Chương 42: Tu luyện gian khổ (1)
Hạo Vũ không nhịn được mà thốt lên một câu:
- Tổ bá, người thế này là muốn hại chết chúng ta rồi!
- Hừ, cái tên nhóc nhà ngươi, tổ bá chưa nói chưa rằng mà đã buông lời trách móc ta rồi.
Dương Thiên Chính nghe Hạo Vũ nói thì không khỏi bất mãn, mắng một tiếng. Chỉ thấy lão tiếp tục nhấc bổng Hạo Vũ và Lạc Y bay thêm một đoạn nữa, Dương Thiên Chính hướng về phía hạ nguồn của linh tuyền mà tiến tới. Càng xuôi về bên dưới, mức độ nồng đậm của linh tuyền càng ngày càng giảm, hàn khí theo đó mà cũng giảm xuống nhiều lần.
Hạo Vũ thả lỏng thân thể mình đi rất nhiều, không còn cảm giác bị áp chế giống như lúc ở thượng nguồn. Hắn hiểu rằng người có thể bước vào thượng nguồn của linh tuyền phải có thực lực bậc nào. Nếu là hắn thì e rằng đến một khắc cũng không tài nào chịu nổi.
Dương Thiên Chính lúc này ngừng lại tại nhánh linh tuyền, mặt nước ở đây loãng hơn vài chục lần so với ban đầu. Hàn khí lạnh lẽo cũng như có như không, phảng phất phía trên bề mặt của linh tuyền. Dương Thiên Chính chỉ tay về phía linh tuyền, hướng Hạo Vũ cùng Lạc Y trầm giọng nói:
- Hai ngươi ngâm chân của mình vào linh tuyền, nếu chịu được một canh giờ, khảo nghiệm coi như hoàn tất.
- Tổ bá, người như thế này mà khảo nghiệm gì chứ. Chẳng bằng ta về phủ ngâm chân trong chậu nước lạnh thì hơn.
Hạo Vũ cảm thấy kỳ quái mà hỏi Dương Thiên Chính một câu. Dương Thiên Chính lắc đầu cười khổ, không trả lời mà xoay người biến mất trong cánh rừng. Chỉ nghe thấy một tiếng nói vang vọng lại:
- Vũ nhi, đừng có mà làm phiền Lạc Y tu luyện, ta mà thấy ngươi làm phiền nó thì ngày mai không cần đến đây nữa.
Những lời này khiến cho Hạo Vũ bất mãn hét một tiếng:
- Thiên vị, đây là người thiên vị...
- Thôi nào Vũ ca, ngươi có muốn tu luyện nữa không đấy. Ta thấy linh tuyền này không đơn giản, ắt hẳn không giống như chậu nước lạnh mà ngươi tưởng tượng đâu.
Lạc Y nãy giờ vẫn im lặng, lúc này đột nhiên lên tiếng khiến cho Hạo Vũ định thần lại. Hắn sực nhớ lại những lời Dương Thiên Chính đã nói về linh cốt băng tuyền này, người tu luyện cốt trong linh cốt bằng tuyền được hấp thu lượng tinh khí dồi dào, bất quá lại chịu một thử thách vô cùng lớn. Hạo Vũ cũng không biết thử thách này là gì, không nhịn được mà tiến đến bên cạnh linh tuyền.
Hắn cởi bỏ đôi hài của mình, xắn ống quần lên và từ từ bước xuống linh tuyền trước đôi mắt kinh ngạc của Lạc Y. Cô không nghĩ Hạo Vũ chẳng nói chẳng rằng, liền một mạch bước xuống linh tuyền như vậy. Bất quá, khi mà Hạo Vũ bước xuống linh tuyền liền cười ha hả:
- Ta biết ngay mà, linh tuyền này cũng chẳng đáng sợ là bao...á...a...
- Vũ ca, ngươi làm sao rồi?
Hạo Vũ dương dương tự đắc chưa được bao lâu thì một cảm giác cực kỳ đau đớn truyền đến đôi chân của hắn. Mặt nước bỗng nhiên hình thành hai cái xoáy nước xung quanh đôi chân của Hạo Vũ, hắn chỉ cảm thấy hai chân của hắn như bị cắt lìa đi, từng đợt xoáy nước giống như từng con dao cắt vào da thịt Hạo Vũ. Hắn chỉ kịp a lên một tiếng rồi đứng bất động một chỗ mà run rẩy. Lạc Y thấy Hạo Vũ biểu hiện kỳ quái liền hỏi một tiếng.
- Đau...đau lắm. Lạc Y, ngươi đừng có xuống đây!
Hạo Vũ vừa nói vừa cảm giác giống như đôi chân của hắn bị cắm chặt trong dòng linh tuyền này rồi, căn bản là không có rút ra được nữa. Từng dòng nước nhẹ nhàng lưu chuyển xung quanh đôi chân của Hạo Vũ lại mang đến cảm giác tựa như là thay gân hoán cốt. Bất quá Hạo Vũ cắn chặt răng cố nén cơn đau của mình, hắn không nghĩ là tu luyện cốt lại đau đớn về thể xác như vậy, so với leo núi kia thì còn khủng khiếp hơn vài phần.
- Tại sao chứ, dòng linh tuyền này khủng khiếp đến như vậy sao?
- Đúng, ta nghĩ ngươi sẽ không chịu nổi...
Hạo Vũ chưa kịp dứt lời thì đã thấy Lạc Y bước chân xuống linh tuyền. Hắn hoảng hốt một phen, bất quá đôi chân hắn không tài nào nhúc nhích được. Khi mà Hạo Vũ còn tưởng rằng Lạc Y sẽ bi thảm hơn hắn rất nhiều thì gương mặt của cô chẳng có biểu hiện gì đau đớn cả. Xoáy nước nhẹ nhàng hình thành trên đôi chân của Lạc Y, từng luồng quang mang lục bích tản mát từ trong cơ thể của Lạc Y đi ra ngoài, hòa với làn nước kia vô cùng êm dịu.
