Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Suỵt...

Cả hai cứ ăn đến khi đứa nào đứa nấy no căng, lăn dài ra ghế. Quãng thời gian hạnh phúc phải chăng trôi qua có chút nhanh? Đồng hồ điểm 7h30, lúc ấy tôi chỉ ước mình cất toẹt cái thứ đồ điện kia đi cho nhanh.
Không hề nằm ngoài dự đoán, anh đứng dậy rồi chuẩn bị đi luôn. Tôi chỉ biết ngoái nhìn theo bước chân anh ra tới cửa. Hyeon-jun bắt được ánh nhìn ấy rồi cười với tôi. Biết làm sao được, tôi lỡ hứa mất rồi, chẳng lẽ lại rút lời...
Hyeon-jun khẽ vẫy tay tạm biệt, tôi cũng chào anh đáp lại.

Từ bao giờ mà mình lại níu chân một người nhiều đến thế?...

Anh rời đi và tôi nghe tiếng giày bước ngoài hành lang, cho tới khi nó nhỏ dần, nhỏ dần. Căn nhà trở về với trạng thái mà nó luôn thế. Cô quạnh, trống trải. Chỉ còn mình tôi, trải người trên tấm nệm sofa mềm mịn. Một khoảng vắng lặng trùm lên căn phòng, tối mịt. Đèn vẫn bật, TV vẫn sáng, nhưng lòng tôi lại xám ngắt. Và vầng trăng khẽ lay động trong con ngươi tôi.

Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, tôi vẫn nằm ở đó. Hai mắt nhắm chặt nhưng không thể ngủ. Thường thì tôi sẽ chạy chút đồ án, làm deadline, cơ mà dạo này chẳng thấy có gì. Con người đôi khi thật kỳ lạ, chỉ khi chán họ mới tìm đến những thứ mình không muốn làm nhất, như một phương án cuối cùng.
Tôi mò vào phòng ngủ, ngáp lên ngáp xuống. Thả mình lên giường, để mặc cho cơn mơ màng ùa đến. Bỗng chuông điện thoại reo lên inh ỏi. Tôi vẫn nằm lì ở giường, mặc kệ thứ âm thanh điện tử đang tra tấn lỗ tai mình. Đến khi dừng hẳn, tôi vô thức thở dài. Rồi chẳng bao lâu, nó lại vang lên tiếp. Tôi ép mình vươn người, với lấy chiếc điện thoại. Để kết thúc việc này nhanh nhất có thể.

12 cuộc gọi nhỡ từ Hyeon-jun
31 tin nhắn đang chờ

Một cơn buốt lạnh lập tức chạy dọc sống lưng. Trước đây, tôi chưa từng nhận liên tục nhiều cuộc gọi hay tin nhắn như vậy. Dòng suy nghĩ kì lạ chợt loé lên trong tâm trí tôi, lúc ấy đang ngỡ ngàng.
Đa số mấy bộ phim tôi từng xem qua đều sẽ có những cảnh nhân vật làm lỡ cuộc gọi từ bạn bè người thân, và rồi xảy ra sau đó là hàng loạt những bi kịch. Như là người gọi gặp chuyện, tai nạn chẳng hạn...
Tôi bấm lại vào số máy của anh, hồi hộp chờ đợi đầu dây bên kia nhấc máy. Chuông cứ đổ, còn tôi thì ngồi đó, bất động.

"Woo-je!"
Giọng nói anh cất lên, lớn tiếng. Chỉ một từ mà bao nhiêu bồn chồn trong người tôi bay biến. Nụ cười thoáng nhoẻn trên khoé miệng. Tôi tìm lại sự bình tĩnh, phàn nàn.

"Ài...anh nói to quá đấy, lỗ tai em chịu không nổi."
Đầu dây bên kia khẽ khàng một tiếng thở dài. Tôi chẳng hiểu gì, vội hỏi lại anh.

