Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40: Trời không ban cho ta con đường tu luyện thì tự ta sẽ mở lối mà đi!

Hạo Vũ không tin vào mắt mình nữa, hắn thậm chí còn tưởng rằng mình lúc này đang bị hoang tưởng. Hắn đưa tay lên dụi dụi mắt mình vài cái, bất quá thân ảnh kia vẫn hiện hữu ngay trước mắt hắn. Lúc này hắn mới mừng rỡ thốt lên:

- Mẫu thân, đúng là người rồi! Người có biết ta nhớ người...aaaaa...

Ngay khi mà Hạo Vũ bước lên nắm lấy tay của nhân ảnh kia. Một luồng năng lượng khủng bố vô thanh vô thức xuyên qua tay hắn, chạy khắp đại não. Hạo Vũ chỉ cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, cảnh vật xung quanh dần dần tan biến trong màn đêm tĩnh mịch. Hạo Vũ ngã xuống cạnh bia mộ, thiếp đi, không gian xung quanh tiểu viên lại trở về yên tĩnh như cũ giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

...

- Mẫu thân! Người đừng đi, đợi ta! Mẫu thân!

- A...

Hạo Vũ đột nhiên tỉnh giấc, trước mắt hắn là một khung cảnh cực kỳ quen thuộc. Trần nhà, chiếc bàn gỗ, những ly tách được trạm trỗ cầu kỳ, còn có những chậu cây mà phụ thân hắn đặt ở góc tường, kệ tủ đựng những sản phẩm mà do hắn chế ra. Đây chẳng phải là phòng ngủ của hắn sao?

Hạo Vũ chống tay gắng gượng ngồi dậy, đầu hắn lúc này vẫn còn đau lắm. Lắc lắc cái đầu vài cái lấy lại tỉnh táo, Hạo Vũ bước dậy khỏi giường, đến bên bàn gỗ, hớp một ngụm trà nóng. Ngay lúc đó, một thanh âm truyền tới:

- Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi, lần sau đừng có tới mộ của mẫu thân ngươi vào lúc trời mưa như thế nữa.

Một giọng nói lạnh lùng, Hạo Vũ không thể ngờ là trong gian phòng này lại có một người ngồi đây từ lâu mà hắn không nhận ra. Người này không ai khác chính là Dương Hữu Thiên, phụ thân hắn.

- Phụ thân, hôm qua ta nhìn thấy mẫu thân! Người nhất định đã gọi ta!

Ngoài dự liệu của Dương Hữu Thiên, lần này Hạo Vũ lại không lẩn tránh lời nói của ông, mà còn đáp lại với thái độ mừng rỡ. Bất quá, sự kinh ngạc của Dương Hữu Thiên duy trì không lâu thì nhanh chóng chuyển thành chua xót. Ông biết người vợ của mình đã qua đời hơn mười năm rồi, đây có lẽ vì Hạo Vũ quá nhớ mẫu thân hắn mà sinh ra hoang tưởng.

Ánh mắt của Dương Hữu Thiên dần dần trở nên ảm đạm, lúc sau mới nói tiếp:

- Vũ nhi, tổ bá của ngươi cũng đã nói cho ta biết rồi. Nếu như ngươi không tu luyện được thì cũng đừng quá đau buồn, mẫu thân ngươi mất rồi, nhất định Uyển Nhi trên trời sẽ không muốn nhìn thấy ngươi như thế này.

Dương Hữu Thiên vừa nói vừa dang tay ra ôm Hạo Vũ vào trong lòng, Hạo Vũ nghe phụ thân hắn nói vậy thì nhất thời kích động, đẩy mạnh phụ thân hắn ra nói:

- Phụ thân, người gạt ta, hôm qua ta rõ ràng đã thấy mẫu thân! Người còn nói ta đến đi với người!

- Vũ nhi, mẫu thân ngươi mất rồi, cả tu luyện cũng mất rồi! Ta thật vô dụng, ta có lỗi với ngươi, có lỗi nàng, Uyển Nhi à!

Dương Hữu Thiên giọng điệu đầy chua xót, hai mắt lúc này không tự chủ được mà đỏ lên. Hạo Vũ kinh ngạc nhìn phụ thân hắn, đây là lần đầu tiên hắn thấy phụ thân hắn như vậy. Hạo Vũ luôn nghĩ rằng phụ thân hắn là một người vô cùng nghiêm khắc, đối với cái chết của mẫu thân hắn lại không có một chút thương xót. Bất quá hắn đã lầm, tại lúc này hắn mới biết phụ thân hắn không những yêu mẫu thân hắn mà ông còn có cảm giác nợ người vợ của mình rất nhiều điều.

Hạo Vũ tiến đến vài bước, nắm lấy cánh tay của Dương Hữu Thiên mà kiên định nói một câu:

- Phụ thân, người sai rồi! Không phải sai vì phụ mẫu thân người, mà là sai vì không tin tưởng vào ta. Người biết điều khó thực hiện nhất trong cuộc đời ta là gì không? Đó là được gặp lại mẫu thân của mình, nhưng ta đã gặp được mẫu thân của mình rồi. Người tin hay không cũng không quan trọng, trời không ban cho ta con đường tu luyện thì tự ta sẽ mở lối mà đi!

Nói rồi Hạo Vũ xoay người bước ra khỏi gian phòng, Dương Hữu Thiên sau khi Hạo Vũ bước ra khỏi phòng thì tay chân bỗng nhiên run rẩy. Ông không phải kinh hãi vì những lời mà Hạo Vũ nói ra, mà chính là những gì ông cảm nhận được khi nắm lấy bàn tay Hạo Vũ:

- Khí...khí tức của Uyển Nhi?

