Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36: Ai cũng trọng thương

Quyền đầu của Tô Mặc Trung đã đến trước mắt, Hạo Lâm cũng không nao núng, hữu chưởng vươn ra phía trước túm lấy quyền đầu kia. Khi mà mọi người xung quanh còn tưởng Hạo Lâm muốn sử dụng tinh khí của bản thân mạnh mẽ ngạng kháng cùng Tô Mặc Trung thì bất ngờ quỹ đạo của chưởng phong thay đổi, trực tiếp luồng qua một bên Tô Mặc Trung, sau đó dùng cùi chỏ ấn nhẹ vào hữu chưởng của hắn. Quyền đầu của Tô Măc Trung sượt qua người Hạo Lâm trong gang tấc, lại đấm vào một khoảng không vô nghĩa, lão tức giận vô cùng, không nghĩ là tên nhóc này lại dám đùa giỡn với lão.

Hạo Lâm lúc này mượn đà, bay về phía Tô Uông Lam đang run rẩy cả người, tiện tay rút thanh thiết mâu đang cắm trên tường xuống. Tô Mặc Trung cũng lôi trong Dung Nguyên Hoàn ra một thanh thiết chùy cực lớn, lão vung thiết chùy trên không trung vài vòng khiến cho không gian xung quanh dao động mạnh mẽ.

- Tô lão lấy ra Hắc Thạch Chùy rồi...

- Chẳng lẽ ông ta thật sự muốn hạ sát thủ với Dương thiếu gia?

- Hẳn là một trận chiến kinh thiên động địa đây...

Vài tiếng bàn tán lại xôn xao, Tô Mặc Trung nổi danh tại Gia Lạc thành không những vì tu vi của lão mà còn nhờ vào Hắc Thạch Chùy này. Một binh khí vô cùng lợi hại, tương truyền năm đó lão cướp được từ tay gia chủ của một gia tộc, Hắc Thạch Chùy này lúc đó là trấn gia chi bảo của gia tộc này. Tô Mặc Trung khi lấy được bảo vật liền đem gia tộc kia hóa thành lịch sử, một tràng cảnh vô cùng đẫm máu mà cũng từ đó danh xưng Huyết Chùy Nhân của lão nổi danh.

Hắc Thạch Chùy trong tay Tô Mặc Trung không ngừng phát ra luồng sát khí bạo liệt. Song thủ của lão nắm lấy Hắc Thạch Chùy bổ về phía Hạo Lâm, một chùy này người ngoài cũng đều có thể thấy được lão dùng đến bảy tám phần công lực. Không ngờ là đối với tiểu bối, lão cũng không có nửa điểm nương tay, nhiều người lại lắc đầu ngán ngẫm.

Thấy một chùy lợi hại bổ đến trước mắt, Hạo Lâm cũng không ngu ngốc đến mức cùng cái khí thế kia mà ngạng kháng. Hạo Lâm thân hình chuyển động, thiết mâu cắm xuống mặt đất, mượn lực từ thiết mâu mà vọt lên không trung.

- Tốc độ thật nhanh...

Tô Mặc Trung trong lòng cả kinh, một kích này của lão mang theo sát khí bạo liệt đánh về Hạo Lâm, tốc độ hiển nhiên là vô cùng cao. Vậy mà trong thoáng chốc, Hạo Lâm liền có thể tránh né được Hắc Thạch Chùy của y, tốc độ hiển nhiên là còn lớn hơn y vài phần. Hắc Thạch Chùy đập xuống một khoảng đất trống, mặt đất nứt toác ra, một chùy này của Tô Mặc Trung thậm chí làm cho mặt đất rung chuyển một hồi.

Hạo Lâm sau khi tránh né được đòn công kích kia thì cũng không dám tiếp tục đứng trên mặt đất mà sử dụng khinh công đạp trên mái của những quầy hàng, thân hình nhẹ nhàng lướt đi trên không trung một vòng xung quanh Tô Mặc Trung. Đồng thời, huy động tinh lực lên thiết mâu của mình, quát khẽ:

- Liệt Phong!

