Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trở về

Chúng tôi mòn mỏi chờ cả tiếng đồng hồ. Tự nhủ nếu hôm nay tàu không tới thì mai, ngày kia, ngày kìa gì nó sẽ tới. Dù gì thì cũng chưa chết sớm được. Vả lại, tôi còn muốn nán lại nơi này thêm một chút, chẳng dễ gì lại tìm cho mình được một ngày nghỉ, để vuột mất thì không kịp tiếc.
Tán cây xào xạc trên đầu hai đứa, tôi không nhìn thấy nhưng tôi cảm nhận được nơi này về đêm đẹp thế nào. Ánh trăng hiu hắt treo trên ngọn cây, lòng tôi nổi u buồn không tỏ. Mí mắt dần trĩu nặng nhưng tôi ép bản thân không được phép ngủ, chí ít là khi vẫn còn người đang thức để tìm cách cứu cả hai.
"Hyeon-jun. Hay đừng đợi nữa nhỉ...?"
Tôi nằm trườn ra đất, đôi mắt lim dim mờ dần. bốn ngón tay víu lấy vạt áo mỏng tanh của anh.
Hyeon-jun
Cái từ ấy nghe qua miệng tôi thật lạ, suốt cả hai ngày tồn vong trên cái đảo này chỉ có tôi với anh, nhưng tôi cũng chưa từng gọi tên người kia lấy một lần. Chỉ là từ miệng tôi cảm thấy thật sến súa, tôi chưa từng gọi ai kiểu vậy. Nhưng vì một lẽ nào đó mà đến tôi cũng chẳng rõ. Tôi cảm thấy được che chở, tôi không ngại khi nói ra tên của anh.
Có vẻ như chính bản thân một đứa như tôi cũng cần được bao bọc chăng?  Tôi không rõ.
Anh nghe tiếng tôi í ới thì ngó xuống. Thấy lạ lắm chứ gì,...tôi biết mà.
"Sao lại ngủ rồi, cậu ngủ sớm hơn anh tưởng đấy. Ôi đúng mấy đứa trẻ con, có cữ ngủ đàng hoàng thật."
Hyeon-jun cười khúc khích như để trêu ngươi tôi. Nhìn tôi trẻ lắm hay sao mà nói vậy? Tôi tự hỏi. Rồi cũng mặc kệ anh mà quyết định chợp mắt luôn.

"Tỉnh, tỉnh! Choi-Woo-Je!"
Mỗi chữ trong tên tôi bị anh kéo dài ra, anh lay mạnh người tôi rồi lôi tôi tỉnh cho bằng được. Chẳng hiểu vì thứ gì mà mấy lần gọi tôi, anh đều vội vàng làm đứa mơ ngủ như tôi theo không kịp.
Mắt tôi kèm nhèm vì giấc ngủ ban nãy, chỉ thoáng thấy niềm vui hiện rõ trên mặt anh. Anh khua tay về phía biển xa tít như muốn cho tôi xem thứ gì đó. Tôi ép mình căng mắt ra nhìn. Trời thối tui cũng chỉ có độc ánh trăng lúc mờ lúc tỏ.
Một con thuyền, một con thuyền cứu hộ.
Khoảnh khắc ấy, mắt tôi mở to hơn mọi khi. Tôi thấy mình víu lấy vạt áo anh thật chặt trong vô thức.
Tôi nên cảm thấy vui mừng. Tôi biết. Nhưng có thứ gì đấy khiến tôi không muốn đi về, có gì đấy nhiều hơn là nỗi nhớ nhà, là sự luyến tiếc. Lòng tôi dậy sóng. Bất chợt nghĩ tới người bên cạnh.
Phải, tôi có thể chết nhưng anh thì không. Dù gì cũng chẳng phải cuộc sống của tôi, bản thân không có quyền quyết định. Nhưng tôi cũng biết rằng không đời nào Hyeon-jun để mình lại khi mà anh còn đang sống với thứ "nghĩa vụ"  mà đến tôi cũng chẳng hiểu hết.
"Nào, đi về nhà thôi." Anh cười rạng rỡ nhìn về hướng biển, trên tay nắm chắc lấy cây pháo hồi sáng. Chúng tôi từ từ bước tới rìa bãi cát. Anh kéo nhẹ dây kích ra rồi giương cây pháo chéo lên trời, hướng nó về phía con thuyền còn cách hơn trăm mét. Tôi chỉ kịp nhìn thấy tay anh vỗ nhẹ dưới đáy của cây pháo. Một tiếng nổ vang bên tai, luồng pháo sáng phát ra ánh đỏ chói, toả khắp một vùng trời. Chúng tôi hồi hộp chờ đợi nhận lại một tín hiệu.
Thật may, con thuyền bắt đầu rẽ sóng về phía hòn đảo. Tôi có thể nghe thấy niềm vui trong hơi thở dài của Hyeon-jun, nó làm tôi thấy hạnh phúc lây. Dưới ánh trăng, sóng bắt đầu gợn lên từng đợt, con thuyền càng đến gần thì tôi lại càng cảm thấy mình kỳ lạ.
Nhân viên cứu hộ nhảy xuống khỏi thuyền và lội nước về phía hai đứa tôi, họ tươi cười vẫy chúng tôi đi.
"Làm việc trong hoàn cảnh thế này mà họ vẫn vui vẻ thật đấy."
Ước gì...
"Họ đang làm việc tốt mà, nó làm con người ta thấy khá hơn đấy."
"Thế nên anh chọn làm cảnh sát?"
Hyeon-jun ngơ ngác nhìn tôi, vẻ bất ngờ. Suýt chút nữa thôi là tôi bật cười rồi.
"Tôi đoán thôi mà, tại nhìn cũng giống chứ bộ."
Hyeon-jun hơi nhoẻn khoé môi, đưa tay lên xoa mái tóc rối mù của tôi.
"Không phải cảnh sát nhé, chỉ là đại loại thế thôi."