"Em tưởng anh đi làm nhiệm vụ? Sao lại gọi chừng ấy cuộc cho em thế?"
"Hắn chạy về phía em rồi, hung thủ ấy."
Anh đang cố tỏ ra bình tĩnh, như một cách để trấn an tôi. Tôi nhìn vào điện thoại, mắt khép hờ. Chả là, điều ấy không làm tôi cảm thấy sợ dù chỉ một chút. Lạc giữa biển rộng thênh thang còn chẳng si nhê cơ mà.
Bỗng tôi nhận ra một điều. Kiểu người như Hyeon-jun, thì 90% sẽ đuổi theo hắn đến tận đây. Tôi nghe tiếng gió rít lên bên tai qua chiếc màn hình nhỏ.

"Anh đuổi theo đấy à!?" Tôi cuống lên.
"Ừ, sắp kịp rồi!"
Chiếc điện thoại siết trong tay, tôi nghiến răng quát lớn.

"Đừng có điên! Hung thủ treo thưởng khối tiền thế kia, nguy hiểm lắm! Quay lại cho em!"
Năm ngón tay vô thức nắm chặt. Tôi bật dậy từ trên giường. Cơn mệt mỏi chẳng còn đeo bám nữa. Hyeon-jun như đã dừng hẳn, có lẽ vì bất ngờ trước thái độ kỳ lạ của tôi.

Á, chết, mình hành xử hơi thái quá rồi.

Tôi hắng giọng, cố lấy lại vẻ bình thản như mọi khi. Vắt óc tìm cách giải thích với anh.

"...ý em là, em ở trong nhà khoá cửa rồi, còn anh thì ở ngoài, nguy hiểm hơn em thôi."
Anh không nói gì, tôi chỉ nghe một câu "ừ" miễn cưỡng từ bên kia đầu dây. Tiếng điện thoại kêu lên sau khi tôi dứt cuộc gọi. Tôi nhẹ nhàng bước ra phía cửa chính, quan sát hành lang qua mắt mèo. Chẳng có gì. Chỉ một màu xám xịt tối đen với ánh đèn chập tắt liên tục.
Bàn tay giữ chặt thanh nắm cửa, lạnh ngắt. Hơi thở bỗng trở nên nhẹ tênh. Cả thân tôi thả lỏng áp sát nơi cánh cửa.

Hunt

Tiếng bước chân đâu đây làm không gian chợt rung động. Không phải của Hyeon-jun. Nhịp nện chân rất khẽ, khẽ đến mức không phải ai cũng đủ nhạy cảm để nhận ra.

Đây rồi.

Con ngươi tôi giãn rộng ngay khi nhìn thấy một tên đang bước từ phía thang máy. Và hắn mang theo hung khí. Hơi thở nơi khoang miệng tôi mang theo niềm hưng phấn. Ánh mắt lay động, bất giác.
Tên kia tăng tốc di chuyển, bước chân ngày càng rõ. Tôi chậm rãi đưa mắt theo hướng mà hắn tiến tới.
Cầu thang bộ thoát hiểm.
Khoé miệng hơi nhoẻn lên. Thật tình cờ, căn hộ của tôi lại nằm ngay đó, ngay cuối hành lang nơi chiếc biển "exit" sáng đèn xanh mập mờ.
Tiếng cửa mở kêu lên dứt khoát. "Cạch". Và tên kia đứng như trời trồng, chôn chân tại chỗ. Bốn mắt va vào nhau. Tôi có thể nghe tiếng răng hắn nghiến lại kèn kẹt. Vừa nhìn thấy có người đi ra, tên kia liền giấu luôn vũ khí về sau.

