Chương 29: Song hệ tinh căn cực phẩm
Sau khi giúp Lạc Y an táng cho Đường Bá Chấn xong thì Dương Tiêu và Dương Nhai đưa Lạc Y về Dương Phủ. Đối với Lạc Y, tiểu cô nương này rất hiếm khi ra khỏi phạm vi Ô Vân thôn, có chăng thì cũng là một vài lần cùng Đường Bá Chân ra ngoài buôn dược liệu mà thôi. Lần này vào trung tâm của Gia Lạc thành quả thật Lạc Y được mở rộng tầm mắt. Nếu so với Ô Vân thôn thì quả thật nơi đó chẳng đáng là gì. Lạc Y trên lưng ngựa của Dương Tiêu phóng thẳng về cửa phủ của Dương gia.
Dương gia là như thế này sao? Thật lớn. Những suy nghĩ đầu tiên khi Lạc Y bước vào đại môn của Dương phủ. Trong tiềm thức của cô luôn nghĩ Dương gia là một thế lực lớn theo lời của phụ thân, bất quá lại không nghĩ là khủng bố tới bậc này. Vu gia mà cha con cô luôn e sợ trước kia khi đứng trước Dương gia này quả thực chẳng khác nào kiến hôi.
Dương Tiêu cũng không đưa Lạc Y đi gặp Hạo Vũ ngay mà đưa tiểu cô nương này đến hậu viên của Dương phủ. Vẫn như thường lệ, ngay giữa hậu viên, hai nhân ảnh đang ngồi đàm đạo với nhau. Hiển nhiên đây chính là cha của Hạo Vũ, Dương Hữu Thiên, cùng trưởng lão trong Dương gia đàm đạo. Thấy Dương Tiêu trở về, phía sau còn mang theo một tiểu cô nương, Dương Vấn Thiên không khỏi kinh ngạc mà hỏi một câu:
- Tiêu, đây là?
- Bẩm đại nhân, đây là bằng hữu của tam thiếu gia, tên Đường Lạc Y, vì lúc trước tam thiếu gia giết con trai của một gia tộc nên gia tộc nọ đã sát hại phụ thân của tiểu cô nương này.
Lạc Y đương nhiên có thể đoán ra đây là phụ thân của Hạo Vũ, bất quá cô vẫn đứng sau lưng của Dương Tiêu, không mở miệng nói lời nào.
- Tiểu cô nương, có thể lại đây cho bá bá xem một chút được không?
Thấy Lạc Y có vẻ rụt rè, thanh âm của Dương Hữu Thiên có chút nhỏ nhẹ, đối với một đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà đã mất đi thân nhân của mình, ông cũng có chút đồng cảm.
Nghe thấy lời nói của Dương Hữu Thiên, Lạc Y cũng biết người trước mặt là người lương thiện. Theo ánh mắt nhìn về phía Dương Tiêu rồi chậm rãi bước tới nắm lấy cánh tay đang xòe ra của Dương Hữu Thiên.
- Ồ...
Ngay khi mà Lạc Y nắm lấy cánh tay của Dương Hữu Thiên, ông ồ lên một tiếng kinh ngạc, đồng thời đứng bật dậy. Điều này khiến cho Lạc Y không khỏi sợ hãi, lại trốn sau lưng của Dương Tiêu.
Dương Tiêu nghi hoặc hỏi một câu:
- Dương đại nhân, chẳng lẽ có gì không ổn?
Vị bạch y lão nhân đang ngồi đàm đạo với Dương Hữu Thiên thấy biến cố này thì cũng liếc mắt nhìn vào tiểu cô nương kia. Trong lòng cũng có một chút tò mò về thái độ của Dương Hữu Thiên. Chỉ thấy ông ta bàn tay run rẩy, khuôn mặt thoáng hiện lên vài nét kinh dị:
- Không ngờ là Thổ Mộc song hệ tinh căn cực phẩm...
- Cái gì?
Lúc này, bạch y lão già cũng không kìm được mà hô lên một tiếng kinh ngạc. Không đợi Dương Hữu Thiên xác thực, bạch y trưởng lão đi đến nắm lấy cổ tay của Lạc Y, một lúc sau cũng không kìm được kinh sợ mà lẩm bẩm:
- Quả nhiên là tinh căn cực phẩm! Mà còn là song hệ tinh căn Thổ Mộc!
