Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38: Leo núi gian khổ

Hạo Vũ nhìn tòa đại sơn trước mắt mà cảm thán một câu. Nghe Hạo Vũ nói thế, Lạc Y có chút giật mình hỏi:

- Vũ ca, ngươi chẳng lẽ chưa bao giờ đến nơi này?

- À thì...thì ta không có hứng thú với nơi này mấy...

Hạo Vũ gãi đầu xấu hổ nói. Kỳ thực hắn chưa đến nơi này bao giờ, so với phố xá, phường thị tấp nập thì đây chẳng khác nào cái lồng tẻ nhạt.

Con đường càng lên cao càng khó đi, tới giữa sườn núi thì hầu như không còn đường nữa. Hạo Vũ và Lạc Y lúc này đứng giữa sườn núi thấp thoáng có thể thấy được trên đỉnh núi, một thân ảnh vận bạch y đang tĩnh tọa. Người này không ai khác mà chính là thái thượng trưởng lão của Dương gia, Dương Thiên Chính.

Hạo Vũ thấy Dương Thiên Chính đang tĩnh tọa, lập tức mừng rỡ gọi một tiếng:

- Tổ bá, người mau mau giúp bọn ta lên đỉnh núi, ở đây không còn đường nữa!

Bạch y lão nhân không chút động đậy, một lúc sau mới chậm rãi nói một câu:

- Con đường cầu đạo, nếu không tìm được thì về đi!

- Người là có ý gì? Chẳng lẽ chúng ta phải leo lên đó sao?

Hạo Vũ kì quái hỏi một câu, thái thượng trưởng lão nói như vậy chẳng phải là nói bọn hắn leo lên đỉnh núi sao? Nếu không may rớt xuống, thì ngay cả những kẻ tu luyện cũng sẽ không toàn thây, chưa nói đến bọn hắn ngay cả những bước tu luyện đầu tiên còn chưa có học qua. Bất quá điều này lại không khiến cho Hạo Vũ có chút nhụt chí nào, muốn mạnh mẽ ai mà chẳng trải qua khổ cực, Hạo Vũ hắn một khi đã để tâm vào thứ gì thì đừng nói đến chuyện bỏ qua.

Hạo Vũ đảo mắt xung quanh sườn núi, từ đây lên đỉnh núi ngoại trừ một dải đá gồ ghề mọc chỉa ra bên ngoài và một số dây leo từ đỉnh núi mọc xuống thì chẳng còn cách nào khác để đi lên. Cho là hắn có thể trèo lên đỉnh núi, bất quá Lạc Y thì sao? Một tiểu cô nương suốt ngày chỉ biết chăm sóc dược liệu thì có thể một mình trèo đến đỉnh núi hay sao?

- Vũ ca, làm sao bây giờ?

Lạc Y lo lắng hỏi Hạo Vũ một câu, gia gia nhận cô làm đệ tử chân truyền khiến cô vô cùng sung sướng. Một khi tu luyện đến cường giả bậc cao, cô không phải chịu cảnh luôn sợ hãi người khác ức hiếp mình như trước. Bất quá bây giờ mới là bước đầu của tu luyện lại gian nan thế này, trong thoáng chốc lại khiến tâm tình của Lạc Y có chút nản lòng.

- Ta nhất đinh sẽ đưa được muội lên tới đỉnh núi.

Hạo Vũ nói với một vẻ chắc chắn. Hắn lấy trong người ra một kiện trang bị, Lạc Y trố mắt nhìn kiện trang bị này, đây hiển nhiên là thứ mà Hạo Vũ tự chế ra. Kiện trang bị này gồm ba cái móng, phía đuôi có một cái móc để buộc vào chân, đây là trang bị mà Hạo Vũ chế ra để đi trên sa mạc Đại Hành, Gia Lạc thành chính là nằm trên sa mạc Đại Hành này. Thông thường Hạo Vũ hắn rất ít khi ra khỏi Gia Lạc thành, chỉ những khi đi cùng đám bằng hữu ra ngoài thành tìm vài thứ đồ quý hiếm thì hắn sẽ dùng đến kiện trang bị này.

- Oa, thứ này đẹp quá. Vũ ca, đây là cái gì vậy?

- Đây là Đại Vũ Tam Thiết Hài. Ở đây có dây thừng, để ta buộc ngươi vào sau lưng, sau đó sẽ cõng ngươi lên.

- Điều này...

Tuy Lạc Y bây giờ là tiểu muội của Hạo Vũ, bất quá xét về máu mủ thì vẫn hoàn toàn là hai người xa lạ. Hơn nữa là một nam một nữ, Lạc Y nhất thời đỏ mặt ngượng ngùng. Hạo Vũ thì không biết điều đó, hắn lấy ra một cuộn dây thừng, sau đó vòng qua eo của Lạc Y.

- Tiểu Y, ngươi trèo lên lưng ta.

- A. Chuyện này...

- Chuyện này làm sao? Tiểu Y ngươi không muốn tu luyện sao?

Lạc Y ngập ngừng một lúc rồi cũng leo lên lưng Hạo Vũ. Hạo Vũ nhanh chóng buộc Lạc Y sát trên lưng mình, đồng thời mang Đại Vũ Tam Thiết Hài vào chân. Tam Thiết Hài khi mang vào chân thì lập tức ba cái móng kia xòe ra cắm xuống mặt đất.

- Vũ ca, ngươi cái gì cũng có thể chế ra được a!