Thiết mâu trong tay Hạo Lâm vung lên vô số lần, mỗi một lần vung lên, một đường mâu khí vô thanh vô thức bắn thẳng phía Tô Mặc Trung đang đứng bên dưới.

- Trò trẻ con.

Tô Mặc Trung nhếch mép cười khẩy, hữu chưởng nắm lấy cán chùy lại vung lên, Hắc Thạch Chùy xoay quanh người của Tô Mặc Trung. Tinh khí cuồn cuộn bao bọc lấy Hắc Thạch Chùy mạnh mẽ đem mâu khí của Hạo Lâm bắn ra xung quanh. Những tiếng đinh đinh đương đương thanh thúy vang lên, nhất thời có vài tiếng hét thảm. Hiển nhiên là bị mâu khí do Tô Mặc Trung đẩy ra đánh trúng phải. Cái này cũng không thể trách họ được, biết có đánh nhau mà còn không tránh, đó là ngu ngốc.

Ngay lập tức, đám người xung quanh liền tản ra vài chục trượng để tránh cảnh trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết. Hạo Lâm phóng ra hơn chục đường thiết mâu nữa, đồng thời chân đạp không trung, lộn một vòng, mũi mâu hướng thẳng về phía Tô Mặc Trung quát lớn:

- Liệt Không Phá Cực Mâu! Phá!

Hạo Lâm cùng thiết mâu kết hợp thẳng tắp, giống như tạo thành một cây bạch tiễn bắn thẳng về Tô Mặc Trung còn đang phòng ngự kia. Tô Mặc Trung biết Hạo Lâm đang ra đòn sát thủ, cũng không dám xem thường, Hắc Thạch Chùy một lần nữa quét về phía sau. Tô Mặc Trung lấy đà vài bước, đạp không bay lên, đồng thời nhấc Hắc Thạch Chùy bổ về phía trước, lần này dĩ nhiên là dùng hết mười thành công lực.

- Hắc Thạch Vạn Cân!

Uỳnh...

Sau khi quát lớn một tiếng, thiết mâu cùng Hắc Thạch Chùy va chạm với nhau tạo nên một thanh âm bạo liệt. Cuồng phong mạnh mẽ từ cú va chạm nhất thời cuốn bay một số quầy hàng xung quanh, lực phản chấn khiến cho cả Hạo Lâm cùng Tô Mặc Trung bay ngược ra sau vài chục bước. Hạo Lâm tuy có chút chật vật nhưng lại mau chóng ổn định thân hình, còn Tô Mặc Trung e rằng thảm hơn rất nhiều. Y bay ngược về sau, đến Hắc Thạch Chùy trong tay còn bị văng ra một bên, phun ra một ngụm máu tươi.

Hạo Lâm lúc này lại lấy ra chiếc quạt xếp của mình, bày ra bộ dáng phiêu diêu tự tại, nói:

- Ha hả, không ngờ Huyết Chùy Nhân tiền bối lại lợi hại như vậy, vãn bối thật sự được mở mang tầm mắt.

Tô Mặc Trung lúc này mới chật vật đứng lên, thu lại Hắc Thạch Chùy, ngữ khí lãnh đạm:

- Hừ, ta đã xem thường ngươi, lần sau gặp lại thì đừng mong từ tay ta mà thoát được. Uông nhi, chúng ta đi!

Tô Mặc Trung biết rằng nếu tiếp tục đánh thì không hay, bản thân đã bị nội thương, còn tên nhóc kia lại không có vẻ chật vật là bao. Nếu tiếp tục đánh nữa thì e rằng sớm muộn cũng bại dưới tay y.

- Tô tiền bối, không lẽ ngài cứ định như thế mà đi sao?

- Ngươi muốn thế nào?

Nghe lời của Hạo Lâm giống như là không muốn cho lão rời khỏi nơi này, Tô Mặc Trung không kìm được mà quát một tiếng. Hạo Lâm cười lạnh, đưa bàn tay lên nói:

- Hai mươi ngàn kim tinh để đền bù tổn thất ở đây.

