Chương 35: Hạo Lâm đối chiến Tô Mặc Trung
Bất quá, thanh âm của Hạo Vũ lại bình thản đến bất thường. Trên mặt của hắn vẫn giữ được nụ cười chế giễu Tô Uông Lam, nói:
- Ồ, ra là yêu hạch này là của Tô thiếu gia mua được, vậy ta sẽ đánh gãy tứ chi tên A Cửu này rồi ném ra ngoài phường thị thôi. Bất quá, ta nghe nói ba đại gia tộc ở Gia Lạc thành đều là gia tộc quyền thế nhất ở đây, đến những thứ nhỏ nhặt nhất cũng rất đặc biệt. Một lần mua một món đồ đều có thói quen gói tiền trong túi vải. Túi vải của Ưng gia được thêu một con đại bàng, túi vải của Dương gia chúng ta được thêu một con tuấn mã, bất quá lại chưa bao giờ thấy Tô gia các người dùng túi vải, chẳng lẽ là thêu một con rùa sao?
Lời nói này của Hạo Vũ không để cho Tô gia một chút mặt mũi nào, mọi người xung quanh vây lại xem náo nhiệt cũng không kìm được mà cười phá lên. Tô Uông Lang giận đến tím mặt, lôi trong người ra một cái túi vải thêu hình một con cự mãng, giận giữ quát:
- Ngươi là cái thá gì mà dám sỉ nhục Tô gia bọn ta? Nói cho ngươi biết, túi vải của chúng ta là mãng xà thượng cổ, không phải là thứ tầm thường như Dương gia các ngươi.
- Ồ vậy ra Tô thiếu gia ngươi cũng dùng túi vải để trả tiền, thật thất lễ, thất lễ.
Hạo Vũ vừa nói vừa bày ra bộ dạng hối hận với những lời nói trước đó của mình, giống như hắn thật sự hối hận vậy. Tô Uông Lam trong cơn giận dữ bất giác thấy có điều gì đó không đúng, không đợi hắn kịp suy nghĩ ra thì Hạo Vũ đã hướng Miêu Lĩnh Sâm nói:
- Miêu trưởng quản, ngươi có thể cho ta xem túi vải chứa một ngàn năm trăm kim tinh của Tô thiếu gia đây trả cho ngươi được không? Đây là điều cuối cùng ta hỏi ngươi đấy.
- Điều này...
Miêu Lĩnh Sâm lúc này mồ hôi lạnh ướt đẫm sống lưng rồi. Lão làm sao có thể ngờ Hạo Vũ lại hỏi đến túi vải thanh toán chứ. Tô Uông Lam cũng kinh hãi trong lòng, biết mình đã mắc mưu tên tiểu tử họ Dương rồi, bây giờ trong lòng đang rối loạn tìm cách chạy trốn khỏi phường thị càng nhanh càng tốt.
- Hừ, ta này mua yêu hạch là mua nợ thì lấy đâu ra túi vải, nếu phường thị này khi dễ người khác như vậy thì ta đây cũng không cần mua nữa. Chúng ta đi!
Nói xong, Tô Uông Lam với dạng điệu bất cần, dẫn thuộc hạ định rời khỏi phường thị này. Vừa đi được vài bước thì một thanh âm lạnh lẽo bất ngờ vang lên.
- Tô thiếu gia, ngươi không phải nghĩ rằng lời nói của đệ đệ ta lúc trước là trò đùa đấy chứ?
Không đợi Tô Uông Lam kịp quay đầu lại nhìn, một thanh thiết mâu phá không bay xoẹt về phía y. Thanh thiết mâu trực tiếp cắm vào một trụ đá ngay trước mặt hắn, chỉ cách đầu hắn khoảng một phân. Lúc này toàn thân Tô Uông Lam run lên từng trận liên hồi, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra. Hắn quay đầu, lấy hết can đảm chỉ về phía Hạo Lâm:
- Ngươi...ngươi, ta là người của Tô gia. Ngươi dám uy hiếp bổn thiếu gia?
- Tô gia, ngươi nghĩ Tô gia của ngươi to lắm sao? Cho dù Tô lão đầu có ở đây, ta muốn lấy đầu của ngươi, lão cũng không quản được, ngươi có tin không?
Giọng điệu đanh thép của Hạo Lâm khiến cho Tô Uông Lam không khỏi rùng mình một cái. Hạo Vũ lúc này mới cười lạnh trong lòng, gần chết đến nơi vẫn còn dãy dụa được, cái Tô gia này kẻ nào kẻ nấy đều y như nhau.
- Hà hà, Lam nhi tính tình bốc đồng, mong Thiết Mâu Thủ rộng lượng mà bỏ qua cho.
Thanh âm phát ra là từ một vị trung niên nhân, thân vận hôi bào, vẻ mặt bình tĩnh mà nói. Nhìn vào vị trung niên nọ, ai cũng có thể nhận ra người này có quan hệ đặc biệt với Tô Uông Lam.
Hạo Lâm thấy người này đến thì khuôn mặt cũng không ngạc nhiên, ngược lại, mở chiếc quạt xếp ra phe phẩy mà nói:
- Thì ra là Tô Mặc Trung tiền bối, nghe danh đã lâu.
- Thiết Mâu Thủ khách khí rồi, ta là tình cờ đi ngang qua phường thị này, không ngờ lại gặp Lam nhi tại đây. Mong cậu bỏ qua cho nó một lần, Tô mỗ vô cùng cảm kích.
