A. Junpei hy sinh
"Junpei, chạy đi !!!" Tôi hét lên, cố gắng thoát khỏi cánh tay đang kẹp tôi của Mahito. "Đừng để hắn ta tới gần em, chạy ngay đi !!!"
"Chạy ngay đi !! Tớ xin cậu đó !!" Itadori cũng hét lên, dù cậu ấy có sức mạnh vật lý đáng kinh ngạc nhưng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay đang ghim cả hai chúng tôi vào tường.
"Bình tĩnh !!" Junpei hoảng sợ vội nói. "Mahito - san không phải người xấu !!"
"Junpei, hãy tin tưởng chị !!" Tôi tuyệt vọng. "Chạy ngay đi !! Hắn ta thực sự là người tốt như em nghĩ sao ?!" Tôi có thể cảm nhận móng tay của tôi đang gãy vì cào lên cánh tay của Mahito. "Làm ơn chạy đi !!!"
"Cậu biết không, Junpei…" Mahito đứng cạnh cậu, đặt tay lên vai cậu. "Cậu chỉ hành động một cách ngu ngốc dựa trên cảm xúc của chính mình."
"Junpei !!!!!" Mắt tôi như mù mờ vì hoảng sợ và cơn thịnh nộ đang dâng trào. Tôi không thể nghe, không thể thấy, tôi chỉ quan tâm đến việc phải thoát khỏi cái cánh tay chết tiệt này để đẩy Junpei ra xa hắn. Chỉ cần cứu được cậu ấy, tôi có thể đánh đổi bằng mạng sống của mình.
Nhưng tất cả đã muộn.
Tim tôi ngừng đập chứng kiến Junpei bị biến thành một thứ không phải là con người, không còn là một Junpei nữa.
"Bắt đầu." Cơ thể tôi được thả tự do nhưng vẫn không thể di chuyển. "Hiệp hai." Mahito huýt sáo.
Sinh vật từng là Junpei lao tới giáng cú đấm vào bụng tôi. Nó rất đau, tôi không nhăn mặt sau khi nhận ra một xương sườn của tôi đã bị gãy. Cú đấm của Junpei như nhát dao đâm vào tim tôi, nó còn đau hơn lúc cậu ấy bị biến dạng.
"Junpei !!" Itadori vòng tay kiềm hãm cậu ấy không cho cậu ấy tấn công tôi. "Hãy tỉnh táo lại đi !!" Itadori nức nở khẩn cầu.
Tôi nhanh chóng phản ứng chạy tới ôm lấy Junpei. "Junpei - kun." Tôi nhẹ nhàng nói. "Sẽ ổn thôi, chúng ta sẽ vượt qua đêm nay."
Trong tình trạng này, Junpei không nghe hiểu lời tôi nói mà mù quáng đấm liên tiếp vào bụng tôi, vùng vẫy muốn thoát khỏi sự kiềm hãm của Itadori. Tôi cắn răng vận động Chú lực, tôi không muốn nhưng vẫn phải làm. Máu chảy ra từ mũi khi tôi sử dụng Thuật thức, tôi ngày càng trở nên mệt mỏi vì cơ thể tôi như tan ra thành nước nhưng vẫn ôm chặt lấy Junpei. Chiếc vòng choker đang bắt đầu nóng dần lên cảnh báo tôi không thể sử dụng Chú lực thêm nữa.
Tôi không quan tâm.
Itadori cầu xin sự giúp đỡ của Sukuna. Hắn từ chối mà cùng Mahito cười nhạo trước sự bất lực đầy tuyệt vọng của hai chúng tôi.
Tôi không quan tâm.
"Junpei." Tôi thì thầm. "Chúng ta sẽ vượt qua đêm nay, chị sẽ đưa em về nhà khi mọi chuyện đã kết thúc."
Tiếng cười của họ lớn đến mức vang vọng cả trường như muốn thông báo chuyện buồn cười cho cả thế giới.
Tôi không quan tâm.
"Junpei." Tôi dịu dàng xoa cái đầu dị dạng của cậu ấy, hiền hòa an ủi. "Sẽ ổn thôi, mọi người sẽ giúp em."