"Thằng chó, cút sang một bên!" Hắn gào lên đầy khó chịu.
"Mày ồn thật đấy, để người khác còn ngủ chứ?...Lần sau gói con dao cẩn thận hơn nhé!"
Hắn chẳng chịu nổi nữa, cái thái độ bỡn cợt nhởn nhơ ấy.
Bầu không khí căng thẳng ùa vào, cửa đóng, hành lang kín mít, thế mà bên tai tôi, gió vẫn cuộn thành luồng. Khoảnh khắc tên kia lao đến. Tôi thấy da đầu mình thoáng tê dại vì hưng phấn. Tên giết người cầm dao hướng về mạn sườn phải, nơi mà hắn tưởng có sơ hở. Mũi dao chỉ còn một đốt ngón tay là tới ngực liền bị tôi bắt được, gạt phăng đi. Hắn mất thăng bằng khiến cả thân chao đảo, rồi chỉ trong phút chốc đã trở lại bình thường. Một kẻ đã qua đào tạo chăng? Khả năng cao là thế. Hoặc chỉ đơn giản là kinh nghiệm giết người lâu năm mà thôi. Nhưng nói qua vẫn phải nói lại, kiểu nửa chừng này cũng chẳng đánh được ai hết. Vậy đấy.
Hắn trở nên cẩn trọng hơn, ánh mắt nheo lại, sắc bén. Như thể đang khoét sâu vào bên trong tâm trí tôi, muốn biết xem đối phương đang toan tính điều gì.
Bất chợt, hành lang không chỉ còn hai chúng tôi nữa, từ phía ánh đèn trắng nơi thang máy, một bóng người hiện ra.

Hyeon-jun

"Cái tên điên này!..."
Tuy ngoài mặt không có gì, nhưng tôi lại chửi thầm trong đầu.
Hơi thở trở nên gấp dần vì lo lắng. Lo cho tính mạng của anh, dù biết "hai đánh một, không chột cũng què"... Hung thủ dường như phát hiện ra bất thường, hắn liếc ngay thấy Hyeon-jun đứng đó, gương mặt căng thẳng. Bất chợt, anh khẽ ngoắc tay, dường như là chỉ để cho tôi biết, rồi dứt khoát lao tới.
Thế sự bất ngờ, tên kia lập tức vào thế phòng thủ, sẵn sàng con dao trong tay, chỉ chực xiên cho Hyeon-jun một phát.

Bụp

Tôi từ phía sau, tiến sát lại gần rồi tặng hắn một thụi vào gáy, tức khắc nằm sõng soài ra đất. Hyeon-jun phanh mình lại, cả hai nhìn nhau ngẩn ngơ một lúc. Anh trói chặt hắn sang một bên rồi rút điện thoại ra gọi cảnh sát. Chỉ 5 phút, họ đã kéo ồ ạt tới, áp giải tên kia về.
Chúng tôi đứng cạnh nhau dưới ánh đèn xe xanh đỏ lập loè rồi anh khẽ thở dài, nhẹ nhõm. Tôi lấy đà, đá thẳng vào chân đối phương không thương tiếc.

"Á! Đau! Em làm gì thế?!" Anh giật mình nhìn tôi, vẻ thắc mắc.
"Đấy là còn nhẹ! Anh có bị vấn đề về thần kinh không mà một mình đuổi theo thằng đấy?! Em bảo là anh đứng- bên- dưới đi cơ mà!?"
Giọng tôi gằn lên, lớn tiếng. Cơn tức giận bị đè nén lập tức bùng phát, tôi nói xối xả mà chẳng biết anh liệu có chịu tiếp thu không, hay lần sau vẫn là cái bản tính liều lĩnh ấy.

"Em cũng bảo là ở yên trong nhà, không phải à?"
"Anh trách ngược em?!"
Hai tay tôi khoanh chặt lại, chờ đợi một lời giải thích tử tế từ phía Hyeon-jun. Rồi một viên thanh tra tiến tới, phá tan bầu không khí căng như chão ấy. Anh ta nhìn chúng tôi, vừa cười vừa nhẹ nhàng đề nghị.

"Chúng tôi rất lấy làm cảm kích khi mọi người bắt được hắn. Tuy có vẻ cả hai đã thấm mệt, nhưng phiền mọi người đi theo chúng tôi để hoàn thành nốt việc điều tra được không?".

Đã đăng tải: 7-2-2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com