Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41: Linh Cốt Băng Tuyền

Dương Thiên Chính thấy Hạo Vũ đi cùng với Lạc Y thì nhất thời kinh ngạc. Chuyện lần trước mà ông nói với Hạo Vũ chẳng những không làm hắn có chút nản lòng, mà lúc này ông cảm thấy Hạo Vũ biểu hiện ra bên ngoài một vẻ quyết tâm mãnh liệt mà ông chưa từng thấy.

Dương Thiên Chính hướng Hạo Vũ hỏi một câu:

- Chuyện lần trước, ngươi nghe không hiểu sao?

- Người cứ mặc kệ ta, số mệnh của ta là do ta quyết. Người không dạy thì ta sẽ tự học lấy.

Hạo đáp lời Dương Thiên Chính một cách quả quyết. Dương Thiên Chính cười khổ, đứa nhóc này quả là cứng đầu, vậy thì cứ để cho nó tu luyện một thời gian, đến lúc gặp khó khăn sẽ tự biết đường mà lui vậy. Dương Thiên Chính nghĩ bụng trong lòng, sau đó gật đầu với Hạo Vũ nói một câu:

- Cũng được! Để cho ngươi luyện khí rèn luyện gân cốt cũng chẳng sao.

Vừa dứt lời, Dương Thiên Chính vung tay ôm lấy Lạc Y cùng Hạo Vũ mà thi triển khinh công bay lên đỉnh núi. Vừa lên đến đỉnh núi, một luồng tinh khí nồng đậm sộc vào mũi của Hạo Vũ, lần trước tới nơi này hắn không có để tâm đến chuyện này lắm. Quả thật nơi đây là một nơi lý tưởng nhất để tu luyện trong Gia Lạc thành. Hắn hít một hơi rồi quay sang nói với Dương Thiên Chính:

- Tổ bá, nơi này sao ta chưa từng nghe người trong phủ nói qua?

- Trong phủ thực ra chỉ có một số người mới được phép đến đây để tu luyện, trừ các vị trưởng lão ra thì hai ngươi là những người trẻ tuổi nhất được phép đến đây.

Hạo Vũ trợn mắt há mồm một phen, vậy chẳng phải nói là ngay cả đại ca và nhị ca hắn cũng chưa bao giờ được đến đây để tu luyện hay sao? Lại nói, đại ca Hạo Lâm của hắn là một thiên tài trong Gia Lạc thành mà còn không được đến đây thì nơi này phải đặc biệt đến mức nào.

Hạo Vũ đảo mắt xung quanh một lượt, cảm thấy cảnh sắc nơi đây mang một vẻ hoang sơ bí ẩn. Vô số gốc cây đại thụ với đường kính khổng lồ mọc san sát nhau, cây dây leo thì càng là nhiều hơn, dây của chúng dài thả xuống bên dưới vách núi dài đến vài trăm trượng.

Hạo Vũ nhìn thấy đỉnh núi này là một nơi bằng phẳng, trung tâm của đỉnh núi có một bãi đất được bao quanh bởi những cây đại thụ khổng lồ. Dương Thiên Chính dẫn Hạo Vũ cùng Lạc Y xuyên qua cánh rừng đại thụ để đến bãi đất này. Trên bãi đất có sáu phiến đá cao đến vài chục trượng, Hạo Vũ chưa từng thấy phiến đá nào lớn đến như vậy trước đây.

Những phiến đá này cổ xưa đến mức rong rêu đều bao phủ toàn bộ trên bề mặt. Thấp thoáng có thể thấy được trên mỗi phiến đá đều khắc một ký hiệu. Khi mà Hạo Vũ còn đang tò mò về nơi tu luyện bí ẩn này, Dương Thiên Chính đã quay người nói với hắn:

- Đây là thánh địa của Dương gia chúng ta, năm xưa Dương lão tổ là một cường giả đạt đến Lộ Tinh Cảnh, xưng bá một phương. Đây là nơi mà người đã tạo ra, trên này có sáu cái cột trụ biểu thị cho lục đại nguyên tố trong tinh căn. Dương lão tổ đã dùng thần thông của mình để hội tụ linh địa tinh khí tại đỉnh núi này, vậy nên tinh khí ở đây nồng đậm gấp mấy chục lần những nơi khác trong Gia Lạc thành.

- Tổ bá, ta nghe phụ thân nói có tất cả tám đại nguyên tố, nhưng tại sao ở đây chỉ có sáu?

Lạc Y nhớ tới lời của Dương Hữu Thiên nói lúc trước, tò mò hướng Dương Thiên Chính hỏi một câu. Dương Thiên Chính gật đầu nói:

- Lạc Y, ngươi nói không sai, quả thật là có tám đại nguyên tố, bất quá Hư Vô tinh căn và Hắc Ám tinh căn lại quá hiếm hoi. Vậy nên, ở đây chỉ có sáu phiến đá của lục đại nguyên tố còn lại. Những phiến đá này đều là để khảo nghiệm sự tiến triển của các ngươi.

Lạc Y cùng Hạo Vũ cũng hiểu được ít nhiều qua lời của Dương Thiên Chính. Riêng đối với Hạo Vũ, hắn không quan tâm lắm đến những phiến đá này, bởi hắn là tạp tinh căn, làm gì có phiến đá nào là tạp tinh căn cơ chứ?

Dương Thiên Chính lại nhìn Lạc Y nói tiếp:

- Lạc Y, ngươi đến đây.

Lạc Y không ngần ngại mà ngay lập tức tiến về phía của Dương Thiên Chính.

- Bây giờ ngươi đặt tay lên bia đá này.