Dương Tiêu lúc này đứng bên cạnh cũng truyền đến một trận choáng váng. Y là cường giả tu luyện Mộc hệ, bản thân mang Mộc tinh căn trung đẳng đã là một cường giả thành danh ở Gia Lạc thành này rồi. Bất quá bây giờ đứng trước tiểu cô nương này, chẳng phải nói tinh căn của hắn giống như rác trôi sông hay sao?
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Đường Lạc Y, Dương Hữu Thiên thu lại vẻ mặt kinh hãi, bắt đầu trầm tư nói:
- Đời người tu luyện quan trọng nhất ba thứ, thứ nhất là thiên phú tu luyện, thứ hai là tinh căn tu luyện, thứ ba là thiên tài dị bảo để tu luyện. Nói về tinh căn thì có thể nói đến bát hệ, hỏa, lôi, thủy, mộc, thổ, kim, hắc ám, hư vô. Đương nhiên vẫn còn tồn tại một số hệ khác, nhưng các hệ này tỷ lệ xuất hiện lại quá thấp hoặc đã gần như biệt tăm biệt tích. Hắc ám và hư vô được xem là hai tinh căn hiếm nhất đại lục. Những ai sở hữu hai loại tinh căn này đều có thành tựu khủng bố, bất quá cũng là hai loại tinh căn khó tu luyện nhất, một khi tu luyện đại thành thì sức mạnh nó mang lại cực kỳ khủng khiếp. Tinh căn mỗi hệ lại chia ra làm hạ đẳng, trung đẳng, thượng đẳng, cực phẩm, tuyệt thế. Mà tinh căn của con là hàng cực phẩm, hơn nữa là song hệ tinh căn Thổ Mộc. Ta không biết mức độ hiếm có cỡ nào, nhưng chí ít thì trong gần một trăm năm tu luyện, ta vẫn chưa thấy loại tinh căn nào khủng khiếp như thế này. Đừng nói là song hệ cực phẩm, cho dù là đơn hệ cực phẩm thì cũng giống như là phượng mao lân giác...
Nói tới đây, Dương Hữu Thiên nhìn thoáng qua vẻ mặt kinh ngạc của Lạc Y, rồi nói tiếp:
- Tương truyền một ngàn năm trước, tại đại lục Hoàng Nguyên này, một vị cường giả chí cao tại thượng có ngoại hiệu là Long Thiên Đế. Người này không ngờ lại là hỗn độn tinh căn.
- Hỗn độn tinh căn?
Dương Tiêu đây cũng là lần đầu tiên có loại tinh căn như thế này. Cũng kinh ngạc hỏi một câu.
- Phải, là hỗn độn tinh căn. Loại tinh căn này thực sự kỳ lạ, có thể tiếp nhận tất cả tám hệ thuộc tính mà không xung đột với nhau. Vì vậy mà người này mới có ngoại hiệu là Long Thiên Đế, đế vương của Hoàng Nguyên đại lục lúc đó. Chỉ chưa đầy một trăm tuổi đã tu luyện đến Hoàng Nguyên Cảnh giới, bất quá vì ngăn chặn một đại biến cố của đại lục này mà vẫn lạc...
Nói tới đây, những người có mặt đều hít một ngụm khí lạnh, có loại người chưa đầy một trăm năm đã tu luyện tới Hoàng Nguyên Cảnh sao. Đây rốt cuộc là loại tu luyện gì, còn không bằng nói hắn là quái vật tu luyện.
Dương Hữu Thiên nói tới đây xoay người lại nhìn Lạc Y nói:
- Tiểu cô nương này tương lai chắc chắn sẽ là một thiên tài tuyệt thế. Nếu không chê, con có thể gọi ta là nghĩa phụ, thấy thế nào?
Lạc Y lúc đầu khi nghe Dương Hữu Thiên kể về tinh căn thì đã biết người này uyên bác thâm sâu, kiến thức rất rộng. Vả lại đây còn là phụ thân của Hạo Vũ, cô sớm đã có thiện cảm, lúc này khi nghe thấy Dương Hữu Thiên nói thế thì cô cũng gật đầu lia lịa. Bộ dáng không còn rụt rè như trước, trực tiếp hỏi Dương Hữu Thiên một câu:
- Nghĩa...nghĩa phụ, người nói con có thể tu luyện sao?
