại giống như chuột gặp phải mèo.
- Đây ... đây là?
- Người thật sự đã đột phá Hoàng Nguyên Cảnh?
Vạn Kiếm Vương và Chấn Lôi Thần không nhịn được, cả hai không hẹn mà cùng thốt lên một tiếng. Trên khuôn mặt vẫn còn đọng lại vài tia kỳ dị.
- Không sai. Nguyên lai ta đã tưởng rằng thất bại. Nhưng không ngờ lại gặp được cơ ngộ, nên mới thành công trùng kích Hoàng Nguyên Cảnh.
- Bất quá kẻ trước mặt cùng ta thực lực không sai biệt lắm, chiến trận sắp tới không khỏi tránh một hồi ác liệt.
Những lời mà Long Thiên Đế vừa nói ra cơ hồ làm cho sắc mặt tuyệt đại bộ phận các cường giả tại đây trùng xuống. Tu luyện đến cập bậc này, không phải là không hiểu được hàm ý trong lời nói của ông ta. Cấp bậc Hoàng Nguyên Cảnh có bao nhiêu cường đại, hẳn là từng người trong đám hộ pháp đều biết rõ. Cường giả đứng trên đại lục nhiều như mây, thực lực trên cả thiên binh vạn mã không tính là ít, họ có tư cách để đứng trước quần hùng kiêu ngạo về năng lực của bản thân. Bất quá khi đứng trước một cường giả Hoàng Nguyên Cảnh, tựa hồ hết thảy mọi lực lượng cường hãn kia đều trở thành hư vô, mà loại sức mạnh tại đẳng cấp Hoàng Nguyên Cảnh được ví như đã chạm tới sức mạnh của thần linh. Khả năng hô phong hoán vũ, thao túng thiên địa cũng không phải nằm trong trí tưởng tượng.
Lời Lăng Vĩ vừa dứt, một đạo hắc sắc quang mang từ trên trời phóng xuống. Từ trong đám hắc vụ lộ ra một cặp song nhãn đỏ rực như máu, phảng phất cảm thấy được không gian cơ hồ đã tràn ngập khí tức tử vong từ lúc nào không hay. Một hơi thở lạnh lẽo từ không trung mang theo lực lượng áp bách bá đạo tỏa ra xung quanh Hoàng Nguyên Sơn. Long Thiên Đế bên này cũng đồng dạng phóng thích ra từng cỗ năng lượng mạnh mẽ ngạng kháng cùng hơi thở bá đạo kia. Từng luồng năng lượng mang theo bát sắc quang ảnh du nhập vào không gian, đạo quang ảnh đi tới đâu, cây cối sinh vật hết thảy đều như được rót vào một tia sinh mệnh, cả dãy Hoàng Nguyên Sơn như được hồi sinh sau một trận thảm chiến. Lục sắc quang mang tràn ngập đến mọi ngõ ngách khiến cho không gian ảm đạm nhất thời được xua tan, khí tức tử vong nhất thời được giảm xuống khiến cho các cường giả không khỏi thở ra một hơi. Long Thiên Đế không thi triển phi hành kỹ năng, mà dường như chỉ trong tích tắc đã thoắt hiện phía trên không trung, vẻ mặt tràn đầy lãnh ý hướng về phía huyết sắc song nhãn. Lúc này, huyết sắc song nhãn đột nhiên mờ dần, một thân ảnh dần dần hiện ra trước mắt Long Thiên Đế. Hắc sắc thân ảnh hiện ra cơ hồ còn muốn lớn hơn bọn ma vương vài phần, khoắc trên cơ thể khổng lồ một tấm hắc sắc huyễn bào. Huyễn bào trùm qua đầu hắn ta khiến cho khuôn mặt của hắn bị khuất sau màn tối đen kịt. Chỉ thấy trong màn tối đó nhất thời lóe lên một cặp song nhãn đỏ như máu, cơ hồ với huyết sắc song nhãn kia cùng là một. Không nghi ngờ kẻ trước mắt kia chính là cường giả cấp bậc Hoàng Nguyên Cảnh của Hắc Linh Dị Vực, Đại Thiên Tôn.
- Các ngươi quả thật làm cho ta quá thất vọng.