Mặc dù vẻ mặt vô cùng khách khí, bất quá ai trong Gia Lạc thành này cũng đều nghe tới hung danh của y. Tô Mặc Trung là đệ đệ ruột của Tô Mặc Thừa, tu vi không kém hơn Tô Mặc Thừa là bao, việc ác của y làm không thể đếm xuể. Trong Gia Lạc thành này có rất ít người có thể so về tu vi với Tô Mặc Trung, lại còn hiếm người có thể so về độ âm hiểm với y hơn.
Hạo Lâm cười lạnh trong lòng, lão cáo già này bên ngoài thì khách sáo nhưng bên trong lại giống như hận không thể một tay đánh chết người của Dương gia bọn hắn. Hạo Lâm chắc chắn rằng nếu mình không buông tha cho Tô Uông Lãnh thì lão già Tô Mặc Trung này nhất định sẽ động thủ, bất quá đây là phường thị của Dương gia, liệu Thiết Mâu Thủ hắn sợ sao?
- Tô tiền bối, nếu như bằng hữu của đệ đệ ta nói dối thì có lẽ bây giờ đã bị đánh gãy tứ chi rồi. Tô Uông Lam vu oan giá họa cho người khác, chẳng lẽ một câu khách khí lại dễ dàng bỏ qua như vậy sao. Vậy Dương gia của chúng tôi cũng không cần cai quản phường thị này nữa, mời Tô tiền bối ngài đến đây làm trưởng quản thì có lẽ tốt hơn đấy nhỉ?
Hạo Lâm mỉa mai Tô Mặc Trung, y căn bản là không sợ lão ta. Là một thiên tài của Gia Lạc thành, vượt cấp khiêu chiến cũng không phải là việc y chưa từng làm. Tô Mặc Trung nghe Hạo Lâm nói những lời này, khuôn mặt nhất thời âm trầm, cười khẩy một cái nói:
- Ha ha, tốt, tốt, vốn ta đã cấp cho Dương gia các người một chút mặt mũi, nhưng không ngờ đám hậu bối các ngươi lại cuồng vọng đến như vậy. Nghĩ rằng một chút bản lĩnh liền có thể tại Gia Lạc thành này mà giễu võ dương oai sao, người khác sợ Dương gia các ngươi, còn Tô Mặc Trung ta không để các ngươi vào mắt.
- Hết cái tên rùa đen kia lại đến cái tên đại rùa đen này, ây da, không chừng sau này Tô gia các người nên lập một cái miếu thờ Thần Quy lão tổ thì hơn a!
- Ngươi muốn chết...
Lời châm biếm của Hạo Vũ không ngờ là khiến cho Tô Mặc Trung giận tím mặt. Chưởng phong bất ngờ tung ra, Tô Mặc Trung gầm lên một tiếng rồi chộp đến trước ngực của Hạo Vũ. Với cấp bậc này thì căn bản Hạo Vũ không có nửa cơ hội tránh né. Bất quá, khi lão còn đang nghĩ rằng một chưởng này đem Hạo Vũ đánh chết thì một luồng kình phong bén nhọn phóng đến trực tiếp đem chưởng phong của lão đánh bay.
- Hừ, đừng tưởng là trưởng bối thì muốn làm gì thì làm. Để hôm nay vãn bối lãnh giáo vài chiêu của Tô tiền bối xem xem rốt cuộc lợi hại đến cỡ nào.
- Được, được lắm. Tiểu bối như ngươi căn bản ta không thèm để vào mắt, bất quá nếu như ngươi cảm thấy một chút tu vi này mà có thể ngông cuồng trước mặt Tô Mặc Trung ta thì ngươi lầm to rồi.
Tô Mặc Trung đưa một chân phía sau, song chưởng đưa lên trước ngực. Toàn bộ tinh khí trong người lão vận chuyển mạnh mẽ, ào ạt phóng thích ra bên ngoài. Luồng quang mang nồng đậm bao phủ trên quyền đầu của lão, thủ pháp biến hóa một cách kỳ dị, hiển nhiên là đang thi triển tuyệt kỹ của Tô gia. Quyền đầu hùng hậu, ngay lập tức đánh về phía Hạo Lâm.
- Nhất tinh Địa Chi Cảnh?
- Đã thăng cấp Địa Chi Cảnh rồi?
- Không ngờ người này lại đáng sợ đến như vậy...
Hàng loạt tiếng bàn tán xôn xao vang lên, thực lực mà Tô Mặc Trung bày ra trước mắt so với Vu gia ngày trước thì đích xác lão già Vu Ất Niên còn không bằng con sâu cái kiến. Hạo Lâm trong lòng trầm xuống nhưng nét mặt thủy chung vẫn không thay đổi. Tu vi hiện tại của hắn đã là Nhân Chi Cảnh đỉnh phong, chỉ cách Địa Chi Cảnh một bước nữa mà thôi. Bất quá, hắn biết rằng một bước này của hắn không hề đơn giản chút nào, có khi phải mất đến một hai năm trời. Mà lão già trước mắt đã là nhất tinh Địa Chi Cảnh rồi, tuy hắn không nắm chắc đánh bại được lão, tuy nhiên cũng có thể cùng lão đánh một trận.
Hạo Lâm bước một bước quét về phía trước, từng luồng tinh khí hùng hậu lưu chuyển xung quanh cơ thể của hắn, hình thành một màn quang mang nhàn nhạt. Mỗi động tác của Hạo Lâm đều không nhanh không chậm, mỗi một bước chân đều rất nhẹ nhàng. Hạo Lâm là người tu luyện mang phong hệ tinh căn, đương nhiên sẽ không lấy quyền cứng đối cứng với lão già Tô Mặc Trung kia. Mỗi một động tác đều uyển chuyển giống như là nước chảy mây trôi, thủ pháp lướt giữa không gian giống như một cơn gió nhẹ, tuy nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng sắc bén.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com