Chương 8
Izuku vốn đang muốn đi tìm Kacchan nhưng lại không thấy hắn đâu, anh bèn hỏi quản gia và nghe được Kacchan đến chỗ Louis để bàn tiệc trăng máu thường tổ chức 100 năm 1 lần. Izuku nghĩ mình cũng lâu chưa ra thăm nhóm Clara, chi bằng cùng đến xem rồi đưa Kacchan về luôn, chỉ là khi đến lâu đài, tâm trạng phấn khởi của Izuku nhanh chóng bị dập tắt
"Khoan, đợi, ngài làm gì...?"
Izuku cảm thấy có gì đó đang sục sôi trong lòng mình. Ở các thế giới trước, Kacchan không hề có mấy liên hệ với 'nhân vật chính', cùng lắm thì là kẻ thù của họ, nhưng sang đến đây, theo cốt truyện, hắn đã từng bắt cóc Clara. Dù biết rõ Kacchan không có tình cảm với cô ấy nhưng Izuku vẫn cố gắng giảm sự tiếp xúc của hai người xuống thấp nhất. Chỉ là thật sự không ngờ vẫn dẫn tới cảnh này
Clara lo lắng nhìn Midoriya nắm tay ngài công tước rời đi, cô biết việc mình xía vào chỉ làm mọi chuyện tệ thêm nên cũng không ra ngăn cản, trơ mắt nhìn họ biến mất
"Deku, tao..."
Izuku im lặng không để ý tới Kacchan nữa, đây chỉ là thế giới ảo, anh biết chứ nhưng dù là thế giới ảo thì Kacchan vẫn thuộc về anh, hai người đã kết hôn bao năm, vậy mà giờ nhìn hắn ôm người khác bao lần như vậy, anh làm sao chịu nổi
Katsuki bị lôi về nhà ném lên giường, hắn có chút khó chịu nhưng biết bản thân là người sai trước nên chỉ cắn răng. Tuy nhiên lần đó, Deku làm vô cùng ác liệt, dù không trực tiếp làm thương hắn nhưng nó rất đau khi tên đó gặm cắn rồi niết mạnh như vậy. Vậy nên sau đó hai người đã đánh nhau trên giường, là đánh thật, cả hai đều vô cùng mạnh, đều là hai thực thể với năng lực vượt trội, trận đánh của họ làm cả lâu đài rung chuyển. Mọi người đều sợ hãi đứng phía xa, không dám nhìn vào trong, chỉ mong hai người sớm dừng lại
Sau đó, Katsuki nhìn Deku bỏ đi, hắn mặc lại quần áo rồi thở dài, trong lòng cũng cuồn cuộn lửa giận, cầm bình trà lên đập nát tan. Quản gia vừa mới lên tới nơi sợ hãi nhìn công tước, tính cách ngài ấy vốn nóng nảy, tầm một trăm năm trở lại đây mới bình tĩnh được như này, ông không muốn ngài ấy vì một đứa nhóc mà giận dữ hại thân
"Tch, mẹ kiếp, thằng ranh con"
Dù chửi như thế nhưng Katsuki vẫn cau mày lo lắng, hắn không biết Deku có bỏ đi giống như trước không, như vậy thì cơn khát của hắn lại sẽ trỗi dậy mất. Tố chất của ma cà rồng chữa trị những vết thương trên người, cả hắn và Deku đều đánh nhau không nương tay, cả hai đều bị thương, thật là một cuộc cãi vã ngu ngốc
Katsuki chẳng hiểu vì sao có mỗi chuyện hút máu mà Deku phải làm quá lên như vậy, hắn cũng không phải lên giường với người ta, đâu cần đến mức đó
Katsuki cho rằng Deku sẽ bỏ đi như trước nhưng thật ra nó không hề đi. Hai ngày sau thằng nhóc đó lại quay về và nói chuyện bình tĩnh như cũ. Katsuki thấy vậy cũng không nói gì nữa, hắn nghĩ Deku hẳn đã bình tĩnh lại rồi, đợi một thời gian nữa là sẽ ổn thôi
Nhưng một thời gian sau, Katsuki bắt đầu nhận thấy nhiều điều thay đổi. Deku không còn cười với hắn nữa, nó lúc nào cũng im lặng lạnh nhạt với mọi thứ. Không còn cái ôm và hôn mỗi lần tỉnh dậy, không còn những câu chuyện nó thường kể lúc lênh đênh trên biển. Deku cũng không bám theo hắn nữa, mỗi lần Katsuki tỉnh dậy đều thấy bên giường trống không khiến trong lòng hụt hẫng. Nhưng hai người vẫn làm tình và uống máu, vậy nên Katsuki nghĩ chắc mọi chuyện không tệ đến thế, chỉ là khi hắn cũng không chịu nói gì, Deku ngày càng xa lánh, số lần nó xuất hiện ở lâu đài chỉ còn những lúc cho hắn uống máu mà thôi. Điều đó dần khiến trái tim của Katsuki khó chịu, tim hắn đã ngừng đập rồi nên không thể sống lại, nhưng cảm giác bức bối luôn quẩn quanh này là gì?