Có cái gì đó ấm ấm thấm ướt áo của tôi, tôi nhìn khuôn mặt dị dạng đẫm nước mắt của Junpei. "(Y/n)."
"Chị đây." Tôi ôm chặt lấy cậu ấy.
"(Y/n)." Junpei thốt lên tên tôi với chất giọng méo mó, lấy lại thần trí ôm trọn cơ thể của tôi.
Tuy rất đau nhưng tôi vẫn không nhúc nhích rời đi. "Chị ở đây." Tôi kiên nhẫn trấn an. "Chị ở ngay đây."
Một giọt nước mắt trào ra, Junpei cố gắng nói. "Em xin lỗi."
"Em không có lỗi." Tôi chua xót đáp lại, nở một nụ cười ấm áp. "Chị đã hứa chị sẽ bảo vệ em mà, em có nhớ không ?"
Tôi siết chặt vòng tay nhưng vẫn không dùng quá sức để không làm tổn thương cậu, tôi coi cậu như một món đồ mỏng manh có thể vỡ bất cứ lúc nào. Cơ thể Junpei bỗng mềm yếu, cánh tay ôm tôi buông thõng xuống đất.
"Junpei ?" Tôi khẽ thì thầm, giọng nói của tôi vang vọng giữa hành lang. Tôi thậm chí còn không nhận ra Itadori và Mahito đã biến mất.
Tôi tiếp tục ôm lấy Junpei như một người mẹ nâng niu đứa con của mình. "Chúng ta sẽ sửa chữa sai lầm này nhé." Tôi nói nhỏ, vỗ về nhẹ lên lưng cậu ấy.
Một người bình thường sẽ không muốn chạm vào Junpei vì vẻ ngoài dị dạng của cậu ấy, vậy mà tôi vẫn cứ vòng tay ôm lấy không muốn buông ra dù chỉ một giây.
"Sẽ ổn thôi." Tôi lẩm bẩm một mình, ngồi xuống giữa những mảnh thủy tinh để dễ dàng ôm Junpei. "Chị sẽ đưa em về nhà, Yoshino - san đang đợi em đó."
Junpei không đáp lại, cũng không còn cử động nữa, cơ thể cậu ấy dựa hẳn vào tôi.
"Chị sẽ giúp em trở về bình thường." Tôi tự an ủi với chính mình. "Chị sẽ tìm cách chữa trị cho em."
Tôi không biết mình đang mong đợi điều gì, tôi vẫn cứ tiếp tục thì thầm an ủi Junpei. Mỗi khi có gió thổi mái tóc cậu ấy, tôi sẽ giật mình và thốt lên như muốn chắc chắn rằng cậu ấy đang nghe tôi nói. Cơn gió lạnh như đang chế giễu tôi, cứ liên tục thổi nhẹ mái tóc của Junpei chỉ để nhìn xem phản ứng của tôi.
Chỉ có ông trời mới biết được tôi đã ngồi ở đây trong bao lâu và tự nói chuyện một mình. Tôi chỉ có thể rời khỏi chỗ đó sau khi Nanami đến cẩn thận tách tôi ra khỏi cơ thể vô hồn của Junpei, nhẹ nhàng bế tôi trên tay rồi rời khỏi hiện trường càng nhanh càng tốt. Tôi mặc kệ anh ấy, thậm chí tôi không còn sức lực để kháng cự quay lại với Junpei.
Tôi biết…
Tôi biết…
Đúng, tôi luôn biết chuyện này rồi cũng sẽ đến. Tôi biết tôi không thể thắng Tử thần. Tôi biết một khi Junpei đã biến thành hình dạng đó thì sẽ không thể sống được bao lâu. Nhưng tôi vẫn không thể làm gì cả. Giống như những người tôi yêu quý đều ra đi trong vòng tay của tôi, tôi không thể ngăn cản Lưỡi hái của Tử thần.
Trên đường trở về, cả Nanami và tôi đều im lặng không nói một lời nào. Anh ấy biết sẽ không thể kéo tôi ra khỏi tâm trạng tồi tệ cho nên anh vẫn duy trì sự im lặng.