- Hừ!

Tô Mặc Trung hừ lạnh một cái, cuối cùng cũng lấy ra một cái túi vải ném cho Hạo Lâm, Hạo Lâm đảo mắt qua một cái cũng đếm đủ hai mươi ngàn kim tinh. Lúc này mới chắp tay với Tô Mặc Trung tiễn khách. Dáng vẻ của đám người Tô gia khi rời khỏi phường thị không thể buồn cười hơn, mọi người đều thở phào.

- Danh xưng Thiết Mâu Thủ quả là danh bất hư truyền, ngay cả Huyết Chùy Nhân cũng không phải là đối thủ.

- Ta nghĩ Thiết Mâu Thủ nắm được điểm yếu của Huyết Chùy Nhân, nếu không làm sao có thể...

- Ta cũng nghĩ như vậy...

Từng tiếng bàn tán xôn xao ngay sau trận đại chiến này, Hạo Lâm thu hồi thiết mâu của mình. Vừa lúc Hạo Vũ và Lạc Y cũng chạy tới:

- Đại ca thật uy phong!

Lạc Y không nhịn được mà trầm trồ tán dương một tiếng. Hạo Vũ cũng thêm vào vài câu:

- Đương nhiên rồi, cái lão rùa đen đó sao có thể là đối thủ của đại ca chúng ta chứ? Hắc hắc.

Phụt...

Đúng lúc mà Hạo Vũ còn đang cười đắc ý, Hạo Lâm không ngờ là phun ra một búng máu tươi, ngã khụy xuống. Những binh lính của Dương gia lúc này kinh hãi xúm lại chỗ của Hạo Lâm. Hạo Vũ kinh hoảng nói:

- Đại ca, đại ca, người không sao chứ?

- Không xong rồi, đại ca lúc giao thủ e rằng đã bị trọng thương rồi!

Lạc Y là một tiểu cô nương giỏi về y thuật, chỉ nhìn qua bộ dáng của Hạo Lâm lúc này thì cô đã biết lúc nãy Hạo Lâm căn bản chỉ là đang gắng gượng mà thôi. Vết thương này so với Tô Mặc Trung e rằng còn nghiêm trọng hơn vài phần.

Hạo Lâm mau chóng được đưa về Dương phủ để trị thương. Với thương thế này, đại hội tuyển chọn nhân tài cho Lôi Vân Tông sắp tới rất có thể vắng mặt y. Lúc này, giữa đại sảnh của Dương gia, Dương Hữu Thiên vẻ mặt âm trầm bất định, một hồi lâu mới có một vị trưởng lão lên tiếng:

- Cái Tô gia này có phải là không cần tồn tại ở Gia Lạc thành nữa hay không? Ngay cả phường thị chúng ta cũng dám náo loạn!

Một trưởng lão khác cũng không kìm nén được bình tĩnh mà thêm vào:

- Món nợ này sớm muộn gì chúng ta cũng phải đòi, điều lo lắng trước mắt chính là đại hội tuyển chọn sắp tới, hi vọng Lâm nhi có thể khôi phục trước khi nó diễn ra.

- Hừ, cái tên Tô Mặc Trung đó muốn chết, ta cũng sẽ chiều y.

Dương Hữu Thiên trầm mặc nãy giờ, nghe các vị trưởng lão bàn tán, lúc này mới chậm rãi lên tiếng:

- Các vị trưởng lão hãy nghe ta nói. Đại hội trước mắt đã đến gần, chúng ta phải đặt đại sự làm trọng, trước mắt rất cần sự liên kết của các gia tộc. Nếu lần này gây chiến với Tô gia e rằng sẽ ảnh hưởng đến việc này. Lâm nhi là hài tử của ta, không cần các vị nhắc nhở, thù này tất nhiên phải báo. Chỉ cần đại hội lần này kết thúc êm xuôi, Gia Lạc thành sẽ không còn Tô gia nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com