Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#1

Tớ và cậu. Lee Sanghyeok và Kim Hyukkyu là hai mặt đối lập. Nếu tớ được gọi là "thiên phú" thì cậu được gọi là "nỗ lực".

Thành tích học tập của Lee Sanghyeok luôn đứng đầu. Dù cho có lay chuyển, cũng vẫn là người đứng đầu. Kim Hyukkyu lại khác, luôn đứng số hai, mọi chuyện thay đổi, vẫn chỉ có số hai, hoặc ba hoặc bốn.

Đã từng có lúc Kim Hyukkyu mất niềm tin vào bản thân mình, cảm thấy có lỗi với người thức hằng đêm học tập, đăng ký đến 5 lớp học thêm...

Tại sao lại có người giỏi như vậy?

Tại sao mình lại không bằng người ta?

Tại sao vậy?

Nên khi cả hai học chung lớp, thì người ta vẫn chưa bao giờ thấy hai người này nói chuyện hay trao đổi với nhau. Một chút cũng không, kể cả chạm mắt, kể cả đi chung một hướng.

"Người đứng nhất lần này không phải Sanghyeok"

"Là Hyukkyu"

Có vẻ niềm vui đến quá đột ngột nên Hyukkyu không tin vào tai mình lắm, tại sao lại đứng nhất, có sai ở đâu không? Đứng quá lâu ở hạng hai, ba,... làm anh không tin nổi hạng nhất sẽ có ngày thuộc về mình nữa rồi.

Thứ đầu tiên, Hyukkyu nhìn, không phải là điểm số của từng môn, mà là Sanghyeok đứng ngay bên cạnh. Cậu ấy có tức giận không?

"Hyukkyu ah"

Sanghyeok nhìn vào mắt anh, mỉm cười.

"Chúc mừng cậu nhé, giỏi quá"

"À, cậu cũng giỏi mà"

Hyukkyu bất động một chỗ, nhìn Sanghyeok rời đi, cậu ấy còn vẫy tay tạm biệt... Chuyện gì đây? Anh bóp mặt mình, ngăn dòng suy nghĩ chảy dọc trong đầu. Sao cậu ấy dịu dàng thế? Còn mình thì đáp lại như thằng ngu...

Kim Hyukkyu ngồi trong lớp, nhìn bóng lưng cặm cụi chép bài. Giờ mới là thời gian để suy nghĩ xem, vì sao khi bị lấy mất hạng nhất, Sanghyeok lại không có biểu cảm gì quá trớn? Là do che dấu tốt? Hay là dễ dàng chấp nhận? Hay là...

"Hyukkyu à? Cậu có nghe tớ nói không?"

Mải chìm đắm trong cảm xúc quẩn quanh, Kim Hyukkyu không nhận ra tiết học đã kết thúc, và Sanghyeok đứng trước bàn mình với bài kiểm tra toán.

"Sao thế?"

Giọng anh nhỏ xìu, còn chậm rãi như thiếu ăn. Bình thường lũ bạn anh toàn chê, gì mà như con gái, mai này lấy vợ về bị vợ đè đầu cưỡi cổ, không bật được. Nhưng Sanghyeok không những nghe rõ, còn khen giọng anh ấm áp, sau này có dỗ vợ thì vợ dễ nguôi giận. Là đang trêu hay khen đó?

"Bài kiểm tra đó, có câu này, cậu giải nó như nào?"

"Tớ xem"

Kim Hyukkyu nhận bài kiểm tra Lee Sanghyeok đưa đến, vô tình chạm tay cậu. Anh hơi ngại ngùng nhích ra, còn cậu vẫn chỉ cụp mắt chờ đợi.

"Nó như này... à... không phải... cậu đợi tớ chút"

"Cậu đừng căng thẳng, bình tĩnh thôi, tớ đợi được mà"

Kim Hyukkyu nhìn khuôn mặt kề lên thành ghế phía trước, hàng lông mi dài rung rung, đôi môi mấp máy nói chuyện với anh. Căng thẳng. Chỉ một từ này thôi đủ để miêu tả Kim Hyukkyu bây giờ.

Lee Sanghyeok, người giỏi luôn có một ánh hào quang xung quanh sao? Cảm giác khi chỉ có hai người một phòng là vậy à? Kích thích thật đây. Anh chẳng nghĩ được gì nữa cả.

"Hyukkyu à?"

"Tớ đây"

"Chúng ta trao đổi kakaotalk đi, sau này nếu có bài nào tớ không biết thì chúng ta có thể trao đổi, cậu mang điện thoại không?"

"C-có"

Lee Sanghyeok thu dọn đồ đạc, cúi đầu chào Kim Hyukkyu như một thói quen.

"Cảm ơn vì bài giảng hôm nay nhé, dễ hiểu lắm"

"Ừm..."

Trong lớp còn một mình Kim Hyukkyu, anh ôm cặp ngồi bệt xuống ghế. Mẹ nó dễ hiểu cái khỉ khô. Có mỗi một bài mà ngồi 45 phút, nói câu được câu không, vấp đủ kiểu. Nên nói cậu dễ tính? Hay là nói anh quá chú trọng vào sự trôi chảy đây?

"Ahhhh, mày điên rồi Hyukkyu, cậu ấy chỉ hỏi lần này thôi, vì lần sau cậu ấy sẽ lại hạng nhất với điểm tuyệt đối môn toán cho mà xem"

Đúng là Lee Sanghyeok điểm tuyệt đối môn toán thật, nhưng khoa học tự nhiên của cậu lại mất điểm khá nhiều. Cậu còn được giáo viên hỏi han, để xem xét xem, cậu có vấn đề gì dạo gần đây không?