Vừa rồi Dương Hữu Thiên nắm lấy cánh tay của Hạo Vũ không ngờ là cảm nhận được một luồng khí cực kỳ tươi mát, luồng khí này ông ta vô cùng quen thuộc, luồng khí tức này là của người vợ quá cố Lâm Uyển Nhi của ông. Một hồi sau, rốt cuộc Dương Hữu Thiên cũng định thần lại, lắc lắc đầu:

- Ài, xem ra ngay cả ta cũng đã nhớ nàng đến mức điên cuồng rồi. Uyển Nhi, nàng trên trời có linh thiêng, hãy phù hộ cho Vũ nhi...

Tiếng lẩm bẩm của Dương Hữu Thiên nhỏ dần nhỏ dần rồi vụt tắt trong căn phòng, ông lại rảo bước đến đại sảnh của Dương gia. Hạo Vũ đã hôn mê mấy ngày, trong thời gian này đều là đích thân ông chiếu cố cho hắn, sự vụ của Dương phủ vì thế mà chất đống, bây giờ cũng là lúc ông đi giải quyết hết những việc này.

Hạo Vũ tâm trạng vô cùng thoải mái, so với ngày hôm qua thì mọi uất ức của hắn đều tan biến sạch. Chí ít thì bây giờ, Hạo Vũ có một thứ rõ ràng để phấn đấu. Những thứ khác Hạo Vũ đều không để ý, nhưng những thứ hắn đã quyết thì không ai ngăn cản được.

Hạo Vũ bước dọc hành lang, hắn đi đến một cái tiểu viện, đây là nơi mà Lạc Y ở. Chỗ của Lạc Y cũng không cách xa phòng của Hạo Vũ là bao nhiêu. Hạo Vũ đến nơi thì cũng thấy Lạc Y đang chăm sóc cho vườn dược liệu của cô. Lạc Y dưới ánh nắng ban mai càng tô điểm nên vẻ đẹp hồn nhiên của tiểu cô nương này, một vẻ đẹp thuần khiết giống như chưa từng uống sương nuốt gió. Từ lúc quen Lạc Y, Hạo Vũ cảm thấy bản thân mình thay đổi nhiều hơn, hắn thấy mình phải có trách nhiệm bảo vệ nàng. Điều đơn giản là vì hắn thực sự đã trở thành ca ca rồi.

- Hạo Vũ, ngươi tỉnh rồi?

Hạo Vũ còn đang đứng ngẩn ngơ suy nghĩ thì một điệu cười trong trẻo đã vang lên, Lạc Y không biết đã phát hiện hắn tới đây từ lúc nào. Thậm chí cô chưa kịp cởi đôi bao tay của mình mà đã chạy lại phía của Hạo Vũ rồi, chuyện Hạo Vũ bị bất tỉnh vài ngày thì ai trong Dương phủ cũng biết. Lạc Y cũng rất lo lắng cho y, lúc này thấy Hạo Vũ đã tỉnh lại thì cô cũng vô cùng vui mừng. Hạo Vũ gật gật đầu với Lạc Y nói:

- Ân! Ta đã khỏe lại rồi, hì hì.

- Vũ ca, ngươi hôm nay đến đây là có chuyện gì sao?

Nhìn thấy được sự phấn khích trong đôi mắt của Hạo Vũ, không giống như hắn lúc trên ngọn đại sơn, Lạc Y tò mò hỏi một câu. Hạo Vũ hít một hơi, dõng dạc nói:

- Từ hôm nay, ta sẽ cùng muội luyện khí, bất kể tổ bá có đồng ý hay không. Người không dạy thì ta học trộm!

- Vũ ca, chẳng phải gia gia đã nói là...

Lạc Y chưa nói hết câu thì Hạo Vũ xua xua tay ý nói hắn không có để tâm những lời của Dương Thiên Chính trong lòng. Lạc Y cũng biết Hạo Vũ là một người cố chấp nên cũng không nói gì thêm.

- À đúng rồi, Vũ ca, ngươi nhìn xem, nghĩa phụ đã mang vườn dược liệu của ta tới rồi.

Vừa nói, Lạc Y vừa vuốt ve một nhánh dược thảo trên tay. Hạo Vũ nhìn ra được ánh mắt vui sướng của Lạc Y. Từ lúc đến Dương gia đến giờ, có lẽ đây mới là lần đầu tiên mà tiểu cô nương này thật sự cười.

- Tiểu Y, ngươi đừng gọi phụ thân ta là nghĩa phụ được không. Sau này cũng sẽ là phụ thân ngươi, người thật sự đã coi ngươi là con gái của người rồi.

Lạc Y tròn xoe hai mắt nhìn Hạo Vũ, cô không ngờ Hạo Vũ lại nói về chuyện này. Lạc Y mỉm cười gật gật đầu với Hạo Vũ, mái tóc khẽ nhẹ đung đưa một mùi hương thơm dễ chịu:

- Hảo a, sau này ta sẽ gọi nghĩa phụ là phụ thân, nếu ngươi bắt nạt ta, ta sẽ nói cho phụ thân biết a!

- Hì hì, sao ta có thể bắt nạt muội được cơ chứ?

Hạo Vũ cười nói với Lạc Y, rồi sau đó giúp Lạc Y tiếp tục chăm sóc cho vườn dược thảo của nàng. Mãi đến chiều, lúc này cũng đã đến lúc Lạc Y phải đến hậu sơn luyện khí cùng Dương Thiên Chính, Hạo Vũ đồng dạng là cùng Lạc Y. Lần này, không như lần đầu mà hai người đến hậu sơn, Dương Thiên Chính không biết từ bao giờ đã đứng đợi dưới chân núi. Hiển nhiên là để mang Lạc Y lên đỉnh núi để tu luyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com