Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39: Nhân ảnh

Một tiếng cười dài từ xa vọng tới, thái thượng trưởng lão thân vận bạch y đạp không bay đến chỗ Hạo Vũ cùng Lạc Y đang ngồi. Những lời này của Dương Thiên Chính quả không sai, Thổ Mộc song hệ tinh căn cực phẩm thì lấy đâu ra người thứ hai, nếu lỡ như Lạc Y rớt xuống vách núi mà chết thì quả thật lão sẽ không điên đầu hay sao? Lão đã sớm có tính toán riêng của mình, một khi xảy ra bất trắc liền ra tay ứng cứu, bất quá Dương Thiên Chính lại không ngờ rằng đứa cháu của lão lại kiên trì đến như vậy.

- Tổ bá, người như thế này là ức hiếp ta rồi!

Hạo Vũ gương mặt giống như vừa chịu một ủy khuất lớn, giọng điệu trách móc Dương Thiên Chính.

- Đừng nói với tổ bá là ngươi cũng muốn tu luyện đấy chứ?

Dương Thiên Chính thích thú hỏi Hạo Vũ một câu. Hạo Vũ thở dài một hơi p rồi nói:

- Ây da, ta cũng không muốn tu luyện gì đâu. Nhưng ta phải tự mình đánh què chân cái tên Tô lão "Quy" ấy đi thì mới hả dạ.

- Thế ngươi đến đây làm gì?

- Đương nhiên là để tổ bá dạy ta cách tu luyện rồi!

Hạo Vũ ngữ khí bình thản, Dương Thiên Chính thì không như vậy, ông cả đời chỉ nhận một tiểu cô nương Lạc Y này làm đệ tử. Cho dù là truyền nhân trong gia tộc thì cũng chưa chắc được lão nhận làm đồ đệ, mà bây giờ Hạo Vũ nói đến muốn học là học, chẳng phải giống như xem lão là lão sư công cộng hay sao?

- Ai nói là ta sẽ dạy ngươi, về đi!

Dương Thiên Chính sắc mặt chìm xuống, ngay lập tức xoay người, ra hiệu cho Lạc Y đi theo mình. Hạo Vũ thấy thế liền không chịu được, ngồi bịch xuống đất giả bộ khóc lóc thảm thiết:

- Ây da, ây da, ta từ nhỏ đã không có mẫu thân. Ai cũng coi thường ta, lúc trước chỉ có tổ bá là đối với ta rất tốt, bây giờ lại không muốn dạy ta tu luyện. Xem ra Dương gia này không ai cần ta nữa rồi, ta chỉ là một đứa trẻ đáng thương. Ây da...

Dương Thiên Chính cười khổ, lão chẳng phải là đi guốc trong bụng Hạo Vũ sao. Hạo Vũ biết ngoài cha hắn ra thì vị thái thượng trưởng lão này là người cưng chiều hắn nhất. Thậm chí những lúc Dương Hữu Thiên đứng ra giáo huấn hắn thì lão cũng một mực bao che cho hắn, lúc này Hạo Vũ khóc lóc thảm thiết chính là đánh vào tâm lý của Dương Thiên Chính, cả Dương phủ này, Hạo Vũ xưng danh đệ nhị ranh ma thì không ai dám xưng đệ nhất.

Chỉ thấy Dương Thiên Chính xoay người lại, thở dài một cái, giọng điệu buồn bã:

- Mẫu thân của ngươi quả là hồng nhan bạc mệnh, đến lúc chết vì sinh ra ngươi thì nó vẫn mỉm cười mãn nguyện. Đáng tiếc, đáng tiếc...

- Tổ bá, người nói chuyện gì đáng tiếc?

Hạo Vũ thấy Dương Thiên Chính ngữ khí đột nhiên bi ai, kinh ngạc hỏi một câu.