Mọi thứ diễn ra sau đó như tôi đang xem phim trong rạp. Những câu mà họ nói, tôi đều không nghe thấy, thức ăn trên bàn tôi cũng không đụng tới. Tôi không nhận ra Ieiri đã trị thương cho tôi, còn ra lệnh tôi nằm nghỉ ngơi trên giường.
Tôi...không nghe thấy.
Sau khi bọn họ rời đi, tôi ngồi dậy bước xuống giường. Vết thương vẫn chưa lành nên mỗi bước chân tôi đi đều đau không thể tả. Dù có đau đớn tới đâu, tôi phải đến một nơi.
Tôi không biết tôi đã mất bao lâu để đi một quãng đường từ trường đến bệnh viện. Vô cảm hỏi y tá tra thông tin về một bệnh nhân đang nằm ở phòng số mấy rồi tôi bước từng bước đến phòng bệnh của cô ấy. Tôi thấy cô ấy đang ngồi đó, quay đầu về phía tôi khi cánh cửa mở ra.
"Cô đã biết mọi chuyện rồi." Cô cố gắng không phát ra tiếng khóc.
"Cháu xin lỗi." Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy. "Cháu xin lỗi vì đã không bảo vệ được Junpei. Cháu xin hoàn toàn chịu trách nhiệm."
Tôi lặng lẽ cúi người, sẵn sàng đón nhận cơn phẫn nộ từ bà mẹ mất con. Không khí im lặng trong phòng bệnh không phải là tôi không thể chịu đựng được vì tôi chấp nhận sự trừng phạt.
"Đó không phải là lỗi của cháu." Cô ấy chỉ nhẹ nhàng nói. "Cám ơn cháu đã quan tâm đến Junpei." Cô ấy nghẹn ngào bật khóc, cô quay đầu lau một giọt nước mắt. "Đừng lo cho cô, cô không sao đâu." Mặc dù đã mất đi con trai nhưng cô vẫn an ủi tôi. "Cám ơn cháu đã đến thăm cô."
Tôi đứng đó không nhúc nhích. Cô ấy kéo tôi vào lòng trao cho cái ôm ấm áp, vỗ về lưng an ủi tôi cho đến khi các y tá gõ cửa thông báo đã hết giờ thăm bệnh.
Mặt trời đã lặn chờ đợi sự xuất hiện của mặt trăng với những vì sao bao vây xung quanh. Điện thoại của tôi đổ chuông được một lúc nhưng tôi hững hờ tắt máy mà không nhìn xem là ai gọi. Tôi vô hồn nhìn bóng của mình in dưới mặt đất rồi biến mất mỗi khi đi ngang qua những bóng đèn đường.
Và rồi, chân tôi tự ngừng di chuyển, tôi đã trở lại con sông ấy. Trong một giây, tôi như nhìn thấy hai bóng lưng đang trò chuyện say mê ở đó nhưng nó biến mất khi tôi chớp mắt. Tôi đi tới ngồi đó, khẽ thở dài. Không hiểu tại sao, tôi không bao giờ có thể khóc mỗi lúc chứng kiến một cái chết nào đó, tôi đã nghĩ bản thân tôi đang xảy ra vấn đề gì. Có phải là do những Nguyền hồn đang phong ấn bên trong tôi không ? Ieiri đã từng cam đoan với tôi là không có chuyện gì xảy ra với cơ thể tôi cả.
Tại sao thời tiết hôm nay lại đẹp như vậy ? Tôi khó chịu đón nhận làn gió thổi qua mái tóc tôi, đôi mắt nhìn ánh trăng rọi bóng trên sông.
Đã đến lúc tôi phải rời đi. Tôi ngắt một bông hoa xinh xắn ở bụi đất bên cạnh, nhẹ nhàng nâng niu bông hoa chìm xuống sông, để làn nước chảy qua kẽ tay rồi mang nó đi. Tôi đứng đó nhìn nó trôi đi cho đến khi nó biến mất khỏi tầm mắt của tôi. Tôi khẽ thở dài, lẩm bẩm những lời cuối cùng tôi đã nói với Junpei. Quay lưng bước đi, trở về nơi tôi phải thuộc về.
[BAD ENDING: Goodnight, sweet dreams]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com