Dương Thiên Chính chỉ về phía một phiến đá, trên phiến đá này ghi chữ "Thổ" rất lớn. Tại trung tâm của phiến đá lại có một cái thạch bi, thạch bi này có màu nâu của đất. Lạc Y tiến đến theo như chỉ dẫn của Dương Thiên Chính, nắm lấy thạch bi. Ngay lập tức, thạch bi sáng lên chói lóa, phiến đá cũng đồng thời rung lên một cách dữ dội.

Dương Thiên Chính cũng cả kinh, từ khi ông tiếp quản nơi này cho đến nay, đây là lần đầu tiên ông thấy một điều kỳ quái đến vậy. Ánh sáng của thạch bi chuyển từ màu nâu sang màu xanh, màu vàng, màu cam rồi cuối cùng dừng lại ở màu đỏ. Một dòng chữ cực lớn hư ảo xuất hiện bên trên phiến đá "cực phẩm tinh căn thổ hệ".

Dương Thiên Chính gật gật đầu rồi đưa Lạc Y đến bên một phiến đá khác, phiến đá này bên trên lại có một chữ "Mộc". Lần này, thạch bi trên phiến đá "Mộc" cũng đồng dạng là dừng lại tại màu đỏ. Một dòng chữ hư ảo lại xuất hiện "cực phẩm tinh căn mộc hệ".

Điều này không ngoài dự liệu của Dương Thiên Chính, ông chỉ muốn kiểm chứng lại song hệ tinh căn của Lạc Y mà thôi. Sau khi kiểm chứng xong, thạch bi lại trở về màu sắc như cũ. Lúc này, Dương Thiên Chính mới nhìn Lạc Y cùng Hạo Vũ mà nói một câu:

- Lần sau đến đây, hai ngươi cứ lên đây bằng cách như lúc đầu các ngươi sử dụng là được rồi.

- Tổ bá, người lại nói chúng ta trèo lên đây?

- Không sai!

Hạo Vũ kì quái hỏi một câu, bây giờ chẳng phải là lúc luyện khí sao, tại sao phải leo trèo làm gì chứ? Dương Hữu Thiên ngược lại thì vô cùng bình thản, không nhanh không chậm mà đáp một câu, ngữ khí vô cùng chắc chắn.

- Luyện khí là bước tu luyện đầu tiên của mỗi một kẻ tu luyện. Được chia làm cốt, thể, tâm, khí. Mỗi một phần đều quan trọng như nhau, nếu các phần luyện khí không phát triển đồng thời thì căn cơ không được vững chắc, ảnh hưởng trực tiếp đến những cảnh giới tu luyện sau này.

- Bảo các ngươi đi leo núi là để các ngươi luyện sức chịu đựng của cơ thể. Đừng nghĩ nó là điều nhảm nhí, một khi phần thể đại thành, các ngươi sẽ phải biết ơn mấy cái dây leo kia nhiều đấy. Còn nữa, phần thể và phần cốt là hai phần phải tu luyện song song, cho nên ngoài leo núi ra, các ngươi phải ngâm mình trong linh tuyền kia.

Dương Hữu Thiên vừa nói vừa đưa tay chỉ về một dòng suối nhỏ phía sâu trong đại sơn. Thấp thoáng có thể thấy được từng làn khói xanh tỏa ra nghi ngút từ linh tuyền này.

- Đó là linh cốt băng tuyền, người bình thường khi bước vào linh cốt băng tuyền sẽ chịu một sự giày vò đến tận xương cốt. Người chịu đựng dưới linh cốt băng tuyền càng lâu thì phần cốt càng vững chắc. Các ngươi thật may mắn a, nếu là người ngoài thì luyện cốt phải chịu những thứ kinh khủng hơn như thế này nhiều, bất quá cũng đừng xem thường linh cốt băng tuyền, cảm giác khi bước vào không hề dễ chịu đâu!

- Gia gia, linh tuyền này ở đâu mà có? Nơi này bí ẩn như vậy chẳng lẽ là do linh tuyền này sao?

Lạc Y thắc mắc nhìn Dương Thiên Chính hỏi một câu. Loại linh tuyền mang đầy hàn khí như thế này quả thật cô chưa thấy bao giờ, tác dụng kỳ diệu như vậy thì nói đây là bảo vật của Dương gia cũng không sai. Dương Thiên Chính cười nhẹ một cái, lắc lắc đầu:

- Nếu vì một cái linh tuyền này mà gọi là bí ẩn thì bọn ta quá hổ thẹn rồi. Chuyện này các ngươi sau này từ từ sẽ biết, bây giờ ta sẽ đưa các ngươi đến linh tuyền để luyện cốt. Hạo Vũ, nếu ngươi không chịu được thì không cần đi, việc này can hệ đến tinh căn bẩm sinh của mỗi người. Tạp tinh căn của ngươi...ài, ta sợ ngay đến nửa nén hương cũng không có cách nào chịu nổi.

- Tổ bá, người quá xem thường ta rồi a, ta chưa thử làm sao biết được.

Hạo Vũ vỗ ngực bất mãn, Dương Hữu Thiên cũng không có cách nào, chỉ đành lắc đầu cười khổ. Vậy thì cho hắn thử một lần cũng không sao, bất quá ông cũng có chuẩn bị, nếu Hạo Vũ có bất trắc thì sẽ lập tức ra tay.

- Được, chúng ta đi!

Nói xong, Dương Thiên Chính lại ôm lấy Hạo Vũ cùng Lạc Y mà sử dụng khinh công kinh người của mình băng qua vô số cây đại thụ đến trước linh tuyền. Một cảm giác lạnh lẽo đến kinh người ngay lập tức xâm nhập cơ thể của Lạc Y và Hạo Vũ, đừng nói là bước xuống linh cốt băng tuyền, ngay cả đứng bên trên thì bọn hắn cũng không chịu nổi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com