***
Tiếng động cơ tàu kêu ù ù, tuy nhỏ nhưng tôi vẫn nghe thấy. Ánh mắt tôi đặt trên hòn đảo nhỏ đang dần xa khuất về phía chân trời. Tôi nhìn nó không rời, lòng đượm buồn. Bản thân tôi không phải đứa ham chơi ham nghỉ, cơ mà nơi này mang lại cho tôi mong muốn được sống như một "người bình thường". Thời gian không dài nhưng đủ lâu để niềm lưu luyến quấn lấy tâm hồn tôi.
Liệu tới đây có phải là lựa chọn đúng đắn?
Không, mình đâu có lựa chọn. Là anh mang nó tới.
Vậy nên mình sẽ coi trọng nó.
Con thuyền lênh đênh trên biển chẳng biết bao tiếng đồng hồ. Tôi vòng hết từ phía lan can góc bên này sang hướng khác. Hyeon-jun cầm một cốc cà phê còn phủ đầy hơi nóng đứng bên mạn thuyền. Tôi bước đến và anh đưa mắt sang.
Đôi khi tìm những câu chuyện để nói làm khó tôi, kể cả với những người tôi quen. Bầu không khí tĩnh lặng giữa đêm đen kịt. Vì một lí do nào đấy mà tôi thấy nó khá lãng mạn, như trong mấy bộ phim truyền hình vậy. Một ly cà phê, một người bạn, và đêm trên biển.
"Hừm..thì ra là người ta trở về bằng cách này." Tôi tựa tay lên lan can. Chìm sâu vào trong dòng nước bạc đang rẽ dưới thân tàu. Anh có vẻ chẳng hiểu tôi nói gì mấy.
"Hửm? Ý cậu là sao?"
"Thì...tôi từng coi mấy bộ phim sinh tồn. Từng nghĩ là 'người ta sống sót trở về kiểu gì nhỉ'. Cơ mà giờ thì tôi biết rồi, những người quay về được, họ đều có đồng đội ở cạnh."
Hyeon-jun nâng ly cà phê lên môi rồi nhấp một ngụm nhỏ. Gió thổi làm làn khói che mờ khuôn mặt anh. Trong phút chốc, anh đã cười.