"Sanghyeok này, em có thể học chung cùng với bạn lớp trưởng đấy, giúp đỡ nhau là cần thiết mà, đừng cứ mãi một mình"

Kim Hyukkyu vừa vặn ngẩng đầu, đụng chúng đôi mắt có cả ngàn tia sáng - đôi mắt của Lee Sanghyeok, tí thì vạ mồm chửi thề.

"Vâng, em cảm ơn cô đã quan tâm"

"Hyukkyu à?"

Lại cái giọng mềm mại, ngọt ngào, quen thuộc ấy...

"Tớ đây"

"Tớ mời cậu nước, cậu giảng bài cho tớ được không?"

"Vẫn luôn như vậy mà... không cần mời nước đâu, lại đây đi"

Từ bao giờ cả hai lại thân thiết như thế? Câu hỏi của các bạn học. Kim Hyukkyu muốn gào mồm lên nói "đâu có thân thiết!". Nhưng năng lực không cho phép.

Lũ bạn còn lấy đó làm cớ để chọc ghẹo.

"Cậu nhìn Sanghyeok cứ như nhìn người yêu ý, dịu chết đi được"

"Không phải mà... đừng có nói nữa"

Kim Hyukkyu bịt hai tai lại, thế mà lũ bạn bắt gỡ ra để nghe chúng nó lải nhải tiếp.

"Thôi đi, cặp tình nhân không phải dấu, bọn này biết rồi"

"Nhìn bọn này thì như nhìn người chết, mà nhìn người yêu thì cứ như hướng dương thấy mặt trời"

"Hyukkyu hình như cũng chú trọng ăn mặc ra phết, đâu có bầy hầy, luộm thuộm như xưa, ôi tình yêu làm con người ta thay đổi"

"Ấy, Sanghyeok kìa!? Lớp phó!! Lớp phó!!"

"Ah, im miệng đi"

Kim Hyukkyu bật dậy bịt mỏ vịt của đứa bạn, bị tụi nó cười chọc quê vì xung quanh chẳng có Sanghyeok nào cả, mà mặt anh đã đỏ như trái cà chua chín rồi.

"Hyukkyu à? Hyukkyu ơi?"

Lee Sanghyeok ngó nghiêng trái phải, bám vào bàn gọi Hyukkyu miết, còn chọc cánh tay anh. Gọi tên như một thói quen...

"Alpaca?"

"Alpaca là ai?"

"Cuối cùng cậu cũng đáp lại, sao thế? Cậu giận tớ à?"

"Chúng ta là gì của nhau?"

"Sao? Đột nhiên cậu hỏi vậy?"

Lee Sanghyeok thấy Kim Hyukkyu hỏi một cách rất bình thường, nên cũng trả lời lại một cách ngây ngô.

"Tất nhiên là bạn học rồi"

Lũ bạn của Kim Hyukkyu hóng hớt trên bục giảng, ôm bụng cười trên nỗi đau của người khác, còn diễn kịch lại bằng mấy cái giọng thì thầm đáng ghét.

"Không phải bạn thân à?"

"Ò, nếu Hyukkyu muốn, bạn thân cũng được, hehe"

Kim Hyukkyu nhận ra, thứ anh cần thật sự không phải hai chữ bạn thân.

"Là thích đó, là muốn làm người yêu của người ta rồi đó"

"Không tin, ahhh"

"Phải tin, thấy người ta cười với người khác, cậu ghen, thấy người ta cười với mình, cậu khoái"

"Khoan, đổi từ"

Kim Hyukkyu cảnh báo đứa bạn bằng chất giọng chẳng có tí sát thương. Đứa bạn nhún vai tỏ vẻ biết rồi. Chứ bình thường là bật tanh tách. Nếu không phải đang thông não thằng bạn về tình yêu.

"Sẽ không có tình bạn nào, mà nhìn chằm chằm vào người ta rồi cười đâu, càng sẽ không có tình bạn nào, bao che khuyết điểm của nhau cả, tình bạn là mày, tao, và lũ khùng ngoài kia kìa, và mày sẽ không để lộ thói xấu của mình với người mình thích, tao nói có chuẩn không?"

"Hợp lý..."

"Nó mà còn không hợp lý thì tao đi đầu xuống đất, vả lại, mày thay đổi hẳn khi quen Sanghyeok đấy, tuần 6 ngày đi học, thì hết 5 ngày mày đi về cùng cậu ấy rồi còn đâu, dù ngược đường, còn cùng đi ăn, phải bọn tao thì có cái nịt"

Thật sự. Anh thay đổi nhiều vậy à? Có một câu nói như thế nào nhỉ? À, là người trong cuộc mới hiểu người trong kẹt. Song ở trong tình huống của anh, người ở ngoài còn hiểu rõ hơn anh nữa là...

1. Cười.

Lee Sanghyeok cười, như có hàng vạn đóa hoa nở.

2. Khóc.

Nhưng nếu cậu ấy khóc. Kim Hyukkyu sẽ thật đau lòng.

3. Bệnh.

Là mặt trời, Lee Sanghyeok phải luôn tràn đầy sức sống.

4. Dỗ dành.

Kim Hyukkyu bối rối, lần đầu tiên trong đời anh dỗ dành một ai đó. Chân tay luống cuống không biết phải lau nước mắt cho Lee Sanghyeok trước, hay là cứ để cậu ấy khóc thỏa thích.

5. Điểm số.

Không quan tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #defker