Lạc Y không khỏi tấm tắc khen một câu, những đồ vật mà Hạo Vũ làm ra cô thậm chí chỉ mới xem được hai món. Cái thứ nhất là Đại Vũ Thập Tam Cầu, cái thứ hai là cái này. Hạo Vũ nhất thời không để ý đến Lạc Y, vẻ mặt hắn lúc này vô cùng khó coi. Hắn không ngờ lúc hắn cõng Lạc Y lại nặng như vậy, lúc trước hùng hổ bao nhiêu thì lúc này hối hận bấy nhiêu.

Hạo Vũ chậm rãi cõng lạc y đến bên vách núi, nắm lấy một sợi dây leo, từ chỗ này nhìn xuống cũng đến cả trăm trượng. Lạc Y lúc này không cần nói, hiển nhiên là đôi mắt nhắm tịt lại không muốn mở ra. Hạo Vũ dùng một sợi dây leo khác buộc thật chặt vào người mình phòng khi có sự cố thì cũng không đến nỗi mất mạng. Hắn nắm lấy sợi dây leo, hít một hơi thật mạnh rồi nhảy vọt lên vách núi.

Một sức ép cực kỳ kinh khủng truyền lên hai cánh tay Hạo Vũ, hắn lúc này chỉ muốn buông tay ra mà thôi, bất quá hắn biết nếu buông ra thì căn bản hai đứa sẽ cũng chết.

- Tổ bá! Người muốn thử thách, được thôi! Ta sẽ cho người thấy ta không phải là một đứa trẻ vô dụng!

Hạo Vũ hướng mắt lên trên đỉnh núi mà gào lên một cái, Dương Thiên Chính muốn thử thách bọn hắn, hắn cũng sẽ chấp nhận. Nhưng tổ bá của hắn lại muốn một tiểu cô nương yếu ớt như Lạc Y trèo lên đỉnh núi này thì thật là quá mức hoang đường rồi.

Hạo Vũ sau khi gào lên một cái, khí thế đột nhiên tăng cao. Hắn chậm rãi nhích từng nhích một trên đoạn dây leo. Móng vuốt của Đại Vũ Tam Thiết Hài cắm vào những chỗ lõm của vách đá. Một trượng, hai trượng, ba trượng...mười hai trượng, lúc này cả người Hạo Vũ đầm đìa mồ hôi. Toàn thân hắn lúc này không còn một chút sức lực nào cả, đôi tay đã ri rỉ máu ra rồi.

- Vũ ca, ngươi không làm sao chứ, ngươi để ta tự leo lên đó cũng được. Ngươi như thế này, ta thà không tu luyện còn hơn.

Lạc Y cảm thấy được Hạo Vũ đang run lên từng trận không ngừng, cánh tay đã rỉ máu thì nhất thời lo lắng nói một tiếng. Bất quá Hạo Vũ giống như là không nghe thấy lời của Lạc Y, vẫn tiếp tục từng bước một leo lên trên vách núi. Từng trận run rẩy truyền đến ngày càng mãnh liệt, sợi dây leo lúc này đã nhuộm một mảng huyết sắc.

Lại hơn nửa canh giờ sau, Hạo Vũ đã leo được khoảng ba mươi trượng. Hạo Vũ cảm giác như đôi tay của hắn không còn chịu sự kiểm soát của cơ thể hắn nữa mà vẫn theo quán tính tiếp tục leo lên. Thấy Hạo Vũ khổ sở như vậy, Lạc Y cũng không dám lên tiếng nửa lời, cô sợ lúc này chỉ cần một thanh âm nhỏ làm Hạo Vũ phân tâm thì mọi thứ sẽ tan tành.

Kịch, kịch...

Từng thanh âm nặng nề của Đại Vũ Tam Thiết Hài va chạm vào vách núi vang lên. Trong một thoáng chốc, Hạo Vũ cảm thấy mái tóc mình có một làn gió nhẹ thổi qua, hắn ngước lên thì minh bạch lúc này đã gần đến đỉnh núi rồi. Tâm thần Hạo Vũ cùng Lạc Y phấn chấn hẳn lên, rốt cuộc thì hai người bọn hắn cũng đã vượt qua thử thách đầu tiên của thái thượng trưởng lão.

- Vũ ca, để ta giúp ngươi!

Khi mà Hạo Vũ đã leo lên tới đỉnh núi, lúc này thanh âm nhỏ nhẹ của Lạc Y mới từ phía sau truyền đến. Lạc Y trực tiếp từ lưng Hạo Vũ trèo lên đỉnh núi, sau đó cô quay người kéo Hạo Vũ lên. Hai tay Hạo Vũ lúc này không khác gì một cặp huyết thủ, máu từ lòng bàn tay chảy dọc theo hai cánh tay, Lạc Y không chần chừ mà lấy ra dược liệu cầm máu từ trong Dung Nguyên Hoàn ra băng bó cho Hạo Vũ.

- Vũ ca, ngươi có nhất thiết như vậy không?

Lạc Y vừa băng bó vừa trách Hạo Vũ một tiếng. Vẻ mặt của Hạo Vũ lúc này cũng không còn nghiêm trọng như lúc trước, nghe Lạc Y nói thế thì hắn cũng cười hì hì một tiếng đáp:

- Không lẽ muội không muốn tu luyện nữa sao? Tổ bá thật quá đáng, người như muội sao có thể leo lên vách đá này được chứ?

- Dù sao cũng cảm ơn ngươi, Vũ ca!

Lạc Y tâm tình cũng đã ổn định, liền nói một câu cảm ơn với Hạo Vũ.

- Nếu không phải là tiểu tử ngươi đi cùng nó thì ta sẽ đưa nó lên, bất quá không nghĩ là ngươi cũng muốn lên đây cùng nó. Vậy ta cũng muốn thử xem bản lĩnh của con cháu Dương gia chúng ta rốt cuộc lợi hại đến thế nào. Ha ha...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com