Tàu đi chậm dần, chậm dần rồi dừng hẳn. Màn đêm đen cũng chẳng còn nữa, thay vào đó là mặt nước biển soi ánh đèn lấp lánh muôn vạn trạng.
Chúng tôi thật sự đã quay lại đất liền.
Anh bước xuống trước rồi quay lại đợi tôi. Có phải là do tôi bước chân trần suốt quãng thời gian trên đảo hay không nhưng tôi thấy mình có chút khó chịu khi đặt chân vào nền bê tông cứng ngắc của bến cảng. Tôi nhớ bờ cát trắng lạo xạo ấy quá đi mất...
Anh khoanh tay nhìn về phía thành phố sáng đèn. Tôi đứng từ sau nhìn ngắm bờ vai ấy trong vô thức. Chúng tôi được người ta đưa về trụ sở để kiểm tra sức khoẻ và gọi người thân báo tin. Sức khoẻ của cả hai thật may vẫn còn khá bình thường, tuy tôi có hơi ho một chút và Hyeon-jun thì bị cảm nhẹ do ngấm nước. Cần một khoảng thời gian ngắn để hai đứa hồi phục hoàn toàn, nếu cần thì sẽ đi khám.
Chỉ năm phút sau khi gọi điện báo cho gia đình, mẹ tôi đã tới trước cửa. Mẹ rơm rớm nước mắt ôm chặt lấy tôi. Tôi sẽ không hỏi 'cha ở đâu?', dĩ nhiên là như vậy. Mẹ cuống quýt hỏi han, rồi xoay tôi mấy vòng để kiểm tra.
"Con không sao mà mẹ." Tôi cười.
Mẹ thở dài, nhìn tôi đầy trìu mến. Bà cảm thấy nhẹ nhõm. Một điều hiển nhiên mà người mẹ nào cũng cảm nhận thấy. Tôi cảm thấy may mắn vì mình còn có mẹ. Bất chợt tôi nhớ ra điều gì đó. Hyeon-jun. Thế còn anh thì sao? Còn gia đình nào có thể đến bên anh được nữa.
Anh đứng một mình cô độc trước cửa trụ sở, dưới cơn gió trời ngày càng như cứa da cứa thịt. Hình ảnh ấy khắc vào tim tôi mỗi nỗi đau, một nỗi áy náy mà đến mãi sau này nó vẫn ở nguyên đó. Mẹ thấy tôi nhìn anh, tỏ ra khó hiểu. Tôi kêu bà đứng đợi tôi rồi bước sang phía người kia.
"Anh Hyeon-jun." Tôi cất lời gọi nhỏ. Bỗng dưng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Thật khó mở lời, hoàn cảnh này làm đứa như tôi thấy bối rối không ngừng.
"Không về hửm?"
"Thế còn anh thì sao? Ai đưa anh về..."
Lời chưa dứt, một chiếc xe hơi nhìn có vẻ sang trọng kít bánh ngay trước cửa. Một người lạ mặt bước xuống xe rồi đi thẳng về phía Hyeon-jun. Tôi ngơ ngác. Anh vẫy tay với hắn, thái độ vui vẻ.
À thì ra là người anh quen...
Tôi bị bỏ lại và bắt đầu thấy mình có chút thừa thãi.
Mình không nên lo chuyện bao đồng quá.
Dù gì thì anh cũng còn người tới đón, kể cả có là ai đi chăng nữa. Hình ảnh ấy làm tôi thấy nhẹ lòng đi nhiều. Tôi thở dài và toan bước lên xe của mẹ.
"Ê này, Choi Woo-je!"
Hyeon-jun ngó người sang gọi tên tôi thật lớn. Anh vẫy tôi lại gần nơi mình đang đứng.
"Mốt đi uống cà phê không?"
"? Dạ?"
"Đi uống cà phê ấy. Ở đảo lâu quá giờ chỉ toàn dừa thôi hử?"
Tôi "à" lên một tiếng dài thật dài ra vẻ vuốt cằm suy nghĩ. Tôi gật đầu nhìn anh, chỉ thấy anh cười rồi chỉ về phía cuối đường. Quán cà phê ấm cúng lọt thỏm giữa con phố đèn điện xa hoa, ánh sáng vàng rực bên trong mang đến hơi ấm mà chẳng hiểu sao tôi cảm nhận được.
"Thế nhé, tối mai anh đợi ở đấy. Tạm biệt!"
Hyeon-jun vội vã chào tôi rồi theo người đồng nghiệp của mình để lên xe. Một cuộc hội thoại chóng vánh nhưng khiến tôi bỗng dưng thấy thoải mái.
"..."
"Đi về thôi con." Mẹ vỗ nhẹ vào lưng tôi, dịu dàng.
"Vâng."
Có lẽ mình nên về ngủ một giấc.
...phải tắm đã.

Đăng tải. 23-1-2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com