- Không sai, việc tu luyện của con sau này, đích thân ta sẽ chỉ điểm. Sau này gọi ta là gia gia được rồi!
Bạch Y lão già không đợi Dương Hữu Thiên hồi đáp thì đã trực tiếp lên tiếng. Ông vốn rất thích thú với song hệ tinh căn này, bản thân cũng không có đệ tự chân truyền nào. Nếu không để ông đích thân tôi luyện thì quả là không yên.
- Ân, vậy để thúc thúc chỉ điểm cho Y nhi là được. Con sau này là thành viên của Dương gia rồi, lễ nghĩa cũng nên biết đôi chút. Dương Tiêu, thông báo với gia nhân trong nhà đây là con nuôi của ta, đối đãi ngang hàng với các thiếu gia trong phủ, có gì sơ suất đừng trách ta không biết nặng nhẹ.
- Nghĩa phụ, người có hay không có thể giúp Y nhi mang tiểu viện của mẫu thân đến Dương phủ?
Lạc Y nhớ đến cái tiểu viện của mẫu thân của mình, không biết phải làm thế nào, lúc này mới ấp a ấp úng mở miệng cầu khẩn.
- À, không vấn đề gì, đợi Tiêu thúc an bài cho con trong Dương phủ. Ta sẽ phái người đến chuyển tiểu viện đó đến đây là được.
- Y nhi đa tạ nghĩa phụ chấp thuận.
Lạc Y tuy mới đến Dương phủ, tuy nhiên từ nhỏ mẫu thân đã dạy cho cô rất nhiều lễ nghĩa, thấy yêu cầu của mình được nghĩa phụ dễ dàng đồng ý thì liền nói câu cảm tạ. Dương Hữu Thiên cùng bạch y lão nhân cũng gật gật đầu tỏ ý khen ngợi đứa trẻ này thật biết phép tắc.
Dương Hữu Thiên nói xong phất phất tay ra hiệu với Dương Tiêu, ý nói đưa Lạc Y đi an bài trong Dương phủ. Lạc Y quay đầu lại nhìn hai người, trong lòng vô cùng biết ơn. Cô vừa mất đi người thân của mình, bây giờ lại được chào đón trong một đại gia tộc như vậy, trước đây ai cũng bảo rằng người của Dương gia vô cùng đáng sợ, nhất định không được động vào gia tộc này. Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy Dương gia không hề đáng sợ như mọi người thường bàn tán, hơn nữa gia chủ của họ lại đúng là chính nhân quân tử, không giống cái bọn ỷ quyền ỷ thế cướp bóc những người yếu ớt.
Khi bóng dáng của Dương Tiêu và Lạc Y đi xa, Dương Hữu Thiên lúc này mới thở dài.
- Có phải nếu như đứa trẻ kia không phải là Thổ Mộc song hệ tinh căn cực phẩm thì ngươi sẽ không giữ nó lại đây đúng không?
Lão già bạch y ung dung nói một câu.
Dương Hữu Thiên trợn mắt một cái, không nghĩ bạch y lão già kia lại nói như vậy:
- Sao có thể như vậy chứ, Dương Hữu Thiên ta há có thể như vậy. Bất kể nó là ai đi nữa, hể là bằng hữu của con trai ta, ta sẽ cứu giúp. Miễn là không trái đạo lý...
Dương Hữu Thiên dừng lại một chút rồi tiếp tục:
- Tiểu cô nương kia cũng thật quá may mắn đi, nếu so với Hạo Vũ nhà chúng ta thì tiểu Vũ quả là đáng thương. Tạp tinh căn hạ đẳng, ôi...
Lời nói của Dương Hữu Thiên chất chứa sự chua xót khôn cùng, Hạo Vũ sinh ra đã là một đứa trẻ đáng thương. Không những mất đi mẫu thân của mình mà còn mang trên mình tạp tinh căn hạ đẳng. Nếu lúc này Hạo Vũ nói muốn tu luyện thì căn bản chính hắn cũng không có cách nào tiến xa trên con đường tu luyện được nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com