- Đáng tiếc, tinh căn của ngươi là tạp linh căn sơ đẳng. Người tu luyện quan trọng nhất là tinh căn, tạp tinh căn sơ đẳng của ngươi căn bản là chỉ có thể luyện khí ban đầu. Nhưng sau khi hoàn thành luyện khí thì không có cách nào kích phát được thuộc tính vốn có của tinh căn cả. Nếu cố chấp gắng gượng, không những là không thu được kết quả, mà e rằng kinh mạch sẽ đảo lộn, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Ngươi nghĩ rằng tại sao trong chừng ấy năm phụ thân của ngươi lại không ép buộc ngươi tu luyện, người như Hữu Thiên lại bằng lòng để ngươi rong ruổi phố phường sao?

- Ý người nói ta...ta không thể tu luyện sao?

Hạo Vũ vẫn không tin được lời nói của Dương Thiên Chính là sự thật liền hỏi lại một câu. Mặc dù hắn không có hứng thú với tu luyện, bất quá đó là chuyện của lúc trước. Bây giờ hắn muốn có thực lực, thực lực để không cần ai vì hắn mà tổn thương. Nhưng khi được những lời của Dương Thiên Chính nói thì tâm trạng của hắn chẳng khác gì đang rơi xuống vực thẳm vô tận.

- Là thật.

- Không, không thể nào, người nói dối ta đúng không. Người không muốn dạy ta thì không nên nói những lời này chứ!

Hạo Vũ khăng khăng Dương Thiên Chính đây chỉ là gạt hắn. Hắn không muốn tin vào sự thật này, hắn không muốn tin tinh căn của mình lại là tạp tinh căn sơ đẳng. Dương Thiên Chính nắm lấy bả vai của Hạo Vũ, ngữ khí một lần nữa lại mang vẻ nghiêm trọng:

- Hạo Vũ, nghe cho kĩ đây, điều này là thật. Ta sẽ không bao giờ đem Uyển Nhi ra làm trò đùa.

Dương Thiên Chính nhận thấy ánh mắt chua xót của Hạo Vũ, thanh âm cuối câu có chút dịu xuống. Lão biết rằng đây là đả kích rất lớn, với một đứa trẻ như vậy thì càng nguy hiểm hơn. Lúc này, khung cảnh trên ngọn đại sơn bỗng chốc yên tĩnh, chỉ còn nghe được từng đợt rít nhẹ của gió thoảng qua tai. Từng cơn gió nhẹ giống nhưng lại ẩn chứa một áp lực vô hình đè lên tâm trạng của Hạo Vũ, hắn đứng đó, cúi mặt một hồi lâu. Lạc Y cũng không dám tiến tới an ủi hắn, cô biết việc này đả kích lớn như thế nào, việc bây giờ là nên để hắn yên tĩnh một mình.

Hạo Vũ khuôn mặt đờ đẫn, Dương Thiên Chính đã quen với bộ dáng tinh nghịch của hắn từ lâu. Lúc này laị thấy hắn như vậy, trong lòng có chút xót xa. Hạo Vũ chậm rãi mở miệng nói một câu:

- Tổ bá...người đưa ta xuống đi.

- Ừm.

Dương Thiên Chính thân hình khẽ động, phi thân đến ôm lấy Hạo Vũ bay xuống bên dưới. Thân thủ của Dương Thiên Chính so với Hạo Lâm còn khủng bố hơn gấp bội. Nếu bây giờ ai nói trong Dương gia, cha hắn là lợi hại nhất thì hắn sẽ không bao giờ tin. Tổ bá của hắn đoán chừng còn lợi hại hơn cha nhiều lần.

Vách đá dựng đứng mà Hạo Vũ đã tốn biết bao công sức để đưa được Lạc Y lên trên thì bây giờ Dương Thiên Chính đi xuống chẳng khác nào chuyện con nít. Từng bước đạp vào vách núi cực kỳ nhẹ nhàng, giống như đang đạp lên cánh hoa mà đi, không hề phát ra một chút động tĩnh.