Một thanh âm trầm đục xuất ra từ hắc bào quỷ dị phía trước, thanh âm thập phần lạnh lẽo, gây cho người ta cảm giác không rét mà run. Cự nhiên là hướng về ma vương bốn người, ngay lúc này bọn chúng đều quỳ rạp xuống đất, nửa chữ cũng không dám mở miệng. Bốn kẻ trước mắt đều là cường giả thuộc cấp bậc bán Hoàng Nguyên Cảnh, thực lực vô cùng khủng bố, mà giờ đây lại trước mặt hắc sắc bào nhân kia đến một chữ cũng không dám thanh minh, phần nào thể hiện được quyền uy mà hắn tạo ra lớn đến chừng nào. Huyết sắc song nhãn từ từ du động qua hướng các cường giả Hộ Pháp, nhất thời một trận cảm giác lạnh lẽo tràn ngập trong tâm trí của họ, không làm chủ được bản thân mà thối lui vài bước. Nhãn quang cuối cùng dừng lại trên thân hình của Long Thiên Đế, huyết sắc quang mang càng thêm sáng rực. Bất quá, Long Thiên Đế đối mặt với huyết sắc song nhãn cũng không có mảy may dao động, tâm thần ổn định tựa như không có chuyện gì xảy ra.
- Hắc hắc, không ngờ Cổ Long tộc còn có kẻ có thể cùng ta ngạng kháng tồn tại. Không... không đúng. Ngươi là nhân loại, bất quá nhận được truyền thừa từ Cổ Long tộc. Ta nói không sai chứ?
Hắc Linh Dị Vực năm xưa cùng Cổ Long tộc một hồi thảm chiến, thất bại thê thảm mà rút lui. Tự nhiên có thể nhận ra được năng lượng xuất phát trên người Lăng Vĩ đến từ đâu. Bất quá trong ngữ điệu của hắn lại không mang đến nửa điểm kiêu ngạo, khinh địch như bốn tên ma vương kia, cường giả bậc này mới có thể nói là vô cùng đáng sợ. Không những thực lực cường đại, mà ngay cả suy nghĩ cùng không hiển lộ ra bên ngoài nửa điểm nào.
Những lời mà Đại Thiên Tôn nói ra cũng không làm cho Long Thiên Đế quá bất ngờ, ông ta hướng nhãn quan đến hắc bào nhân, thanh âm trầm ổn pha lẫn tiếng long ngâm bá đạo:
- Xem ra thảm kịch nhiều năm về trước e là không thể tránh khỏi. Bất quá, ta vừa đột phá bình chướng Hoàng Nguyên Cảnh, đành lấy các ngươi ra làm khảo nghiệm vậy.
Long Thiên Đế cũng không có nhiều lời, đối mặt với những kẻ có tâm địa độc chiếm vị diện này, chỉ có thể xuất thủ không thể xuất khẩu. Ngay lập tức, một tầng bát sắc quang mang nhàn nhạt tràn ra tứ chi bách hài Long Thiên Đế, phía sau lưng ông ta phảng phất xuất hiện hư ảnh bát sắc đầu cự long khổng lồ mang theo lực lượng sức mạnh khủng bố tỏa ra mọi phía. Mỗi đầu cự long mang theo một màu sắc riêng biệt, đại biểu cho một thuộc tính trong trời đất, bát sắc cự long uốn lượn xung quang thân thể của Long Thiên Đế tản mát ra một luồng ba động cực kỳ mãnh liệt. Cảm chi lực trong mi tâm bắt đầu phóng thích một cách mạnh mẽ, nó nhanh chóng bao phủ lấy toàn bộ dãy Hoàng Nguyên Sơn. Nếu nói cảm chi lực của Vạn Kiếm Vương lúc trước là khủng bố thì cảm chi lực của Long Thiên Đế chỉ có thể dùng hai từ "biến thái" để hình dung. Cảm chi lực khuếch đại phủ lên vạn vật trong thiên địa, các cường giả nhất thời cảm thấy một trấn áp xúc linh hồn kịch liệt kéo đến. Phàm là những kẻ có cảm chi lực yếu một chút sẽ không tự chủ mà khụy chân xuống, ngay cả tứ đại ma vương bên kia sắc mặt cũng vô cùng khó coi, đồng dạng là đang chịu đựng một áp lực kinh người.
