Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Sự im lặng

          ~...hình ảnh Hyukkyu đang lê lết trên sàn vươn tay cố để túm lấy em... ~

Warning: Dựa cốt truyện của Neon Genesis Evangelion làm nền tảng xây dựng. Có cải biên, cốt truyện được xây dựng riêng biệt, không liên quan đến NGE.

------------------------------------

         Một ngày bom đạn lại rơi, tiếng nổ ở mọi nơi, đất trời như rung chuyển. Ngay cả căn hầm trú của cả hai có nguy cơ sập. Hôm nay số lượng nhiều hơn rất nhiều so với mọi lần. Phía đông là chiến trường chính, bọn họ ở đông nam, gần kề với chiến trường. Việc bom dội mỗi ngày đã quen. Ngay khi bom dứt, nắp hầm mở ra, khung cảnh hoang tàn hiện ra trước mắt. 

           Do hôm trước, trong lúc chạy trốn, Sanghyeok đã bị thương ở chân. Dù khẳng định rằng mình vẫn ổn nhưng Hyukkyu vẫn nhất quyết bắt em ở nhà dưỡng thương. Đối với con người cứng đầu khi, Sanghyeok đành phải đồng ý. Tối hôm ấy về, Hyukkyu không biết từ đâu vác về một túi gạo to bự. Em bất ngờ, lật đật chạy đến. Gạo bên trong tuy vỡ nhưng vẫn rất ngon.

          "Tớ thấy thứ này ở bãi rác."

          "Ha, tên nhà giàu nào lại đi vứt thứ này đi chứ."

           Sanghyeok chế giễu. Bọn họ cái mặc còn không có, cái ăn nhét vào miệng còn chẳng đủ. Mấy kẻ nhà giàu bề trên lại thảm nhiên phí hoài đi lương thực. Nhưng dù sao cũng phải cảm ơn, nếu không có bọn chúng, bọn họ chẳng có nổi mấy thứ này để ăn. Bữa cơm vẫn là cơm độn khoai tây, vài con cá bắt được ở sông và mấy miếng táo mỏng. Nhìn cơ thể hom hem của Hyukkyu, em đẩy con cá cuối cùng về phía cậu. Hất mặt ý nói ăn đi. Hyukkyu mừng rỡ mà ăn ngấu nghiến.

.

.

.

         Một ngày bình yên đến lạ, bom đạn không dội xuống. Cả hai ngồi trên một đống đổ nát của một tòa nhà, trước mặt là một cái hồ nước. Cái hồ này vốn là hố bom, sau một cơn mưa, nó đã trở thành nơi trữ nước. Bọn họ thường tắm giặt ở đây. Sanghyeok tựa đầu vào vai Hyukkyu thiu thiu ngủ. Khi trời đã xâm xẩm chiều, cậu đánh thức Sanghyeok dậy. Em dụi dụi mắt, nhanh chóng cùng cậu về.

        Ngay khi về đến nhà, vừa nhóm được lửa, một toán người mặc đồ đen đã xông thẳng vào. Sanghyeok ngay lập tức đứng chắn trước Hyukkyu. Như một con nhím xù lông, tay em lăm lăm con dao, nếu có kẻ nào xông nào, Sanghyeok sẽ không ngại ngần mà đâm một nhát. 

           "Các người muốn gì?"

        Bọn người kia không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào em rồi gật gật đầu như xác nhận. Rồi cả đám người xông vào với ý định bắt Sanghyeok đi. Em vung tay, con dao sượt qua mặt một tên. Nhanh chóng quay lại, định đâm tên đằng sau một nhát, ai ngờ em bị một vật cứng đập vào gáy. Trong cơn mơ hồ, Sanghyeok cảm thấy mình bị nhấc bổng rồi đưa đi. Thứ còn đọng lại duy nhất là hình ảnh Hyukkyu đang lê lết trên sàn vươn tay cố để túm lấy em. 

.

.