Hạo Vũ sau khi được Dương Thiên Chính đưa xuống chân núi, cũng không quay người lại mà bước đi một cách vô định. Dương Thiên Chính không nói lời nào, trong thâm tâm ông biết lúc này là lúc mà Hạo Vũ cần sự an tĩnh nhiều nhất.

Hắn bước đi mang theo tâm thái thất vọng, Hạo Vũ chưa bao giờ có cảm giác này, nếu không tu luyện thì thôi, tại sao hắn lại phải buồn? Chẳng phải giống như trước kia vẫn tốt sao? Hạo Vũ không hiểu được tại sao tâm trạng của hắn lại buồn bã đến như vậy, hắn theo vô thức đi đến một nơi trong Dương phủ. Một tiểu viên giáp với hậu viên Dương phủ, nơi đây trồng vô số loại hoa màu sắc thanh nhã. Cây cỏ trong sân và các cây hoa được bày trí vô cùng tỉ mỉ, tiểu viên này được thiết kế theo hình lục giác, có đến ba con đường xen kẽ thông tới tiểu viên này. Trung tâm của tiểu viên không ngờ là một nấm mộ lớn được xây bằng chất liệu hoàn toàn đều là tinh cương, trên bia mộ có khắc một dòng chữ "Lâm Uyển Nhi, bia mộ".

Đây hiển nhiên là bia mộ của mẫu thân Hạo Vũ, nơi mà mỗi lúc buồn phiền chuyện gì đó, hắn đều tới nơi này. Hạo Vũ đến trước tấm bia mộ, quỳ xuống, giọng điệu có chút chua xót:

- Mẫu thân, tại sao người lại bỏ ta mà đi. Ta rất nhớ người, ta muốn được một lần nhìn thấy mẫu thân người! Hức hức...

Hạo Vũ bỗng nhiên nức lên vài tiếng, nước mắt của hắn cứ thế mà lăn dài trên má. Hắn được sinh ra làm một thiếu gia của thế lực đứng đầu Gia Lạc thành, bất quá nếu được một điều ước, hắn thà được sinh ra trong một gia đình tầm thường, mỗi ngày được nhìn thấy mẫu thân của mình là hắn mãn nguyện rồi. Thứ tình cảm thiếu thốn này khiến cho tâm hồn của hắn bị tổn thương rất nhiều, người khác cho rằng hắn thật sự ham vui, rong ruổi. Nhưng chỉ có cha hắn là hiểu, Hạo Vũ đi tìm niềm vui cho mình vì không muốn lại phải nhớ tới mẫu thân của hắn.

- Người biết không? Người sinh ra ta là tạp tinh căn sơ đẳng, nhưng người lại sinh ra ta cái tính cố chấp. Một khi ta đã muốn tu luyện, cho dù là ông trời, cho dù là số mệnh cũng đừng nghĩ ngăn cản được ta...aaaaaa...

Hạo Vũ thét dài một tiếng khiến cho không gian yên tĩnh xung quanh nhất thời giao động, mây đen không biết từ đâu kéo đến ùn ùn, gió lớn nổi lên khiến cho những gốc đại thụ chắc khỏe nhất cũng phải nghiêng ngã. Bầu trời bỗng dưng tối sầm lại, Hạo Vũ trong lúc mơ hồ thấy được từ trên bia mộ, ba chữ "Lâm Uyển Nhi" đột nhiên sáng lên. Một luồng kim sắc quang mang từ trên tấm bia phóng ra, nhẹ nhàng lơ lửng trên không trung, hóa thành một thân ảnh kỳ bí. Thân ảnh đó vóc dáng vô cùng kiều mị, phiêu bồng trong không gian giống như một tiên nữ giáng trần vậy. Bất quá Hạo Vũ tại không thể nhìn thấy rõ được khuôn mặt của người phụ nữ kia.

Bóng ảnh đưa tay về phía Hạo Vũ, một thanh âm trong trẻo vang lên bên tai hắn:

- Vũ nhi, con đến đây với ta.

- Mẫu thân, là người? Thật sự là người?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com