"Deku, tao muốn uống"
"Vậy ngài uống đi"
"Sao cơ? Mày...không phải mày nói cần làm tình sao?"
"...Không cần nữa, uống đi để tôi còn rời đi"
Trong lòng Katsuki tức muốn chết nhưng hắn vẫn không nói chuyện mà chỉ lại gần cắn cổ nó hút máu. Nhưng Katsuki ngạc nhiên là máu của Deku lúc làm tình và không làm lại khác nhau, dù vẫn ngon nhưng lại không như những lần hắn uống lúc làm tình
"Xong rồi chứ? Tôi sẽ quay lại trong hai ngày tới, mỗi lần cung cấp đủ máu cho ngài"
Nói rồi nó rời đi, Katsuki nhất thời tức điên người khi một thằng nhóc con còn chưa qua năm chục tuổi lại dám bày cái thái độ này với hắn, nó nghĩ mình là ai kia chứ
Quan hệ giữa hai người cũng dần xa cách, Katsuki đã quen độ ấm Deku bên người, hắn bắt đầu tiếc nuối và hơi hối hận lúc trước uống máu con nhóc kia. Tình trạng này diễn ra hơn một năm, cho đến khi Katsuki đã gần như hiểu rõ lỗi lầm thuộc về mình, hắn mới nhíu mày suy nghĩ làm thế nào để bắt chuyện lại với Deku. Katsuki không hề biết có một người luôn từ xa nhìn hắn, theo dõi hắn trong suốt một năm nay
Izuku nhìn Kacchan cau mày suy nghĩ, anh cảm thấy Kacchan cũng nhận thức được chỗ sai của mình rồi, tuy nhiên hắn vẫn chưa cảm thấy đủ nguy cơ để nhận sai, xem ra cần một lần xúc tác nữa. Izuku ngẫm nghĩ rồi tìm ra đối tượng phù hợp cho lần này
"Cái gì? Nhóc muốn tôi giả vờ hút máu nhóc rồi bị Bakugo bắt gặp á? Còn lâu, tên điên đó giết tôi mất, giết thật đó, tôi không có ngu"
"Yên tâm, tôi sẽ ngăn lại"
"Nhóc ngăn nổi cả đời không?"
"Được chứ"
Louis cạn lời nhìn tên nhóc trước mặt, gã nghĩ tới độ điên cuồng của Bakugo mà rùng mình, cảm thấy đúng là của nợ mà, mắc gì anh phải hi sinh vì hai tên này chứ?
"Tôi có máu của Clara nè"
"Hả? Tại sao nhóc lại có?"