         Mơ hồ tỉnh dậy trong một căn phòng sang trọng xa lạ. Chưa kịp thích ứng Sanghyeok đã bị lôi đi. Người lạ mặt kéo cậu vào một căn phòng tối, ánh sáng đột ngột được bật. Nhắm chặt mắt vì chói, Sanghyeok mở từ từ mắt để dần thích ứng. Khi nhìn thấy thứ trước mặt, mắt em mở to vì kinh ngạc. Trước mắt em là một thứ khổng lồ với kích thước còn lớn hơn tất cả những tòa nhà cao tầng Sanghyeok từng thấy qua.

       Gam màu chủ đạo của nó là trắng, xem một chút đen ở phần cổ và các khớp. Toàn thân thứ kia được bao phủ bởi giáp, hai tấm màu đen lớn bao phủ phần ngực, ba tấm giáp tam giác xếp song song từ phần bụng xuống phần háng, đầu gối được trang bị thêm hai tấm hình chữ nhật với một phần đầu bị cắt vát chéo. Trên cầu vai là hai tấm giáp to lớn. Phần đầu với khuôn mặt quỷ được thiết kế lấy cảm hứng chiếc mũ Kabuto mà các Samurai ngày xưa hay đội, cùng với chiếc mặt nạ Oni đồng thời nó có một cái sừng dài nằm trên đỉnh đầu. 

         Nhìn thấy thứ trước mặt, Sanghyeok có chút sợ hãi. Thình lình, cánh tay to lớn của nó đã giật tung xích, đập vào mặt kính. Cơn rung chấn làm Sanghyeok chao đảo. Bàng hoàng với việc vừa xảy ra, em nhất thời chưa thích ứng được. Trong lúc em thất thần, một tiếng nói từ loa phát ra.

           "Lee Sanghyeok, con của nhà nghiên cứu Hwang Han, từ giờ cậu là phi công của Eva White 01."

          "Nhưng..."

          "Cậu sẽ được huấn luyện vào hôm sau."

         Đèn lại tắt ngúm, người lạ mặt lại dắt em về. Ngồi trong căn phòng sang trọng đến nhức mắt, Sanghyeok lo cho Hyukkyu. Không biết bây giờ cậu ra sao, liệu có đói hay không, có biết nấu ăn hay không, liệu...có chạy đi tìm em không? Muôn vàn thứ hiện lên trong đầu làm người Sanghyeok căng cứng. Chưa kịp để em ngồi lâu, hai người lạ mặt đã đến đưa Sanghyeok đi. Nhấn em vào ghế, đối diện là một người phụ nữ không rõ mặt. Người đó đưa cậu một tờ giấy chi chít chữ.

            "Điều khoản khi làm phi công. Cậu sẽ được cung cấp chỗ ở, sẽ có tiền sinh hoạt mỗi tháng. Phí ăn, phí mặc và phí nhà ở chi nhánh sẽ lo. Số tiền sinh hoạt kia cậu muốn làm gì tùy ý, chi nhánh sẽ không quản. Vì là phi công nên cậu sẽ được bảo vệ nghiêm ngặt. Chỉ cần cậu kí vào bản hợp đồng này, cậu sẽ là phi công của chúng tôi."

          "Tôi sẽ kí với một điều kiện."

          "Mời cậu."

          "Để cậu bé sống cùng tôi yên. Nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì, các người sẽ mất đi một phi công."

            "Được."

.

.

.

              Ngay sau khi hợp đồng được kí kết, em được phát cho mười bộ đồ, một số đồ dùng cá nhân. Sau họ dẫn Sanghyeok đến một căn chung cư. Mở cửa ra, một mùi quế nồng xộc vào khứu giác em, không gian thoáng đãng, tông màu chủ yếu là xanh mint và trắng, nội thất khá đầy đủ. Phòng khách có một cái sofa lớn, đi kèm là một cái tivi khá to. Từ bếp ló đầu ra hai cậu bé, một lớn một bé. Cậu nhỏ con la lớn.

                "A... Có thành viên mới. Anh đẹp trai là thành viên mới."

                "Em xin lỗi... Minseok tớ cũng đẹp trai."

                Cậu lớn người cúi người xin lỗi vì hành động quá đỗi bất lịch sự của người bé. 