Tuy nhiên, hắc bào quái nhân phía trước lại phiêu phù một cách quỷ dị. Hắc bào phảng phất nhẹ nhàng trong không trung dường như nửa điểm áp lực cũng không có, thân thể hắn quỷ dị lắc lư trong không gian. Một đoàn hắc vụ từ từ tản ra xung quanh hắc bào, hắc vụ mau chóng bành trướng, tạo nên một hư ảnh khổng lồ phía sau lưng của Đại Thiên Tôn. Hư ảnh lớn dần trong ánh mắt đầy vẻ kinh hãi của các cường giả, một đầu cự thú khổng lồ đen kịt, cao tới hàng trăm trượng dần dần thực chất. Đầu cự thú tỏa ra một luồng khí tức cổ xưa đồng thời cũng không kém phần bá đạo. Hai mắt của cự thú đỏ như máu, huyết quang trong mắt bắn ra nhất thời nhuộm đỏ một vùng. Nó ngửa mặt lên trời rống một tiếng thật dài, tiếng rống mang theo luồng âm ba công kích lên khắp dãy Hoàng Nguyên. Nương theo luồng âm ba, từng lớp đất đã vừa rồi chưa kịp hồi phục nguyên trạng đã bị một lần nữa nổ tung, cây cối thay nhau đổ rạp, các cường giả không nhịn được phải lấy tay bịn kín hai tai.
- Thực lực quá cường đại!
Bên xa xa, Băng La song chưởng ôm lấy đại não, vẻ mặt hiện ra một nét đồng dạng là vô cùng đau đớn. Hoàng Nguyên Cảnh cấp bậc chí tôn tại thượng, phóng xuất linh hồn hộ thể há có thể tầm thường được a. Bất quá lúc này Long Thiên Đế cũng không có nửa điểm cảm giác, thân hình vẫn đứng vững trên không. Trước luồng âm ba mà cự thú vừa tạo ra, Long Thiên Đế thủ chưởng khẽ động, song chỉ đồng thời điểm lên không gian phía trước, nhất thời toàn bộ xung kích âm ba vừa rồi còn như thủy triều cuồn cuộn đánh ra xung quanh lại biến mất không một tiếng động.
- Đại nhân, bọn ta sẽ cản chân tứ đại ma đầu kia, còn kẻ trước mắt e là phải nhờ đến đại nhân ra tay.
Chấn Lôi Thần tiến đến một bước, nghiêng mình nói với Long Thiên Đế với một ngữ điệu vô cùng tôn kính. Mặc dù là một trong bát đại Hộ Pháp, cường giả vĩ đại trong tứ Thiên Thần, mang năng lượng lôi thuộc tính, đối với hắn mà nói thập phần đều có tư cách kiêu ngạo trên đại lục. Bất quá, trong thâm tâm hắn, luôn có một kẻ đáng để hắn tôn thờ, đáng để hắn đặt ra mục tiêu cho con đường của mình, chính là vị đại nhân trước mắt hắn, Long Thiên Đế. Chấn Lôi Thần không nghi ngờ là thập phần tôn sùng đối với Long Thiên Đế, hắn từ nhỏ đã theo con đường tu luyện, nhờ sự dìu dắt của Vạn Kiếm Vương và Long Thiên Đế, ngày hôm nay mới có thể đứng trong hàng ngũ cường giả đỉnh cấp của đại lục.
- Các ngươi cẩn thận. Tuy rằng bốn tên kia chưa chính thức đạt Hoàng Nguyên Cảnh, nhưng so với cảnh giới Chân Nguyên Cảnh thì tuyệt không phải là một khoảng cách nhỏ. Ta không ngại nói cho các ngươi biết, tình thế trước mắt của chúng ta vô cùng bất lợi, cho dù đã đạt tới Hoàng Nguyên Cảnh thì cũng không nắm chắc được bốn thành có thể đánh bại hắn. Mà nếu cùng hắn cầm cự thì khả năng lớn các ngươi sẽ bị bốn tên kia đả bại.
Long Thiên Đế cũng không có xoay người lại, trong thanh âm tràn đầy vẻ trầm ổn và kiên định. Bất quá, ai cũng biết rằng những lời hắn nói ra đều chứa đựng một nỗi lo sâu thẳm. Nhất thời trên mặt các Hộ Pháp đồng dạng hiện lên một vẻ u ám.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com