"Cô ấy đưa tôi đấy, nói là muốn nhờ ông thì đem ra"
Louis: "..." Thôi được
Katsuki nghĩ mình vẫn nên đi tìm Deku cái đã, dù chưa biết nói gì nhưng cứ gặp mặt trước, hắn dò hỏi quản gia chỗ ở hiện tại của Deku
"Tôi thấy cậu bé đó thường ở chỗ ngài Louis"
Katsuki hơi cau mày, hắn nghĩ chắc Deku lại đến thăm nhóm con nhóc Clara, dù sao thì chúng nó từng là bạn, hắn bèn khởi hành tới đó
------------Vườn nhà Louis---------
"Tôi không muốn chết, không muốn chết, không muốn chết"
"Yên tâm, không chết đâu"
"Nhóc đâu phải là người đặt cược mạng mình"
"Ông anh cũng không hút máu tôi được đâu, tôi đã chuẩn bị máu giả rồi, ông thu răng nanh lại rồi chỉ hờ hờ cắn thôi"
"Có cần thế không, cho tôi hút tí không được à?"
"Máu của tôi thuộc về Kacchan, đừng có mơ"
Louis bĩu môi, gã cảm nhận được sự hiện diện của Bakugo đang tới gần bèn cắn răng hít sâu một hơi, sẵn sàng chuẩn bị đặt cược. Louis tới gần cắn hờ lên vết máu giả, chỉ một lát sau nhanh chóng có tiếng gió mạnh xé đến khiến gã lùi ra sau, móng vuốt sắc nhọn của ma cà rồng dừng ngay sát đồng tử của gã. Louis hốt hoảng lùi mấy bước thấy Midoriya đang giữ chặt lấy Bakugo đang gầm gừ nhìn mình, gã lập tức co giò chạy biến, không thể ở lại thách thức mạng mình thêm nữa
"Mày..."
Katsuki lôi Izuku về lâu đài, ném nó lên giường rồi đè lên hôn xuống, hắn cắn vào lưỡi nó, máu tươi nhanh chóng lan ra, hòa quyện vào nụ hôn của cả hai
"Mày nói...máu mày thuộc về tao"
"Phải, nhưng với điều kiện ngài cũng thuộc về tôi, Kacchan, nhưng ngài lại phá vỡ điều đó"
Katsuki rũ mắt cởi quần áo của mình, hắn ngồi lên người Deku rồi từ từ đưa thứ đó vào cơ thể. Izuku trong lòng vui như nở hoa nhưng bên ngoài vẫn cố làm khuôn mặt liệt không cảm xúc, gần có kết quả rồi, anh không thể để mọi thứ đổ bể được
Katsuki thấy mình đã cố gắng đến vậy mà Deku vẫn không mấy quan tâm, thái độ hờ hững đó cuối cùng cũng khiến hắn khổ sở, không chịu nổi nữa
"Tao..."
"...xin lỗi"
Khoảnh khắc nghe được câu đó, Izuku lập tức nhổm dậy ôm lấy Kacchan đè xuống
"Đừng khóc Kacchan, tôi cũng xin lỗi ngài nhiều lắm"
"Tao không có khóc, đó là mồ hôi thôi"
Katsuki lập tức cáu gắt quát mắng khiến Izuku bất đắc dĩ, ma cà rồng thân nhiệt luôn lạnh, chẳng có mấy giọt mồ hôi đâu. Anh đưa tay gạt những giọt nước mắt của Kacchan đi, đôi mắt trở nên dịu dàng. Kacchan rất ít khi khóc, dù có khó khăn tới nhường nào, đau tới thế nào hắn đều luôn mạnh mẽ gánh vác. Nhưng trong quá trình trưởng thành của cả hai, Izuku đã thấy Kacchan khóc trước mặt mình nhiều lần, anh luôn biết tính cách Kacchan hiếu thắng, chẳng chịu thua ai bao giờ, vậy nên những lần đổ vỡ của Kacchan cũng như một bước tiến mới trong quá trình trưởng thành của hắn vậy
Katsuki thấy lại ánh mắt dịu dàng như muốn bao bọc hắn bên trong xuất hiện lần nữa, hắn quay mặt đi không muốn nhìn nhưng Izuku lại không cho hắn trốn tránh
"Giờ ngài đã hiểu cảm giác của tôi khi thấy ngài hút máu người khác chưa?"