                  "Em là Minhyeong, 14 tuổi. Người này là Minseok, 13 tuổi."

                  "Sanghyeok, 16 tuổi."

               Sanghyeok nhàn nhạt đáp lại, mặt vẫn lạnh tanh.

                   "Phòng của tôi ở đâu thế."

                Minhyeong nhanh chóng dẫn em vào phòng đã được bố trí sẵn. Minseok đi cạnh, nói nhỏ.

                 "Hình như anh ấy ghét tụi mình."

                Minhyeong không nói gì chỉ mỉm cười xoa đầu y. Minseok cũng rất hưởng thụ điều đó.

.

.

            Nằm trên nệm êm, chăn ấm, Sanghyeok trăn trở. Liệu Hyukkyu có ổn không? Liệu cậu có bị lạnh không? Quen nhau một năm, không ngắn, không dài nhưng đủ để gắn bó. Sanghyeok lo cho cậu không chịu được lại chạy loạn đi tìm em thì lúc đó khó để giữ an toàn cho Hyukkyu. Hạ quyết tâm  khi có được tiền sẽ tích góp về thăm cậu. Thả trôi mình vào màn đêm, Sanghyeok dần chìm vào giấc ngủ, kéo theo hình bóng Hyukkyu vào cơn mộng mị.

.

.

.

          Làm phi công không phải cứ lên lái là được. Tất cả đều phải có sự huấn luyện khắt khe. Sanghyeok ngồi trong buồng lái giả lập, lần đầu ngồi vào khiến em thấy hồi hộp. Ngay khi chất lỏng LCL được đổ vào khoang, Sanghyeok ngửi thấy một mùi tanh xộc lên não.

          "Đừng nín thở, LCL sẽ truyền trực tiếp oxi vào máu của cậu. Rồi cậu sẽ quen."

          "Chúng tôi bây giờ sẽ tiến hành cho cậu tập điều khiển. Thấy phần tay cầm đó chứ..."

         Sau vô số bài tập, cuối cùng là bài rèn thể lực. Sanghyeok đã sắp kiệt sức. Nhìn quãng đường phải chạy, em nuốt nước bọt. Lúc em đi cướp phải chạy quãng đường gấp đôi, nhưng đó là lúc em hoàn toàn sung sức, còn giờ em đang vô cùng mệt mỏi. Lê xác trên sân chạy, cuối cùng cũng kết thúc bài tập, em thở hắt một hơi, nằm dài trên sân tập. Sanghyeok lại nhớ Hyukkyu nữa rồi.

.

.

      "Hôm nay chúng tôi sẽ test đồng bộ của cậu với Eva."

       Tiếng thông báo văng vẳng bên tai. Hôm nay Sanghyeok được ngồi vào Eva White 01 chứ không còn là buồng lái giả lập nữa. Mùi LCL này khác hẳn với mùi của buồng giả lập, mùi này giống mùi của... mẹ. Sau một số thao tác, chỉ số đồng bộ dần hiện trên màn hình điều khiển của những người quan sát. Họ bất ngờ trước kết quả thu được.

         "Thật đáng kinh ngạc, chỉ với lần đầu tiếp xúc đã 44,6%. Cậu ta quá thừa khả năng để bước ra chiến trường."

          Chìm vào thứ nước màu cam, Sanghyeok nghĩ xem nếu như Hyukkyu biết em ngồi vào đây sẽ thấy ngưỡng mộ em đến nhường nào. Tiếng thông báo lại vang lên.

           "Cảm ơn cậu, cậu đã làm rất tốt. Cậu có thể nghỉ ngơi."

          Tháo bỏ bộ trang phục bó sát người. Đứng dưới vòi sen, để nước cuốn trôi đi cảm giác chán chường. Một tháng trôi qua, tiền cũng đã có, Sanghyeok quyết định đón tàu về lại vùng đông nam khắc nghiệt. Hy vọng rằng Hyukkyu vẫn còn ở đó.

-----------

         23/10/2023

              Đừng lo, rồi sẽ gặp lại nhau thôi. Hãy cứ tin là thế.

             

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com