Lạc Y chỉ nhíu mày một cái, chỉ thấy lực lượng của nước trong linh tuyền thẩm thấu vào trong đôi chân của mình, không hề có dấu hiệu đau đớn giống như biểu hiện của Hạo Vũ. Tuy có một chút ngứa ngáy khó chịu, bất quá Lạc Y có thể chịu được cái này. Chẳng lẽ đây là hiệu quả của tinh căn của mình sao?
Khi mà Lạc Y còn đang suy nghĩ thì âm thanh của Dương Thiên Chính lại vang vọng:
- Bây giờ thì ngươi hiểu được tại sao tạp tinh căn tu luyện lại muôn vài khó khăn rồi đấy. Đây là do sự bài xích của linh tuyền đối với tạp tinh căn, trái lại Lạc Y có mộc tinh căn dẫn động nước, việc hấp thụ chẳng khác nào nước chảy mây trôi...
Tiếng nói của Dương Thiên Chính một lần nữa nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất sau phiến rừng. Hạo Vũ cũng đồng thời chau mày, nếu ngày nào cũng như vậy thì thực sự hắn chịu một thiệt thòi lớn rồi. Hơn nữa, đây mới chỉ là luyện cốt, còn chưa biết liệu những phần luyện khác có gian nan như vậy hay không?
Xoạt!
Hạo Vũ trầm ngâm một lát rồi xé đứt một vạt áo nhét vào miệng, hai tay nắm chặt để bên hông. Điều này không khỏi khiến cho Lạc Y bên cạnh ngạc nhiên. Hạo Vũ nhắm mắt dưỡng thần, Lạc Y cũng không tiện hỏi, đôi mắt cũng khép hờ, cảm nhận lực lượng của dòng nước thẩm thấu qua da thịt. Hạo Vũ cảm nhận được lực lượng của nước trong linh tuyền vô thanh vô thức cọ rửa thân thể, như tẩy xương phạt tủy. Thời gian càng trôi qua, cảm giác đau đớn của linh tuyền gây ra trên người hắn ngày một ít đi, hắn có cảm giác chuyển dần từ chịu đựng sang cảm thụ.
- Sảng khoái! Sao ta lại có cảm giác này?
Hạo Vũ không khỏi âm thầm kinh hãi, hắn vốn nghĩ dưới áp lực nước trong linh tuyền, nhiều nhất hắn có thể gắng gượng được nửa nén nhang. Bây giờ nói không chừng để cho hắn ngồi trong linh tuyền này cả ngày cũng có khả năng.
Hạo Vũ buông lỏng cơ thể của mình xuống, không còn tư thế chật vật như trước, tâm tình cũng trầm ổn hơn. Hắn từ từ cảm nhận từng dòng tinh khí rót vào trong xương tủy, cảm giác có một chút ngứa ngáy, nhưng hắn rõ ràng xương cốt của mình so với trước kia lại tăng thêm vài phần cứng rắn.
Dương Thiên Chính đứng sau mảng rừng kia cũng không khỏi nhíu mày, lẩm bẩm:
- Hạn một nén nhang cũng sắp cạn, làm sao mà tiểu tử kia còn chưa ra khỏi linh tuyền?
Cũng không đợi bao lâu thì nén nhang cuối cùng cũng cháy hết, Dương Thiên Chính một lần nữa xuất hiện bên cạnh linh tuyền, phất tay một cái đem Hạo Vũ cùng Lạc Y hết thảy lên bờ. Hạo Vũ còn đang chìm đắm trong sự cảm thụ tinh túy, bỗng nhiên cảm thấy một cỗ năng lượng nhẹ nhàng cuốn hắn ra khỏi linh tuyền. Lúc này mới mở mắt ra, khẽ nói:
- Đã xong rồi sao, thật là nhanh a!
- Vũ nhi, ngươi nói cho tổ bá xem xem làm sao ngươi trụ được trong linh tuyền một nén nhang?
Dương Thiên Chính đem vẻ mặt kỳ quái hướng Hạo Vũ hỏi rõ, thậm chí còn không để ý đến thành quả của hai người sau khi từ linh tuyền đi ra. Hạo Vũ không hiểu chuyện gì, đáp lại Dương Thiên Chính với bộ dáng không vui:
- Tổ bá, có phải người là lừa gạt ta hay không? Cái gì mà tạp tinh căn bị bài xích, ta ngược lại cảm thấy rất là thống khoái a!
- Thống khoái? Hạo Vũ, ngươi không nói chơi tổ bá đấy chứ?
- Ài, ta lừa người để làm cái gì chứ?
Dương Thiên Chính nhíu mày một hồi lâu, rốt cuộc tâm tình cũng bình tĩnh trở lại. Phất phất tay, giọng điệu nhẹ nhàng:
- Hôm nay đến đây thôi, ngày mai cả hai ngươi lại đến.
Hạo Vũ cùng Lạc Y ngay lập tức ly khai ngọn đại sơn, trở về Dương phủ. Hắn từ lúc trong linh tuyền bước ra đã có chút nhận thức về tu luyện, tu luyện hẳn không phải là một thứ nhàm chán. Ngược lại, tu luyện lại giống như hắn lúc đang chế ra những kiện vũ khí cho mình vậy. Cảm giác đạt được một loại sức mạnh khiến cho tâm thần hắn lại đạt thêm một bước thỏa mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com