"...rồi"
"Vậy Kacchan hứa sẽ không làm vậy lần nữa nhé"
Katsuki hôn lên môi Izuku thay cho câu trả lời. Izuku thấy vậy mỉm cười đưa tay đỡ lấy đùi của hắn rồi bắt dầu chuyển động. Katsuki thở dốc giữa những va chạm, hắn nhe răng cắn phập vào cổ Deku để hút, cảm nhận bên dưới vẫn được lấp đầy, trong đầu bắt đầu mơ hồ. Hắn nghĩ tới hơn một năm Deku tỏ thái độ lạnh nhạt với mình, lại nghĩ tới lúc trước tên nhóc này bắt hắn thỏa thuận cái hợp đồng ngu ngốc, răng hắn càng nhô ra cắn phập sâu hơn khiến Izuku ăn đau, phải hít sâu mấy hơi mới nhịn không kêu lên. Anh tò mò nhìn sang đôi mắt đỏ vẫn còn đang tức giận đó, đưa tay nhẹ vuốt mái tóc vàng
"Kacchan?"
Katsuki nhả vai anh ra: "Tao ghét...cái thỏa thuận này"
Izuku hơi ngơ ngác mới lờ mờ hiểu ý hắn: "Đương nhiên rồi Kacchan, không có thỏa thuận gì ở đây hết, tôi rất yêu ngài, vậy nên mới lấy máu mình ra để trói buộc ngài nhưng kì thực ngài mới là người trói buộc tôi. Tôi chẳng thể sống thiếu Kacchan đâu"
Nghe những lời bày tỏ đó, Katsuki không nói gì tiếp tục cắn và hút máu tiếp , cả thể xác lẫn tâm trí hắn đều trong cảm giác lâng đâng giữa khoái cảm và sung sướng do tình dục và máu mang lại. Sau khi kết thúc tất cả, Deku lại hỏi hắn câu hỏi quen thuộc đó
"Kacchan, ngài yêu tôi chứ?"
"Tao yêu mày"
Bây giờ hắn đã có câu trả lời cho mình rồi
-----------------------------------------
"Cậu định rời đi sao, Clara?"
"Ừm, tôi vẫn là muốn ra ngoài buôn bán hơn, dù sao đó mới là thứ tôi giỏi"
"Không định lựa chọn ai là hiệp sĩ cho mình sao?"
"Hê, tôi có anh trai hộ tống bảo vệ rồi"
"Anh trai?"
"Là tôi đó"
Izuku nhìn Eric đi ra mà trợn mắt, khoan, anh trai á?
"Chúng tôi là anh em ruột thất lạc nhiều năm, khi còn nhỏ em ấy bị giáo điện bắt đi mất nên tôi luôn trên con đường tìm lại em ấy"
Izuku giật giật khóe miệng, thảo nào hai người này không thành đôi dù thân thiết trong cốt truyện, hóa ra là anh em hả. Anh thấy nghe vậy cũng có lí, hai người đều là con lai, Clara sở hữu dòng máu ngon của Dhampir còn Eric sở hữu sức mạnh của chủng loại này, hai người này rời đi chắc sẽ không sao đâu
"Còn Louis thì sao?"
"Ừm, có lẽ chuyện giữa chúng tôi sẽ phải dang dở lại, tôi cũng không chắc mình yêu anh ấy không nhưng tôi thấy khá mệt mọi khi hai người còn lại cũng nhảy vào, nên là...thôi bỏ đi"
"Vậy thì mong cậu sẽ tìm kiếm được người mình muốn ở bên cả đời nhé Clara"
"Cảm ơn cậu nhiều, tạm biệt"
Izuku nhìn hai người bỏ đi, anh quay lại lâu đài ôm lấy Kacchan vẫn đang say ngủ khiến hắn tỉnh giấc
"Mày vừa đi đâu đấy?"
"Tôi đi tạm biệt vài người bạn, họ muốn đi tìm một cuộc sống mới"
"Vậy sao? Deku, tao đói rồi"
Izuku nghe vậy bật cười: " Vậy chúng ta cùng ăn thôi nào, Kacchan"
(End TG7)
T bị nghiện câu xin lỗi của Kacchan á :))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com